Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 60: Ở tương lai, ta nhìn thấy cả cuộc đời của người phần 2



Lúc tỉnh lại, tôi đã thấy mình ở trong một ngôi căn phòng không mấy tốt so với nơi từng sống trước đó tại căn cứ, cơ thể thì băng bó khắp nơi, thanh sắt trong bụng đã bị rút ra từ bao giờ, trên cổ chiếc vòng theo tôi chín năm trời cũng biến mất.

Khi chiếc vòng được tháo ra, mọi điều bị cấm từ chiếc vòng được giải phóng, đó là lần đầu tiên tôi tự đặt câu hỏi cho mình rằng, tôi đang ở đâu, tại sao tôi lại đến được đây, không phải tôi đã chết rồi sao...

Thật nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi vào lúc này. Nó cũng chỉ kết thúc khi một cô bé hơn tám tuổi bỗng mở cửa vào từ bên ngoài và bắt đầu mừng rỡ khi thấy tôi đã tỉnh lại.

Sau đó, tôi đã không thể nói chuyện gì được với cô bé khi dường như vài năm rồi tôi chưa từng mở miệng nói ra được bất cứ từ ngữ nào, mà chỉ có mình mỗi cô bé ấy nói đủ thứ với tôi bằng cách ngưởng mộ tôi có thể sống sót như vậy, và chúc mừng tôi một cách hiểu lầm rằng tôi đã bị một nhóm buôn nô lệ trái phép bắt đi. Chiếc vòng cổ nô lệ kia cũng được tháo bỏ vì chuyện này khi Hyun, cha cô bé, một mạo hiểm giả trong lần làm nhiệm vụ đã thấy và mang tôi về, nhờ người khác xác minh rằng tôi không phải nô lệ được đăng ký hợp pháp để tháo chiếc vòng. Cuối cùng, cô bé đã tự giới thiệu tên mình là Chimi trước khi rời đi để gọi mẹ mình tới.

Mẹ của cô bé có tên là Yeri, là một người phụ nữ trẻ thôi, cũng không xinh đẹp nhưng lại khá dịu dàng tốt bụng khi chăm sóc tôi mỗi ngày từ lúc được mang về.

Do vết thương của tôi nặng vượt qua sức mạnh của một Trị liệu sư sơ cấp và số tiền để mời Trị liệu sư trung cấp đến cũng không phải nhỏ, nên nó đã không được chữa trị ngay mà phải dùng thời gian để cơ thể tôi tự hồi phục.

Có vẻ như thể chất của tôi đã không còn là người bình thường sau từng ấy năm, nên chỉ mất một tuần ngăn ngủi, mọi vết thương đã trở nên gần như được hồi phục chỉ trừ vết thương sâu ở bụng.

Khả năng nói chuyện của tôi cùng trở về một cách vụn về bằng việc nói được vài chữ không rõ ràng với Chimi. Và tôi cũng được Chimi kể vho nhiều chuyện rất hay ho trong thời điểm đó, khá giúp ích cho việc nhận thức đang ở trạng thái mơ hồ mấy năm nay dần trở lại.

Một tháng nhanh chóng trôi qua, vết thương của tôi đã khôi phục hoàn toàn nhưng thay vì rời đi, tôi đã quyết định ở lại ngồi nhà, hay đúng hơn là một quán ăn nhỏ do mẹ của Chimi để làm phục vụ và để trả lại những gì đã nhận.

Tôi không biết mình là thế nào mà làm được, nhưng coi bộ những gì tôi đã được huấn luyện từ trước đến nay đã khiến cho nhận thức của mình cũng tăng trưởng theo. Đến khi lấy lại được suy nghĩ của riêng mình, tôi đã nhận ra mình không còn là cô bé của chín năm trước nữa, mà giờ đã trở thành thiêú nữ mười lăm tuổi và làm phục vụ bàn cho một quán ăn nhỏ nhưng vui vẻ trong một góc ở thành phố.

