Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 301-305



301: Chỉ Huy Đơn Vị Ma Thuật Chiến, Hown Thiêu Rụi

“C- Chỉ huy Hannibal! Con rồng mạnh hơn chúng ta tưởng nhiều! Nên rút lui ngay!”

Cấp dưới đơn vị của tên Barres la hoảng lên với gã chột mắt đến mức nước bọt bắn ra khỏi miệng.

“Chính là... đội trưởng Barres phải không? Sự can đảm của anh rất đáng được ngưỡng mộ! Đã lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội thể hiện hết mình! Hãy ghi nhớ lại thời khắc này vào ký ức của mọi người!”

Hắn trả lời… hay đúng hơn như lời phát biểu với tất cả.

Có vẻ hắn là chỉ huy của nhóm tám mươi.

Thoáng qua… hắn chỉ như đang diễn thuyết trước đơn vị tám thành viên của mình.

Gã Barres cũng điều hành bảy cấp dưới.

Chắc là mỗi đơn vị bao gồm tám người.

Và một chỉ huy trưởng kiểm soát cả tiểu đoàn mười đơn vị.

Trước tiên nên kiểm tra tên Hannibal trước.

Cần phải nắm bắt sức mạnh của kẻ đứng đầu đã.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Hannibal Greythers〗

Chủng loài: Con người

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 39/60

HP: 262/262

MP: 72/72

Tấn công: 241+60

Phòng thủ: 184+55

Ma thuật: 65

Nhanh nhẹn: 143

Trang bị:

Tay: 〖Đại giáo Mithril: B〗

Cơ thể: 〖Giáp ngực Mithril: B〗

Kỹ năng đặc trưng:

〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 6〗 〖Thiên tài giáo thuật: Cấp 6〗 〖Bước đi vô thanh: Cấp 5〗

〖Bản năng chiến đấu: Cấp 4〗 〖Củng cố tinh thần: Cấp 2〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng vật lý: Cấp 3〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 2〗 〖Kháng độc: Cấp 4〗

〖Kháng tê liệt: Cấp 3〗

Kỹ năng cơ bản:

〖Sóng xung kích: Cấp 3〗 〖Tấn công bất ngờ: Cấp 5〗 〖Sức mạnh: Cấp 2〗

〖Độc tố: Cấp 6〗 〖Nhảy cao: Cấp 3〗

Danh hiệu:



〖Cựu thủ lĩnh Băng cướp xám: Cấp -〗 〖Chỉ huy tiểu đoàn Thợ săn đói khát: Cấp -〗 〖Bậc thầy giáo khí: Cấp 4〗

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

...Trang bị của hắn ít nhiều cũng chất lượng, nếu không có chúng thì hắn chỉ cỡ Adofu.

Dù gì ông ấy cũng là trường hợp cá biệt với người bình thường.

Nếu hắn chỉ mạnh thế này thì không thành vấn đề.

Điều tôi duy nhất lo ngại là chúng có thể phối hợp với nhau như thế nào.

Sẽ mất rất lâu để gϊếŧ từng tên một.

Hay là nhanh chóng đánh bại tên chỉ huy Hannibal rồi hăm dọa lũ kia để còn mau rời khỏi đây?

“Các đơn vị số chẵn bao vây kỹ lưỡng con rồng! Những đơn vị phía sau kiềm kẹp nó! Đơn vị số lẻ bảo vệ nhóm thuật chiến! Là đơn vị tiên phong trong nhóm bảy mươi, đội của tôi sẽ điều hành cả hai lực lượng để tìm sơ hở giáng một đòn quyết định!”

“Hah!” “Đã rõ!” “Chúng ta sẽ nghiền chết nó!”

Theo lệnh của Hannibal, cả binh đoàn di chuyển theo đội hình.

Chúng bao vây lấy tôi.

“Guuu…”

Tôi cúi xuống gọi cho tộc Lithovar.

Hy vọng là họ hiểu ý…

“L- Long thần…?”

“C- Có lẽ chúng ta được yêu cầu đứng yên!”

