Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 902



Chương 902

Cô không muốn nhìn thấy phụ nữ cởi mở như vậy, bởi vì tình cảm biến Trương Thanh Đình thành một ngời khác! Vì vậy, Vy Hiên lập tức rời phòng bệnh, đuổi theo.

Mới lên lầu, đã nhìn thấy Dương Mạn Tinh đứng trên hành lang lạnh tanh, cũng không nhúc nhích.

Ở đối diện cô ấy, là hai người đàn ông đang trong tư thế gươm súng sẵn sàng.

Liên Cẩn Hành túm vạt áo Trương Thanh Đình, gương mặt nghiêm nghị, giờ phút này ngập chìm trong tức giận, đôi mắt tụ lại thành một mảng đỏ, cả người khí thế bừng bừng!

Trương Thanh Đình thì bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có điều, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Tại sao em ấy bị thương?” Liên Cẩn Hành lạnh giọng hỏi.

“Tôi không biết.” Câu trả lời của Trương Thanh Đình, càng giống như qua loa lấy lệ. Nhưng Vy Hiên biết rõ, nếu như Dương Mạn Tinh không mở miệng nói rõ, mũi dùi này dĩ nhiên chỉ hướng về Trương Thanh Đình.

“Không biết?” Liên Cẩn Hành nắm chặt tay, hiển nhiên muốn dùng cách này để giao lưu với anh ta!

Trương Thanh Đình cũng không sợ, khoé miệng hơi cong lên, ánh mắt lơ đãng nhìn sang bên này…

Nhìn thấy Vy Hiên.

Cơ thể anh ta cứng đờ, ánh mắt ngưng lại, không ngờ lại gặp cô ở đây!

Phát hiện ra sự thay đổi của anh ta, Liên Cẩn Hành không cần nhìn cũng biết, là ai mới khiến anh ta có phản ứng lớn như vậy… Cho dù bình tĩnh cũng có sóng ngầm mãnh liệt, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.

Anh nghiêng đầu, chậm rãi ngước mắt lặng lẽ nhìn ngươi đang đứng ở đầu kia hành lang.

Vy Hiên đang đứng sau lưng Dương Mạn Tinh.

Tầm mắt cô nhìn qua Trương Thanh Đình, không chút dấu vết dừng trên người Liên Cẩn Hành, nhìn vào đôi mắt anh. Mà lúc này Liên Cẩn Hành cũng nhìn thẳng vào mắt em gái, vẻ lo lắng trong mắt rất dễ thấy.

Trong hành lang yên tĩnh, bốn người kỳ lạ đứng tại chỗ, ánh mắt đều không nhìn vào nhau.

Dương Mạn Tinh tiến lên trước, ánh mắt rất bình tĩnh: “Anh, đây là chuyện của hai chúng ta, có thể để chúng em tự giải quyết không?”

Lúc này Trương Thanh Đình mới chú ý đến tay trái cô ấy quấn băng gạc rất chặt, lông mày nhíu lại, ánh mắt cũng ảm đạm theo.

Liên Cẩn Hành trầm mặc hồi lâu rồi buông tay.

Dương Mạn Tinh đi vào phòng bệnh, Trương Thanh Đình do dự một lát cuối cũng vẫn gian nan cất bước đi đầu tiên. Mỗi bước sau đó cũng trở nên chết lặng.

Liên Cẩn Hành dựa vào tường, đè nén lửa giận trên người.

Vy Hiên đột nhiên có cảm giác, cơn giận của anh không chỉ là nhằm vào Trương Thanh Đình. Nói cho cùng cô mới là nguyên nhân khiến hôn nhân em gái anh không hạnh phúc, cho dù Liên Cẩn Hành giận cô, thậm chí oán cô thì cô cũng không thể phản bác.

Nghĩ như vậy, Vy Hiên lại thấy tủi thân khó hiểu.

Cô không muốn nói gì cả, quay đầu muốn đi, tiếng bước chân vô cùng gấp rút trong hành lang yên tĩnh. Ngay khi cô muốn rẽ vào lối đi an toàn bên cạnh, cánh tay bỗng bị túm lấy.

“Đi đâu?” Anh hỏi, giọng nói trong trẻo nghiêm nghị, đè nén đến mức căng cứng.

“Về nhà.” Giọng cô rất thấp, nghe ra có vài phần chống cự.

Liên Cẩn Hành nhíu mày: “Ai cho em xuất viện?”

“Tôi cho là mình đã không sao!” Vy Hiên quay đầu, muốn hất tay anh ra nhưng anh lại nắm rất chặt, đến ngón tay cũng bấm vào thịt cô nhưng anh lại không hề hay biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.