Tôi đã được vợ chồng Yeri xem như con gái, em gái mà chăm sóc, đó là một khoảng thời gian vui vẻ nhất đối với tôi và tính cách bị khô cứng bao nhiêu năm qua nhanh chóng được tái tạo. Nụ cười mà tôi nở đầu tiên là sau hai tháng kể từ khi sống chung với gia đình của Chimi, khi cô bé đang đùa nghịch với tôi và té do vấp phải một cái chỗ lồi do sàng gỗ bị bung lên trong nhà.

Tôi đã nghĩ mình sẽ dành cuộc đời còn lại của mình ở đây sau khi mất tất cả, nhưng không phải như vậy. Sau khi tôi ở đó được hơn một năm, vừa lên mười sáu tuổi được vài tháng, một chuyện kinh khủng nhất đã xảy ra.

Nó giống như cha mẹ tôi, giống như căn cứ tổ chức kia, vào một buổi sáng sớm tôi đang trên đường về sau khi làm công việc đi chợ để mua đồ chuẩn bị nấu ăn như mỗi ngày, căn nhà mà tôi ở trong một năm qua bỗng nhiên bóc cháy dữ dội. Khi tôi dùng Ma thuật và xông vào định cứu lấy gia đình, tưởng như đang mắc kẹt bên trong, thì không phải vậy, toàn bộ cả ba đều bị giết chết, cha Chimi đã bị cắt cổ chết ngay tại giường, mẹ Chimi và cô bé thì bị lột trần đã bị cưỡng bức trước khi cũng nhận thêm một nhát dao ngay tim.

Khi đó tôi như muốn phát điên ôm đầu mà quỳ xuống gào thét thật lâu, trước khi có nhiều người khác xông vào kéo tôi ra cùng những cái xác đã mất đi sự sống của gia đình mới của mình.

Tôi đã bị vệ quân của thành phố tra hỏi rất nhiều chuyện và đã tránh được việc bị nghi là hung thủ khi hai cái xác của mẹ con Chimi không phải việc mà tôi có thể làm. Nhưng sau đấy, hung thủ vẫn không thể xác định được vì mọi chuyện xảy ra là vào thời điểm mờ sáng, gần như không có nhiều người trong thành phố thức dậy vào thời điểm này để chứng kiến.

Ba cái xác gia đình Chimi vì không có người thân nào nhận nên đã trao trả lại cho tôi.

Tôi đã đem họ đến một khu vực nghĩa trang và chỉ có thể đào cho họ ba ngôi mộ sát bên nhau. Sau đó tôi, dùng một thanh kiếm cắt ba khối đá thành những tấm bia dựng tạm bợ trước mộ của họ và tự thề rằng nhất định sẽ báo thù cho cả ba người.

Đợi vệ quân trong thành phố truy lùng ra hung thủ quá lâu, nên tôi đã lợi dụng kiến thức truy tìm mục tiêu mà mình học được bao nhiêu năm qua, thứ mà tôi chẳng muốn dùng chút nào khi lại để cho mình ấn tượng không mấy tốt đẹp khi chính là bị cố ý ép học, bằng chiếc vòng cổ nô lệ.

Sau đó tôi đã tìm ra được những kẻ đã gây ra mọi chuyện. Chúng từng là những đồng đội với cha của Chimi và đã có xích mít trước khi mọi chuyện diễn ra, cũng là những người đã từng bị tôi dần cho một trận khi cố ý trêu ghẹo mình vào một thời điểm nào đó, cũng không nhớ rõ.

Mất vài tháng để truy tìm đấu vết, vượt qua vài toà thành tôi cuối cùng cũng theo được bọn chúng, những kẻ đã khôn ngoan rời khỏi thành phố và bằng cách nào đó tránh được sự giám sát của tấm thẻ thân phận sau khi gây ra mọi chuyện ở một toà thành lớn.

Khi biết chúng đang làm một nhiệm từ Hội và xác định được địa điểm, tôi đã bị hận thù chi phối đến cực điểm mà liên tục dùng kiếm rạch không gian, để thực hiện các bước nhảy không gian tiến đến chỗ bọn chúng càng nhanh càng tốt.