Baron thấu hiểu tốt.

Tôi gật đầu.

“Những tên ngốc đang gộp với nhau! Đốt lửa lên đi! Hihihaah!”

Gã to mồm hét lên với đám người khi chĩa cây trượng kim loại về phía tôi.

“〖Hỏa linh thuật〗! Orah! Tiến lên!”

Xung quanh tôi nhuộm màu sắc đỏ.

“〖Khai hỏa〗!”

“〖Thiêu cháy〗!” “〖Ngọn lửa dữ dội〗!”

Nhóm kỵ binh phía sau vung gậy.

Ánh sáng đỏ bùng phát ra từ đầu gậy thành nhiều dạng ngọn lửa.

Một số hình dáng quả cầu, số khác như súng phun…

Tuy khác nhau nhưng chúng đều có ý định thiêu sống tôi lẫn người Lithovar.

Tôi ngước đầu lên cao, dồn hết toàn bộ ma lực có được trong lồng ngực tung ra một lần.

Kỹ năng 〖Hơi thở thiêu đốt〗.

Ngọn lửa tôi thổi ra ngay lập tức nuốt trọn những mồi cháy nhỏ đó.

Tôi xoay cổ đổi hướng ra khắp xung quanh.

“Guwaah!” “Gì thế này?! Hỏa hoạn!”

“Lùi lại! Nếu các anh mất đội trưởng thì chạy ngay đi!”



Ngọn lửa tôi tung ra đốt hết cả một khu vực.

Lũ ngựa bị thiêu cháy hất tung người cưỡi rồi bỏ chạy.

Trong thoáng chốc không khí trở nên hỗn loạn.

Ma lực mà con người đạt được cao nhất chỉ 200.

Để so sánh với một Ouroboros, sức mạnh của tôi đã vượt hơn 1000 điểm.

Khả năng phòng thủ cũng trên 500.

Sức mạnh của chúng không nhằm nhò gì cả.

【Đã nhận được 1203 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 1203 điểm kinh nghiệm】

【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 87 lên 88】

【Cấp độ Danh hiệu 〖Thảm họa〗 đã tăng từ 7 lên 8】

Chỉ một hơi thở mà đến thế ư…?

Lượng điểm kinh nghiệm đầy hiệu quả.

Nói đi cũng phải nói lại, tôi không hề cảm thấy thích thú với chuyện này.

Sau khi kết thúc tôi đảm bảo mọi danh hiệu khó ưa đều nhảy lên cấp MAX.

“H- Hic… Đ- Điều này… Không thể nào…”

Gã đã hô lên cùng nhau sử dụng hỏa thuật trước đó chết lặng.

Khi những tên khác bỏ chạy, chỉ còn một kẻ ở lại.

Hắn đã bị hất ngã khỏi con ngựa và vuột tay khỏi cây quyền trượng.

“Đội trưởng Hown! Rút lui nhanh!”

Một tên lính chạy tới đưa tay ra.

...Hắn cũng là người nắm quyền?

Để khiến đội hình chúng nhanh chóng đổ vỡ, tôi ưu tiên hạ những kẻ cầm đầu trước.

“GuoOOOh!”

Cẩn thận tộc Lithovar dưới chân, tôi lao lên quét sạch bọn lính.

Trong một đòn duy nhất đã bẻ gãy gươm giáo lẫn cơ thể của chúng.

Tôi đập đuôi xuống làm mặt đất rung chuyển khiến lũ ngựa mất thăng bằng cũng như dập tàn lửa còn sót lại.

Cùng lúc tung ra sáu 〖Phong trảm〗 theo nhiều hướng khác nhau, kể cả tên đội trưởng Hown.

Những lưỡi gió tạo ra vết cắt trên mặt đất, nổ ra sóng năng lượng khi chạm tới.

Lũ ngựa trúng đòn liền ngã gục khiến người cưỡi rơi xuống trước khi tuyệt vọng bỏ chạy khỏi tôi.

Tiếng ngựa hí vang khắp khu vực.

