Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 915



Chương 915

“Nếu em phủ định cảm giác của em đối với tôi một lần, tôi sẽ để lại dấu vết như vậy trên người em một lần!” Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm khiến Vy Hiên không khỏi rùng mình, Liên Cẩn Hành như vậy rất xa lạ.

Anh lại hơi gật đầu với cô, vẫn giữ phong độ rất lịch sự: “Tôi xin lỗi vì hành động lúc nãy của tôi, đây là lần đầu tiên tôi mất lý trí như vậy, xin lỗi em.”

Vy Hiên cắn răng, trừ cánh tay bị đau ra giờ phút này tâm trạng của cô cũng rất hoảng loạn, nhưng lời nói ra lại mềm nhũn không còn sức lực, giống như mang theo vẻ cầu xin nức nở: “Nếu anh đúng là cảm thấy có lỗi với tôi thì hãy cách xa tôi một chút.”

Chớ quấy rầy cô, đừng khiến cô mất khống chế!

Liên Cẩn Hành hơi hung hăng, dứt khoát nói: “Không được.”

“Anh…Anh chớ ép tôi bội ước trước!”

“Ha ha…” Anh cười to: “Em thử một lần bội ước cho tôi xem, tôi có thể khiến em hôm nay bội ước, ngày mai đã trở thành người của tôi!” Liền Cẩn Hành nói tới đây thì hơi dừng lại: “Nói như vậy ngược lại tôi khá mong chờ đấy.”

Vy Hiên bực đến vò vò tóc: “Liên Cẩn Hành sao anh vô lại quá vậy?”

Hành động tự ngược của cô khiến anh không vui, chau mày đi tới chụp tay cô, sau đó sửa lại tóc mái cho cô, hờ hững nói: “Vô lại cũng là bởi vì do em ép tôi.”

Vy Hiên trừng mắt nhìn anh: “Tôi không làm gì cả!”

Anh nhếch môi, ánh mắt sâu kín nhìn cô: “Như vậy mới đáng sợ.”

Cô không làm gì mà đã khiến anh mất đi lý trí vốn là niềm kiêu ngạo của anh. Nếu cô thật sự làm gì thì không phải sẽ khiến anh càng liều mạng hơn sao?

Vy Hiên biết, nếu cô tiếp tục tranh cãi với anh thì chỉ chịu thiệt, thế là cô nhẹ giọng nói: “Cẩn Hành, tôi không phải là chị Mạn Tinh, những tình cảm mà anh dành cho tôi có thể chỉ là ảo giác của anh, anh muốn bù đắp sự thiếu hụt…”

“Vậy em đối với Tập Lăng Vũ thì sao?” Giọng nói của Liên Cẩn Hành không chút nghi ngờ, anh lạnh lùng nhìn cô: “Chẳng lẽ em đối với anh ta cũng không phải là thông cảm, là bố thí sao?”

“Không phải!” Vy Hiên có vẻ hơi chống cự.

Anh lại nhếch môi: “Vậy anh cũng không phải.”

Vy Hiên sửng sốt: “Anh là đang ép tôi thừa nhận?”

Anh lắc đầu, hai tay đặt lên bờ vai cô tạo ra luồng áp lực vô hình khiến cô không thể lùi bước: “Tôi là đang ép em nhận rõ tình cảm của bản thân, còn về phần tôi…” Anh lặng yên một hồi, sau đó bước lên ghé sát vào tai cô nói, nhỏ giọng nói: “Anh đã sớm thấy rõ.”

Cơ thể của Vy Hiên cứng đờ, nhưng anh đã kéo cửa ra, đưa mắt hỏi cô: “Em không đi à?”

Vy Hiên đứng yên tại chỗ, cô vốn muốn chống cự một hồi nhưng mới vừa lấy hơi đã chạm phải anh mắt chờ mong của anh, lập tức ỉu xìu, cô cúi đầu nhún vai, giống như du hồn, yếu ớt bước ra cửa.

Vết thương trên cánh tay đau rát, cô hơi nhíu mày, không tự chủ được sờ lên…

“Đau?” Anh hỏi.

Vy Hiên không nhìn anh chỉ bực tức nói: “Anh để tôi cắn thử một cái, chẳng phải sẽ biết sao?”

Liên Cẩn Hành không nói lời nào, lập tức vén tay áo lên, duỗi cánh tay rắn chắc ra đưa tới trước mặt cô.

Vy Hiên nhìn anh như nhìn kẻ điên, tức giận đẩy tay anh ta ra: “Tôi không giống anh. Tôi không cầm tinh con chó!”

Liên Cẩn Hành từ tốn thả tay áo xuống cài nút lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em không nỡ.”

Vy Hiên ngẩn ra, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.

Liên Cẩn Hành chỉ lo cô nghe không hiểu, tốt bụng nhắc lại lần nữa: “Anh là nói em không đành lòng.”

Vy Hiên vội cụp mắt, chộp tay anh, vén tay áo lên cắn mạnh xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.