Nhưng mà cái thế giới này cũng quá biết trêu người. Khi tôi vừa đến nơi, thứ còn lại cũng chỉ là những cái xác đã không rõ hình thù của những kẻ đó. Chúng đã bị quái vật tập kích và giết sạch không còn bất cứ kẻ nào sống sót để tôi có thể trả thù.

Vào lúc này tôi đã bắt đầu bật cười, cười trong khi nước mắt lăn dài trên má mình, không phải vì vui, cùng không phải vì buồn, mà chính là vì cảm thấy mọi thứ lúc này với mình thật sự trống rỗng vô nghĩa.

Sau đó, tôi đã định dùng thanh kiếm trên tay để kết liễu bản thân, xem như kết thúc cuộc đời vô nghĩa của mình ở đây. Nhưng vào lúc tôi định làm vậy, hình bóng ký ức quá khứ của tôi lại hiện về, cha mẹ tôi đã liều mạng để mình sống, cha mẹ Chimi cũng không muốn tôi chết và luôn cố vũ mình trong lúc không được quá buồn bã vì những chuyện trong quá khứ, cô bé Chimi lúc nào cũng vui vẻ kể về những chuyện vui trên thế giới này muốn tôi cũng thưởng thức, thì đã vô lực mà thả kiếm ra, quỳ xuống ghiến răng kêu gào không cam tâm để khóc lóc.

Tôi khóc hơn nửa ngày thì mới bình tĩnh lại, mất hết sức sống để trở về thành phố nơi mà mình đã truy đuổi, thuê một quán trọ trong khi đi lang thang trên đường và quyết định ở lại đó vài ngày.

Ba ngày trôi qua, tôi đã không làm gì ngoài ngủ khóc buồn và trầm cảm nặng nề, ngày cũng chỉ ăn một đến hai buổi. Cho đến một buổi tối chán nản, vào ngày thứ tư. Khi đang nghĩ đến chuyện sẽ đi làm mạo hiểm giả để kiếm tiền vì đã dùng quá nửa số tiền lương mình nhận được từ Yeri trong hơn một năm qua, tôi đã nghe thấy một giọng nói dễ nghe, mềm mại, êm tai, nghe là đủ biết là một người nhất định rất đẹp. Bỗng dưng giống như vừa bị kéo trở lại từ bóng tối, tôi cảm thấy nó thật quen thuộc thậm chí còn hơn cả với người thân thì bị thu hút.

Tôi đưa mắt theo giọng nói thì thấy đó là một gái kì lạ trùm kín mích mình bằng một chiếc áo choàng, ngoại hình nhỏ nhắn có lẽ ít tuổi hơn tôi, đang nói một chuyện rất không tưởng với chủ nhà trọ như muốn gọi tất cả các món ăn lên. Rõ ràng từ ngoại hình tôi chưa quen bao giờ, nhưng theo cách mà cô ấy hành động không hiểu sao tôi có cảm giác mình đã từng gặp qua.

Sau đấy có khá nhiều người trong quán trọ bắt đầu bu lại mà đặt cược với nhau. Tôi cũng tham gia và đã cá cược bằng toàn bộ số tiền của mình với sự tự tin tuyệt đối không biết lấy từ đâu ra, rồi cảm thấy thích thú với cô bé kia.

Một hồi lâu trôi qua, trong khi tôi đang thưởng thức một ly nước ép, những món ăn mà cô bé kia ăn nhanh chóng bị chén sạch và tôi đã trở thành người thắng cuộc, lấy được một số tiền khá hời.

Tôi đã định hỏi cô bé ấy là ai sau khi lấy được tiền, nhưng do người trả tiền hơi phiền nhiễu một chút, làm lỡ việc. Nên khi tôi vừa nhận tiền xong thì cô bé kia đã chạy lên trên lầu. Tôi bám theo sau nhưng lại nhưng giống như không thèm để ý đến tôi vậy, cô bé ấy cứ như thế mà tiếp tục đi cho đến khi tôi đuổi đến thì đã vào trong phòng.