【Đã nhận được 588 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 588 điểm kinh nghiệm】

Bụi mù bị gió thổi bay.

Mặt đất nơi 〖Phong trảm〗 đi qua tách đôi, để lại những mảnh thịt và máu bắn.


302: Tiểu Đoàn Trưởng, Hannibal Một Mắt

“Ch- Chạy đi! Nó mạnh quá! Sao lại có một con quái thú như thế trong khu rừng này?!”

“N- Nhưng nếu chúng ta trở về mà không thu thập được thông tin sẽ bị ngài Tolman xử trảm mất…”

“Giờ là lúc nào nữa hả?! Có nhìn thấy gì không? Ngươi sợ tới hóa điên rồi à? Đó không phải là con rồng bình thường!”

Những tên binh sỹ lần lượt chạy tán loạn…

Trận chiến dần trở thành vô nghĩa.

Tôi nhìn về chỗ phần đất lõm nơi tên đội trưởng Hown từng đứng.

Hòa lẫn giữa máu và thịt chỉ còn lại mỗi một cánh tay.

Không xa là cây trượng dính đỏ văng vào góc rừng.

Trước cảnh tượng thảm sát tôi quay mặt đi.

Tức thì tôi nhận ra một nhóm kỵ binh lao đến.

Không chỉ một tên…

Có sáu, không, bảy.

Chúng vụt qua một người cưỡi ngựa làm hắn ngã và máu tuôn ra từ vết thương.

“Khư khư, lũ ngốc. Cố gắng bỏ trốn mà không tuân theo mệnh lệnh của ngài Hannibal!”

Một tên quay lại nói với người vừa ngã.

Chúng tránh được những mũi tên do tộc Lithovar bắn ra.

Một mũi tên sượt qua mặt nhưng hắn chỉ liếm vết thương rồi cười bạo trợn.

Giẫm lên cả những cái xác, chúng chọn con đường ngắn nhất đến tôi.

Không phải tôi phóng đại đâu mà chúng quả là nhanh thật.

Có lẽ cũng nên kiểm tra trạng thái của lũ ngựa nữa.

Tôi tung ba 〖Phong trảm〗 tới.

Hai tên trúng đòn, kẻ thứ ba né được rồi vẫn lao đến tôi không hề chậm lại.

“Gaah!”

Ánh sáng đen cuộn quanh một trong số đó.

Đó là 〖Chết chóc〗 của cô bạn.

Hắn ngay lập tức ngã ngựa.

【Đã nhận được 522 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 522 điểm kinh nghiệm】

【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 88 lên 89】

Bốn tên còn lại đã đến được trước tôi.

“Ngay bây giờ!”

Một tên hô lên, chúng ném kiếm về phía tôi rồi giơ cao tay.

Tôi đỡ những thanh kiếm.

Chúng chỉ để lại vết xước trên da rồi rơi xuống.



“〖Độc tố〗!” “〖Tê liệt〗!”

Phía trước tôi xuất hiện màn sương màu tím và vàng.

Chúng nhanh chóng lan ra che khuất tầm nhìn.

Hỏa mù!

Tôi liền hạ chân trước xuống nơi nghĩ là có chúng.

Bộp, làn khói độc tách ra.

Tưởng là đập trượt, ai dè đám binh sỹ nhảy khỏi làn khói ra hai bên, quay lưng về phía tôi.

“Khụ, khụ! Mẹ nó, tôi lỡ hít phải một ít rồi! Kinh khủng!”

“Tránh ra!”

Tôi định tấn công, chợt thấy bất hợp lý…

Liệu mục đích thật sự của chúng có phải chỉ ném vũ khí rồi chạy đi?

Quả thật chúng cũng đã gây ra vết thương dù chỉ ngoài da, khói độc vẫn có thể thâm nhập và tác động đến tôi một ít, nhưng mức độ này đâu đủ sức gây ảnh hưởng.

Sau khi bốn tên tránh xa, một con ngựa đen tuyền lao xuyên qua màn sương đến tôi.

Con ngựa bị khoét một mắt và đầy vết sẹo cũ.

