Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 905



Chương 905

Vy Hiên khó hiểu, nhìn anh gắt gao.

Liên Cẩn Hành đến khi đi được một đoạn mới lấy một điếu thuốc ra châm lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe tải màu trắng đang đi tới, anh đưa tay khẽ lắc ý bảo dừng lại.

Chiếc xe tải rất phối hợp dừng lại, nhìn thấy người bước xuống từ trên xe, Vy Hiên vô cùng quen thuộc, chính là phóng viên đã theo dõi cô lúc trước!

Vy Hiên tức giận, lồng ngực phập phồng vô cùng khó chịu sau đó cô cũng tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe đi xuống. Sau khi tới đó, không đợi hai người nói đã kéo Liên Cẩn Hành ra sau lưng giống như gà mẹ giương cánh, dáng vẻ vô cùng bảo vệ, che chở cho anh.

“Rốt cuộc anh muốn theo tôi tới khi nào?” Mặt cô đầy vẻ tức giận trừng mắt nhìn phóng viên đối diện.

Tiểu Vương sững sờ, muốn giải thích: “Cô Phạm, đừng hiểu lầm, tôi muốn tìm anh Liên…”

“Tìm anh ấy cũng vô dụng!” Vy Hiên rất không khách sáo ngắt lời, nghiêm túc nói: “Hao tổn bao nhiêu tâm tư, anh muốn phỏng vấn tôi thì cứ tìm tôi là được rồi! Tuỳ anh muốn viết gì thì viết, dụ dỗ cậu chủ nhà giàu, gặm cỏ non gì đó, tôi đều không quan tâm! Nhưng anh nghe cho kỹ, chuyện này không liên quan gì đến Liên Cẩn Hành! Nếu anh dám viết về anh ấy một chữ, tôi sẽ kiện anh, không tiếc bất cứ giá nào kiện cáo anh! Kiện cho anh cả đời không được làm phóng viên nữa!”

Cô nắm chặt tay, hai má đỏ hồng, trên trán mơ hồ có gân xanh nổi lên, đôi mắt như muốn bốc hoả. Cô như vậy thật sự đáng sợ!

Tiểu Vương bị cô hét lên không dám nói gì, ngạc nhiên nhìn cô rồi lại cầu xin giúp đỡ nhìn Liên Cẩn Hành phía sau cô: “Anh Liên…”

“Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi! Chuyện này không liên quan đến anh ấy…”

Vy Hiên tức giận muốn bước lên trước thì eo lại bị ôm chặt, người cô lập tức cũng va vào vòng ôm phía sau.

Hơi thở bên tai nóng rực, độ nóng ấy như khiến làn da cô bỏng cháy, Vy Hiên hoảng hồn, cô ngoảnh mặt đi “Liên Cẩn Hành, chuyện này anh đừng nhúng tay vào…”

Anh đã giúp cô quá nhiều, cô không muốn cứ núp mãi sau lưng anh, giờ đây hãy để cô được bảo vệ anh đi!

Đôi mắt Liên Cẩn Hành phút chốc sáng lên, như thể mặt trời và mặt trăng đang cùng lúc soi chiếu trên một mảnh trời vậy, giao hòa rực rỡ, toát ra một sức mê hoặc lớn lao.

Anh nhìn cô, đáy mắt ánh lên niềm vui, anh nói: “Anh ta tới là muốn tìm tôi.”

“…” Vy Hiên ngớ hết cả người.

Cô ngạc nhiên nhìn nhìn hai người họ, sau đó cũng mau chóng bình ổn tâm trạng lại, rồi cô chậm rãi xoay người lại, ra vẻ trấn tĩnh quay về.

Quay lưng về phía hai người họ, Vy Hiên rầu rĩ cau mày, khuôn mặt cô cũng nhăn nhó theo. Sau cùng thì cô cũng không thể kìm lòng mà bước nhanh chân chui vào xe, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa xe lại. Cô đưa tay bưng kín khuôn mặt, thật sự không dám ngẩng mặt nhìn đời nữa.

Đúng mà xấu hổ quá mà!

Liên Cẩn Hành nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cửa xe hơi, anh khẽ mỉm cười ngoảnh đầu đi, cũng nhờ đó mà khi nhìn người lạ mặt đứng đối diện đây khuôn mặt anh cũng có vẻ gì đó vui vẻ hơn.

“Tại sao lại đi theo đến đây?” Anh lên tiếng hỏi, chậm rãi đưa cây thuốc lá kẹp giữa tay lên môi.

Tiểu Vương hồi hồn lại, anh tiến lên vài bước, hạ giọng nói: “Tổng giám đốc Liên, xin đừng hiểu nhầm! Tôi cũng chỉ đi theo cho có thôi… Dù sao thì cô Phạm cũng đang nổi tiếng trên mạng mà! Nhưng xin cứ yên tâm, tôi chưa chụp được gì hết đâu, nếu anh không tin thì có thể xem máy ảnh của tôi…”

Liên Cẩn Hành vẫy vẫy tay, anh suy nghĩ một hồi, hỏi: “Hình mà lần trước chụp được…”

“Xin yên tâm!” Tiểu Vương vội vã vỗ ngực bảo đảm: “Anh không cho phép thì tôi nhất định không dám đăng lên! Bên Trần Đông cứ giục mãi thôi nhưng tôi chưa hề hé môi tiết lộ chút gì cả.”

Liên Cẩn Hành liếc anh ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Tôi sẽ dặn dò phía tổng biên tập Hình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.