Thấy vậy tôi nghĩ rằng mình nên dời nó lại vào ngày mai. Rồi trước khi xuống dưới lầu để tắm táp cho sạch sẽ về làm một giấc để sáng mai còn theo cô bé kì lạ này, thì đã nán lại tại trước cửa phòng của cô bé và dùng Ma năng vẽ ra một vòng tròn báo động để phòng trường hợp mình không rõ cô bé ra khỏi phòng lúc nào. Tôi thật sự cảm thấy sợ hãi khi cô bé ấy rời đi trước khi kịp biết cô bé có phải người mình quen hay không, bởi thật sự bây giờ trí nhớ của tôi cũng có chút rối loạn, dù không quen nhưng lại cảm giác rất thân thiết.

Nhưng tôi lúc đó đã quá tự xem mình là giỏi khi đó chính là một đêm ác mộng với tôi. Mọi chuyện xảy ra vào thời điểm giữa đêm tại quán trọ, tôi đã bị chính Ma thuật của mình đánh thức. Tôi đã có chút nghi ngờ không hiểu cô bé kia rời khỏi phòng giờ này làm gì nhưng vẫn quyết định chạy ra để xem, kết quả là mọi thứ thật yên tĩnh, gần như không hề có dấu vết nào mở hay đóng cửa bên ngoài.

Khi đó, tôi đã lạc quan nghĩ rằng hẳn là có thứ gì đó đã vô tình chạm vào Ma thuật nên nó mới báo động. Tuy nhiên điều khủng khiếp diễn ra tiếp sau đó, không biết bằng cách nào đó, cô bé kia gần như biết tôi hành động thế nào mà đánh bẫy tôi phải thức cả đêm với những lần báo động giả liên tục phát lên lúc tôi muốn đi ngủ, đến khi nhận ra thì cái vòng tròn Ma thuật tôi vẽ ra không biết từ lúc nào đã bị sửa đổi. Không chỉ vậy, ác liệt hơn chính là tri thức về Ma thuật của cô bé này thật kinh khủng khi có thể biến một chiếc vòng tròn Ma thuật thành một mạch Ma năng của người chủ và khiến nó di chuyển tuần hoàn Ma năng như một mạch Ma năng thật sự. Tôi không thể hủy hoại nó, bởi vì làm vậy giống nhưbđang tự phá chính mạch Ma năng của mình, làm Ma năng đang tuần hoàn vận chuyển bên ngoài bị dáng đoạn quay lại cơ thể khiến cho mạch Ma năng trong cơ thể bị quá tải và tổn thương. Rồi càng ác hơn chính là vì mạch Ma năng bị kết nối quá gần, nên trừ tầng này và phòng của mình tôi chẳng thể đi đâu được.

Cả đêm hôm đó tôi đã phải chịu kết quả do việc đã làm, khi càng gần sáng, những âm thanh thông báo lại càng ngày càng báo động nhiều trong đầu tôi. Không chỉ ảnh hưởng đến tâm trí, mà khả năng tra tấn tinh thần của nó cũng không phải là đơn giản. Thiết nghĩ, nếu không phải tôi có tinh thần kiên cường, chỉ sợ đã phát điên lên rồi.

Tôi đã cố đập cửa phòng cô bé xin tha mạng nhưng mãi cho đến sáng, khi những tiếng báo động dừng lại và vòng tròn Ma thuật tự động bị tiêu hủy, cô bé ấy vậy mà không thèm hồi âm gì cả. Trong thời điểm đó, có nhiều người sống ở tầng này khi thấy tôi ôm đầu trước cửa của cô bé cũng nhìn như kẻ điên mà đi qua. Vì những đôi mắt đó sau khi không còn bị quấy rầy bởi những tiếng thông báo, tôi đã phải bỏ chạy đi một phần là do sợ cô bé kia không biết lúc nào sẽ lại tạo ra một thứ tương tự để hại mình.

Rời khỏi nhà trọ, tôi đã không biết mình nên làm gì ngày hôm nay, nên đã dạo một vài nơi trong thành phố tìm tạm món gì đó lót dạ, sau một đêm bị tra tấn đau đớn, cùng lúc cũng dùng tiền mua một bộ đồ tân binh mạo hiểm giả cho mình rồi mới đến hội thử làm quen với nhiệm vụ từ khi đăng ký tấm thẻ mạo hiểm giả, để làm thẻ thân phận lúc được gia đình của Chimi nhặt về.

