Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 893



Chương 893

Ánh mắt cô dừng trên chiếc đần Cello lớn ở trong góc, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên miệng cốc.

Đột nhiên cô đứng dậy, mở nắp đàn lên, lấy chiếc đàn Cello lấp loé ánh sáng nhàn nhạt ra. Khi nhìn thấy nó, mọi sự táo bạo đều yên tĩnh lại như một vệt sáng, chiếu vào góc chết nơi không ai chạm tới trong lòng cô, lại có một khắc chợt không vui.

Cô mở cửa sổ sát đất ở ban công, đón lấy gió lạnh từ không trung, cô ôm đào Cello ngồi xuống, nhắm mắt lại, nghe gió, nghe cung, nghe đàn…

Trong đêm lạnh thật sự vừa đẹp.

Tập Lăng Vũ mở cửa phòng, ánh sáng trong phòng khiến anh vô thức nheo mắt, đưa tay che lại ánh sáng.

Trên mặt không kịp che giấu một tia chật vật, đập vào mắt bà cụ Tập.

Bà ngồi trên sofa, sự thất vọng trong mắt đã sớm bao trùm sự kỳ vọng trước đó, trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt.

“Lăng Vũ, con đi đâu về?” Bà lạnh giọng hỏi.

Tập Lăng Vũ đi vào, cởi áo khoác tiện tay vứt lên giường, bước tới ngồi đối diện bà, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen nhánh cố chấp từ từ lộ ra tin tức khác thường.

Anh ta không giải thích mà vào thẳng vấn đề: “Bà nội, mong bà giúp cháu!”

Thái độ thành khẩn của anh khiến bà cụ Tập ngạc nhiên nhướn mày, bà bình tĩnh hỏi: “Cháu muốn bà giúp con điều gì?”

Ánh mắt Tập Lăng Vũ bắt đầu thay đổi như con sói khát máu, đầy tính xâm lược, anh ta nói từng chữ: “Cháu muốn trở thành người có năng lực bảo vệ sản nghiệp nhà họ Tập!”

Nghe thấy lời của anh, bà cụ Tập ngạc nhiên, dần dần khuôn mặt lạnh lùng của bà cũng buông lỏng, vì quá kích động nên khoé miệng dường như hơi run rẩy, bà nắm chặt hai tay đang đặt trên đầu gối, khắc chế cảm xúc, chậm rãi gật đầu: “Xem ra cuối cùng cháu cũng hiểu rõ trách nhiệm của mình… Được! Chỉ cần cháu chịu tiến lên thì bà nội nhất định sẽ giúp cháu!”

Tập Lăng Vũ mỉm cười, như thở phào một hơi dựa vào lưng ghế sofa: “Con biết bà nội luôn đứng về phía con mà.”

Bà cụ Tập có chút yêu thương nhìn anh, giọng điệu cũng mềm mại đi: “Lăng Vũ, bà nội thật sự quá vui mừng! Không uổng bà nội khổ tâm với cháu!” Sau đó bà lại nghiêm mặt: “Chuyện hôm đó ba cháu vô cùng tức giận, nó đã quyết định muốn đuổi cháu ra khỏi công ty.”

Ban đầu bà cụ Tập định cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu thái độ anh ta vẫn khó bảo thì bà cũng từ bỏ. Không ngờ Tập Lăng Vũ lại đổi tính tình, đột nhiên lại có ý muốn đi làm, đương nhiên bà vô cùng vui mừng, nói gì cũng phải tiếp tục ủng hộ cháu trai. Vì theo bà, năng lực của Tập Lăng Vũ còn vượt xa ba mình, thành tựu tương lai chắc chắn còn hơn Tập Chính Hãn!

Tập Lăng Vũ nghe vậy thì chỉ cười lạnh: “Ông ấy đuổi được sao?”

Bà cụ Tập nhìn anh ta: “Đừng quên công ty là của ba con…”

“Rất nhanh thôi sẽ không phải nữa.”

Bà sững sờ, từ ánh mắt đè nén của cháu trai, còn có cánh môi lơ đang giương lên của anh ta, loáng thoáng nhìn ra điều gì…

Giật mình, bà nghiêm khắc: “Dù sao ông ấy vẫn là ba cháu!”

Tập Lăng Vũ cười, đứng dậy vòng qua sau lưng bà, hiếu thuận gõ nhẹ vai cho bà: “Bà nội, bà không cảm thấy công trạng của công ty bây giờ đã rất khó có khởi sắc sao? Kinh tế Tập thị đình trệ, lượng phòng tồn kho cùng với nghề khó, vấn đề bảo hiểm xã hội còn chờ hoàn thiện cho thấy nhu cầu của đối thương phòng trong nước đã không còn lớn nữa. Nếu như vẫn duy trì cách làm việc bảo thủ của ông thì sớm muộn gì Danh Sáng cũng sẽ bị thị trường đào thải!”

Bà cụ Tập ngồi đó, nhíu mày, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

“Những điều này cháu đã nói với ba chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.