Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 870



Chương 870

Anh vừa nói xong, mấy khách du lịch Trung Quốc bên cạnh hai người đều nghiêng đầu nhìn về phía Vy Hiên, sau đó thì che miệng cười bỏ đi.

Vy Hiên vội la lên: “Anh đừng nói lung tung, tôi không thèm nhìn nơi đó đâu!”

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của anh, có tiếng rung động rất khẽ từ lồng ngực phát ra: “Tò mò như vậy, sau khi trở về tôi có thể cởi hết cho em xem, không thu phí.”

Vy Hiên xấu hổ lấy một tay che má: “Liên Cẩn Hành!!!”

“Dẫn em đi ăn gì đó nhé.” Anh quay đầu, khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ.

Bên cạnh quảng trường Durbar có rất nhiều con đường ẩm thực, đa số là các loại thịt hải sản chiên và nướng. Vy Hiên yêu thích một loại món ăn tên là Butter Chapati, chính là một loại bánh tráng thêm mỡ bò, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mùi thơm tràn ngập khoang miệng mà lại không ngán.

Cô cắn bánh tráng, uống trà sữa, dạo bước trên những con phố của Kathmandu, nghe những lời nói địa phương thi thoảng pha thêm tiếng Anh tiếng Trung ở xung quanh, một ngày trước, cô không ngờ mình lại xảy ra xung đột kịch liệt với nhà họ Tập, sau đó lại tha hương đến nơi đất khách quê người tìm kiếm bình an. Bởi vì trước kia cô vẫn luôn chịu đựng, kiềm chế, tự mình điều chỉnh, cuối cùng là thỏa hiệp.

Thật ra, bầu trời nơi nào cũng sáng sủa giống nhau, chỉ là cô không học được cách ngẩng đầu tại bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.

Đi mệt, cô ngồi luôn xuống ven đường, nhìn những người xa lạ đi lại trước mặt, híp mắt nói: “Tôi thích nơi này.”

Người đàn ông ngồi bên cạnh, hai tay tùy tiện đặt lên đầu gối: “Người từng đến nơi này đều rất dễ bị trúng độc.” Anh cũng là một trong số đó.

Vy Hiên nghiêng đầu nhìn anh: “Cám ơn anh đi cùng tôi.”

Anh nhướng mày: “Tự tin đâu ra vậy? Không thấy tôi có việc sao?”

Vy Hiên đánh giá anh một lượt, tổng kết nói: “Trong nóng ngoài lạnh, lại còn mạnh miệng không muốn thừa nhận… Liên Cẩn Hành, thật ra anh có rất nhiều ưu điểm.”

Anh hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Đừng tưởng rằng nói như vậy thì tôi sẽ tiếp nhận em, ánh mắt của tôi rất cao.”

Vy Hiên hé miệng cười, huých cùi chỏ vào người anh: “Này, không ngờ anh nói đùa cũng giống như thật lắm đấy! Nói thật, tôi vẫn cho rằng anh là tên mặt than.”

Đôi mắt màu đen của Liên Cẩn Hành tỏa sáng, hơi híp lại: “Ha ha, cuối cùng em cũng thừa nhận.”

Vy Hiên nhịn cười, vội vàng tuyên bố: “Tôi đang khen anh đấy! Dùng nhân cách của mình ra đảm bảo!”

Anh nở nụ cười qua loa cho có lệ: “Ồ? Vậy cảm ơn em.”

“Không cần khách khí!”

Quay đầu lại nhìn làn xe qua đường, xe motor đua nhau lướt qua, biểu cảm trên mặt mọi người lại vô cùng bình tĩnh, cũng không vội vàng nóng nảy, bọn họ quen thuộc loại tốc độ thong dong nhàn nhã này.

Vy Hiên thở dài một hơi, khẽ lắc lắc trà sữa trong tay: “Hờ, không biết khi nào lại có thể đến nơi này.”

Anh liếc mắt nhìn cô, lại thu hồi lạnh nhạt: “Nhìn hiện giờ em cũng không được tính là người có cuộc sống thành công, sẽ không có thứ gì ngăn cản bước chân của em.”

Vy Hiên buồn rầu nghiêng đầu: “Ngài Liên, có thể cho tôi một chút tự tin không?”

Anh nhếch mép: “Cần tôi kết luận là cuộc sống hoàn toàn thất bại lần nữa không?”

Vy Hiên cụp mắt: “Được rồi, tôi chấp nhận mình vẫn chưa được tính là thành công.”

Anh cười thành tiếng: “Có tiến bộ.”

Lúc này, điện thoại di động của Liên Cẩn Hành vang lên, anh nhận máy, là Tiểu Tần gọi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.