Chỉ có ngựa, không người cưỡi.

Tôi vung móng lên đâm qua bụng nó.

Đường rạch màu đỏ tươi kéo dài tới đầu, nó té nhào theo quán tính và bắn máu tung tóe.

【Đã nhận được 124 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 124 điểm kinh nghiệm】

Sao là ngựa…?

Tên cưỡi nó đâu…?

Trước khi tìm được câu trả lời, tôi cảm nhận được tín hiệu bên trên đầu mình.

“〖Sức mạnh〗! 〖Sức mạnh〗! Và 〖Sức mạnh〗!”

Tôi nhớ cái giọng này.

Gã chỉ huy của tiểu đoàn.

“Hãy đón nhận cú giáng mạnh nhất của ta!”

Với ngọn giáo trên tay khi xoay người, tôi trông thấy bóng dáng của Hannibal một mắt.

Cây đại giáo đâm trúng vào trán tôi.

Cơn đau nhói cực kỳ dữ dội.

Hắn cho cấp dưới tạo ra khói mù rồi che giấu sự hiện diện bằng 〖Bước chân vô thanh〗 và 〖Nhảy cao〗 tách khỏi con ngựa.

Đúng là một tên điên.

“Guuh…”

“Và một cú nữa này!”

Hắn đấm thêm một đòn vào chuôi giáo.

Mũi giáo đâm sâu hơn làm đầu tôi chảy máu xanh.



“Không hổ danh là chủ nhân mà!” “Ngài ấy làm được rồi!”

“Chỉ huy là người mạnh nhất của đơn vị!”

“Fuhahaha, đồ ngu! Giờ ngài Hannibal thuộc đơn vị thứ 7 của 〖Thợ săn đói khát〗 sẽ…”

Tôi hạ cằm về phía tên chỉ huy đang đáp xuống.

“Gì- cơ…”

Hắn lật người lấy vai đỡ vội lấy.

Cảm giác xương gãy truyền qua quai hàm của tôi.

“Gaah…. AAaaAaah!! AAaaaaaah!!”

Hannibal mở to miệng gào thét.

Khi hắn vừa đáp chân, cô bạn khuyến mãi thêm cú hạ cằm đè lún hắn xuống đất.

Một tiếng xẹp, tôi nghe thấy hắn bị nghiền nát.

【Đã nhận được 234 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 234 điểm kinh nghiệm】

Tôi dụi đầu vào tảng đá gần đó để gỡ mũi giáo.

Nó khoét da thịt khi bung ra gãy rời.

Ấy ơi… làm phiền chữa giúp mình.

“Gaah.”

Trán tôi được bao phủ ánh sáng.

Vết thương nhanh liền lại.

Tôi quay mắt về bốn tên thuộc hạ dưới trướng Hannibal.

Nụ cười của chúng bị thay thế bởi biểu cảm xanh lét.

“C, ch, chủ nhân!”

Một tên phóng lên ngựa rời đi.

“V- Về thôi! Chủ nhân chết rồi!”

Lũ ngựa phi hết tốc lực.

Tôi nhìn quanh.

Toàn bộ binh đoàn tám mươi người vắng bóng.

Chỉ còn lại một núi xác chết.

Phần lớn chúng kịp chạy thoát.

【Cấp độ Danh hiệu 〖Thảm họa〗 đã tăng từ 8 lên 9】

...Nó không ngừng tăng lên.

Tôi đã thực hiện được sự quyết tâm của mình.

Tốt hơn là đừng đến giai đoạn tiến hóa khi nó còn ở đây.

***Mạng mẽo chán quá, dịch truyện mà tốn hết mấy ngày mới xong...***


303: Trận Chiến Trước Ngôi Làng

“T- Thật diệu kỳ! Sức mạnh của Long thần choáng ngợp quá!”

“Như vậy đâu cần…? Liệu chúng ta chỉ cản đường không?”

Tộc Lithovar càng trở nên phấn khởi hơn.

Nhưng đối với tôi vấn đề chính mới chỉ xuất hiện.