Nhưng thật bất ngờ, chính là khi tôi đến Hội lại bắt gặp ngay cô bé đang chuẩn bị tấn công bởi những người đàn ông bặm trợn. Do qua mừng rỡ, cùng giận dữ bộc phát vì bị hại cả đêm, tôi đã không nhịn được xông tới và chọn bọn kia một đạp để nhường đường cho mình nói chuyện cùng cô bé kia về vấn đề Ma thuật rồi vấn đề đã từng gặp nhau hay chưa, nhưng mọi thứ đều đi đến một kết cuộc là tôi bị cô bé lạnh nhạt phớt lờ.

Phải mãi cho đến khi làm nhiệm vụ tôi mới lợi dụng sự hiểu biết của mình về tri thức của mạo hiểm giả từ những quyển sách đã đọc được từ cha Chimi, để lừa lộc cô bé bị ép vào làm chung nhiệm vụ với mình từ việc những mạo hiểm giả tân thủ thường hay bị ghép đôi bắt buộc nếu có cơ hội từ nhân viên hội mạo hiểm giả vì an toàn.

Sau đó để tránh bị một cô bé như cô bé kì lạ này ghét, tôi đã cố gắng không hỏi nhiều nữa trong cả chặng đường từ Hội Mạo hiểm giả đến cổng và chăm chú để ý đến nhịp đi và các hành động tự nhiên của cô bé.

Sau khi dùng toàn bộ kiến thức mình biết để nhìn cô bé, tôi có thể kết luận đây không phải là một người đơn giản khi bộ pháp gần như hoàn mĩ, đều đặn nhịp nhàng dường như khí lực rất lớn, tôi đoán được rằng cô bé hẳn có một kỹ năng nào đó liên quan đến sức mạnh và tốc độ. Nhưng xét theo những gì cô bé khiến tôi khổ sở đêm qua hẳn nhất định phải là một pháp sư rất mạnh. Tuy nhiên nhưng suy đoán đó của tôi gần như đi đến một kết luận thật khó tin khi mà chúng tôi gọi ra bầy Erique đầu tiên và cô bé đã dùng đến một Ma cụ là một chiếc găng khá to, ngang với cơ thể mình nhưng lại trông như chẳng nặng nề chút nào cả.

Không giống Ma võ sư, không giống Pháp sư hay Võ sư, cô bé chiến đấu một cách hết sức kì quặc như không hề có kỹ năng chiến đấu mà là dùng toàn bộ chỉ sức mạnh và sự cứng chắc cùa chiếc găng vậy, cứ vung bậy bạ nhưng lại tinh chuẩn thế nào đấy.

Rồi đấy cũng chưa phải bất ngờ cuối cùng, khi mà tiếp theo đó cô bé lại thể hiện ra một lượng Ma năng đáng kinh ngạc vì có thể sử dụng Ma thuật không gian giữ vật một cách thoải mái, mà gần như không hề bị nó làm ảnh hưởng.

Đến trưa thì lại tự dưng muốn ngủ và thoải mái dùng chiếc găng của mình, là một thứ Ma cụ đặc biệt gì đó biến ra một cái giường cực kì xa hoa, thứ mà tôi nghĩ chỉ có các quý tộc hay nhà giàu mới nằm nổi.

Lúc đó tôi đã không nghĩ nhiều đã bị hành cả đêm nên khi nhìn thấy chiếc giường, liền muốn ngủ nên đã xin xỏ rất nhiều lần mới có cơ hội nằm lên trên đó.

Tôi đã nghĩ giường ở tổ chức đã là cái nệm êm nhất mình có thể nằm, nhưng giờ phút này đã sai khi cái này còn êm hơn gấp nhiều lần nó nữa.