Một mình bản thân tôi thừa sức giải quyết trận vừa rồi, nhưng lại không thu được manh mối nào trong số bọn chúng.

Nghĩ tới trường hợp tệ nhất, tôi nên nhanh chóng trở về ngôi làng.

Phòng ngự ở đó vẫn chưa đảm bảo.

Nếu họ bị tấn công bởi một tiểu đoàn khác đi đường vòng là chuyện không tốt đẹp tý nào.

Tưởng nhiều lắm chỉ có vài chục, nhưng qua tình hình khi nãy, tám mươi người chưa phải là tất cả.

Mà nhìn nhận theo lẽ thông thường, không có lý do gì chúng phải chia lực lượng ra cả…

Tôi muốn hy vọng mọi chuyện đã sớm kết thúc.

Khi chưa biết mục đích của chúng thì không có cách nào để chắc chắn.

Vì định trả thù, chúng sẽ tách ra để đảm bảo không ai có thể trốn thoát…

Vậy mà thái độ từ phía tiểu đoàn vừa rồi không phải ấn tượng mà tôi có.

Cứ như thể chúng đến chỉ để chiếm đất chứ không phải trả thù.

Theo ước tính có thể số còn lại không đến hơn cả trăm.

Khi đã biết về tôi không chừng chúng sẽ vươn cờ trắng đầu hàng.

Như tôi bây giờ gần như không thể bị tổn hại bởi sức người.

Ngay cả khi chiến đấu với tên anh hùng khi trước cũng vẫn chiếm thế thượng phong.

Từ phía ngôi làng, tôi nghe thấy âm thanh chói tai.

Chính là tiếng từ truga người Lithovar dùng để đánh hiệu.

Nó cũng phát ra được đến đây…

Gương mặt rạng rỡ của họ bỗng tái lại.

“Guu…”

Tôi kêu lên để thu hút sự chú ý rồi hướng mặt về ngôi làng.

“Ngài Long thần…?”

“Ngài định trở về làng phải không? Chúng thần sẽ đi cùng…”



Tôi lắc đầu rồi chạy đi.

“L- Long thầnnnn!”

“Hãy đưa theo cùng dù chỉ mỗi mình thần thôi! Dù thần có thể không có ích gì trong cuộc khủng hoảng này…!”

Xin lỗi, tôi không muốn bị vướng chân và lỡ như mọi người bị nhắm tới thì tôi không có cách nào để bảo vệ cả…

Tôi không cần xuất hiện với sự hào nhoáng bên cạnh…

Nếu họ bị tấn công bởi những kẻ còn sống sót vừa rồi hoặc đồng đội khác của chúng thì sẽ quá muộn.

Vì vậy tôi cần ưu tiên ngôi làng.

Tôi bật nhảy lên tung cánh bay thẳng trở về.

Chân tôi đụng gãy một số nhánh cây cao nên nâng tầm bay lên thêm một chút.

Có cột khói bốc lên từ phía ngôi làng.

Ngay tức thì tôi bỗng rối trí.

Không phải lúc dừng lại nữa.

Tôi dần hóa nên giận dữ và tăng tốc độ.

Trước ngôi làng, trận chiến đang nổ ra giữa đám binh sỹ mặc quân phục nhiều màu và bộ tộc Lithovar.

Bên chúng có khoảng một trăm năm mươi trong khi họ chỉ có tám mươi người là cùng.

Khắp chiến trường, những con ngựa bị trúng tên vào chân của người Lithovar ngã xuống.

Còn có cả vết tích của những hố bẫy.

Có vẻ chúng được tạo thành từ 〖Đất sét〗 để hạn chế sự linh hoạt của bầy ngựa.

“Một lũ gian xảo!”

Một tên lính chém đứt cây giáo trong tay một người Lithovar.

Hắn thu lại tư thế để tiếp tục nhắm vào đầu anh ta.

Ngay lập tức hắn bị trúng ba mũi tên vào phần nách.

Có một số chiến binh Lithovar nấp trong bụi cây chờ đợi thời cơ.