Vừa nằm lên thì tôi đã ngủ ngay mà không biết rằng khi thức dậy chính là lúc tính mạng mình bị đe doạ, khi cô bé kia bỗng dưng bộc phát một Ma thuật không gian, đáng lẽ ra phải vượt qua khỏi sự hiểu biết của con người hay các sinh vật bình thường mới đúng. Trong lịch sử cũng chỉ có một Ma cà rồng đầu tiên, người thứ tám sự tồn tại không rõ ràng mới làm được như vậy.

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy thì lúc đó đã bị bất ngờ bởi chính vẽ đẹp đầy đau đớn của cô bé ấy thể hiện ra. Tôi không biết cô bé khi đó là đang gặp vấn đề gì, nhưng khác xa với vẻ lạnh nhạt qua giọng nói lúc trước, bây giờ cô bé ấy lại đang tỏ ra rất đau khổ. Nhìn cảnh này, không hiểu thế nào đó tôi lại muốn lao đến đem cô bé ôm ngay vào lòng.

Nhưng trước khi làm được chuyện đó, tôi bỗng cảm thấy mọi chuyện dần tệ hơn vào lúc cô bé ấy lại bỗng ngửa mặt lên trời hét to và làm cho không gian xung quanh trở nên dao động gần như biến thành một cái máy say có thể nghiền nát cả một người có kháng Ma thuật cao như mình, thì vội vả trong tư thế không cho phép vẫn cố gắng dùng thức kiếm chia cắt không gian để bỏ chạy bằng một cách không mấy nhẹ nhỏm do bị không gian, thứ đáng ra không thể nghiền ép quá đau lại gây cho tôi cả tá tổn thương vào lúc đi xuyên qua nó do bị cô bé kia quấy nhiễu.

Chưa dừng lại ở đó, vào thời điểm mà tôi vừa bò ra khỏi không gian từ chỗ cô bé thì một chuyện vô cùng đáng sợ đã xảy ra khi mà những vật chất gần đó, trừ chiếc giường Ma cụ kia đều nghiền ra thành bột và bị tạc ra xung quanh bay đến chỗ tôi. Mới đầu, tôi đã nghĩ nó chỉ là đám bụi do vật chất bị không gian đè ép mà tạo ra. Nhưng đến khi nó bay qua người, thì mới phát hiện, lớp bụi và làn gió thổi nó đi, lại không ngờ vẫn còn mang theo sức mạnh không gian để tôi phải ăn khổ thêm chuyến nữa. Chỉ là thật tốt khi nó không mạnh như cách mà cô bé nghiền nát mọi thứ quanh mình nên tôi chỉ bị thương thêm một chút, không qua đau đớn.

Và...vẫn chưa dừng ở đấy. Đời tôi đấy, rõ ràng là quá bi đát luôn, vừa chịu xong những vết thương, thì lại tiếp đến là bị cô bé kia không biết đã bị cái gì bỗng sử dụng tiếp một thứ Ma thuật khác, đem tôi người cách xa cô bé vài chục mét đem tới trước mặt và siết chặt cổ bằng một đôi mắt ngập tràng sát khí.

Tôi, một người khá là bất hạnh từ xưa đến giờ dù bị siết cổ thế này cũng không cảm thấy quá sợ hãi, mà thông qua đôi mắt đau khổ kia của cô bé lại thấy được sự đồng cảm và muốn giúp đỡ. Tuy nhiên đó cũng chỉ là ý muốn, khi cô bé này quá mạnh, đến mức gần như dù tôi có mạnh đến mấy cũng không có cơ hội thoát ra khỏi cái siết cổ lúc này của cô bé và gần như buông tha cho. Chết sớm hay chết muộn cũng là chết, chết bình thường hay chết vinh quang cũng là chết, nhưng chết trong tay một kẻ xấu và người đẹp lại là hai khái niệm khác nhau, nên thôi tôi cứ nghĩ mình chết trong tay cô bé này cũng không sao.

Nhưng rồi chuyện đó đã không diễn ra khi mà Ma cụ của cô bé bỗng lại giúp tôi kéo cô bé ra khỏi người mình, không chỉ vậy, mọi sự tấn công bằng Ma thuật hay sức mạnh sau đó của cô bé gần như đều bị chặn lại hết, cứ như nó đang cố bảo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.