“Gì…! Lũ mọi hèn nhát!”

Hắn rên la ngã khụy xuống.

Phần nhọn từ cán giáo đâm vào họng kết liễu hắn.

Có vẻ tộc Lithovar đã khéo léo lợi dụng địa hình để phản đòn.



Nhưng trước thế bất tương quan lực lượng.

Rõ ràng trận chiến sẽ càng trở nên theo hướng trầm trọng.

Tôi hạ cánh ngay giữa chiến trường và vươn cao đầu gầm to lên đầy uy lực.

Tiếng gầm vang lên khắp khu vực làm ngưng đọng âm thanh leng keng của vũ khí trong vài giây.

“Ngài Long thần đến rồi!”

“Có ngài bên cạnh! Chúng ta có thể tự hào chiến đấu hết mình như người Lithovar!”

Tinh thần của họ được khích lệ, ngược lại bên phía kẻ thù lại non nớt lo sợ.

“Nó kìa, Long thần của bọn Lithovar!”

“Lúc nãy còn ở phòng tuyến bên kia, vậy mà nó đã ở đây rồi…”

“Khả năng bay của nó chính là rắc rối, tập trung hạ nó trước! Không đủ sức thì cứ nhắm vào cánh! Ai ở đây từng có kinh nghiệm diệt rồng không vậy?”

Trước đó là mười đơn vị mỗi tám người.

Với khoảng một trăm năm mươi ở đây…

Có đến tận hai tiểu đoàn.

Hơn nữa khói bốc lên từ bên trong ngôi làng chứ không phải ở đây.

Không thể dành nhiều thời gian…

Tổng cộng bên chúng có hơn ba trăm binh sỹ cơ ư?

Tôi không đủ khả năng đối phó với tất cả.

Mục tiêu là những tên chỉ huy, đội trưởng và đơn vị nhận chỉ thị trực tiếp.

Đơn vị của Hannibal rõ ràng là nguồn động lực của chúng.

Nếu đập tan hệ thống điều khiển là giải tán.

“Đ- Đội trưởng Libras! Anh chạy đi đâu thế!?”

“R- Rút lui, rút lui! Bố tôi đâu có kể về một trận chiến khó thế này cơ chứ! Và con rồng đó kìa, nó khác xa tới điều tôi mong đợi!”

Tôi thấy một tên đàn ông trẻ tuổi nói thất thanh.

“Lũ quái thú thay đổi diện mạo của chúng liên tục mà! Nghe này, ngài Tolman cực kỳ ghét những người đào ngũ! Nếu đội trưởng bỏ chạy, dưới vai trò cấp dưới, tôi rất vinh dự… Tại anh chưa biết đến cơn thịnh nộ của ngài Tolman mà thôi!”

“T- Tôi không có việc gì phải lo cả! Bố tôi quen biết với công tước Tolman! Ông nói tôi chỉ cần đứng ra lệnh thôi! Sai hết rồi! Nó khác xa những gì tôi được kể! Tôi rời đi đây!”

...Không phải cứ ai đó làm đội trưởng là tinh thần của chúng được nâng cao.

Hay là để mặc chúng vậy?


304: Tiểu Đoàn Trưởng, Ernesis Ma Nữ Chào Mời Cái Chết

Nếu hiện tại ở đây có hai tiểu đoàn thì…

Sẽ có hai chỉ huy kiểm soát.

Tôi quan sát xung quanh tìm kiếm chúng.

「Kia, phải không?」

Nhìn theo hướng cô bạn.

Chính là ả.

Tôi phát hiện một người phụ nữ trang điểm cầu kỳ với cây trượng dài.

Khoảng ba mươi tuổi.

“Các anh, bỏ lũ mọi qua một bên mà tập trung thu hút con thú khổng lồ kia! Tôi sẽ moi ruột nó ra!”

“Vâng thưa cô Ernesis!”

“Đã rõ. Nhưng chúng ta gϊếŧ nó liệu có sao không?”

Tinh thần của đạo quân bên cạnh ả hăng hái hơn những nơi khác.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Ernesis Ermanea〗

Chủng loài: Con người

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 37/60

HP: 188/188

MP: 218/264

Tấn công: 63+14

Phòng thủ: 138+55

Ma thuật: 268+62

Nhanh nhẹn: 110

Trang bị:

Tay: 〖Quyền trượng Mithril: B〗

Cơ thể: 〖Giáp ngực Mithril: B〗

Kỹ năng đặc trưng:

〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 7〗 〖Pháp sư tài năng: Cấp 5〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng vật lý: Cấp 1〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 2〗

Kỹ năng cơ bản:

〖Vũ điệu xoay tròn: Cấp 4〗 〖Tập trung cao độ: Cấp 4〗 〖Hồi sức: Cấp 5〗

〖Cẩn trọng: Cấp 2〗 〖Khiên chắn vật lý: Cấp 4〗 〖Hỏa cầu: Cấp 5〗

〖Chậm chạp: Cấp 4〗 〖Độc tố: Cấp 4〗 〖Mũi tên lửa: Cấp 2〗

〖Vùng hắc ám: Cấp 3〗 〖Bàn tay quỷ: Cấp 1〗 〖Chết chóc: Cấp 1〗

Danh hiệu:

〖Huyết thống hắc phù thủy: Cấp -〗 〖Bạch pháp sư: Cấp 4〗 〖Hắc pháp sư: Cấp 6〗

〖Trượng khí: Cấp 4〗 〖Ma nữ chào mời cái chết: Cấp -〗 〖Tiểu đoàn trưởng Thợ săn đói khát: Cấp -〗

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Nhìn vào dòng Danh hiệu thì biết ngay ả là thủ lĩnh.

Ngoài ra còn có vô số kỹ năng hữu ích.

Có thể không thuộc sở trường, nhưng qua vẻ ngoài ít nhất ả cũng có kinh nghiệm cận chiến.



Nhờ trang bị cây trượng mà ma lực vượt khỏi 300.

Tôi chưa từng thấy ai có chỉ số đó cao hơn cả tên anh hùng.

Tuy nhiên của tôi vẫn gấp ba lần con số ấy.

Ánh mắt chạm nhau với pháp sư… Ernesis, ả nở nụ cười tự mãn rồi quay đến đám thuộc hạ.

Khác với đơn vị ma thuật chiến, những thành viên đều cầm kiếm và giáo trên tay.

Chiến thuật của chúng có lẽ là phòng ngự phía trước khi Ernesis tung đòn.

“Cho tôi mười giây! Nó sẽ chết ngay!”

Theo lệnh của ả, bọn cấp dưới reo lên hào hứng.

“Kia rồi, bàn tay quỷ của pháp sư Ernesis!”

“Nữ chỉ huy, đó là…”

“Cậu mới tham gia nên chưa biết. Cứ quan sát thôi. Hêhê, nội tạng của nó sẽ bị kéo ra. Rất nhiều người và quái thú từng bị xé xác trông vui mắt lắm.”

Một tên hỏi những kẻ khác.

Là kỹ năng 〖Bàn tay quỷ〗 của ả?

Dù cấp độ vẫn còn thấp nhưng… có nghĩa đó là một chiêu thức khó sử dụng.

Ở phía sau chúng, Ernesis giơ trượng thẳng đứng và nhắm mắt.

Một đường máu xuất hiện trên trán ả.

Tôi dùng đuôi đẩy lùi bọn lính lao đến.

Trong một lần cả ngựa lẫn người đều bay tứ tán rơi mạnh xuống đất.

Tôi vung chân vào một tên phía trước.

“Ugooh!”

Đánh hắn văng về phía Ernesis.

Hai tên thuộc hạ còn lại đưa cao vũ khí.

““〖Tường đất〗!””

Bức tường dựng lên hai lớp chặn tên lính đang bay đến…

Vậy là chúng cũng có ít năng lực ma thuật.

“Tuyệt, cứ cầm chân nó…”

Người tên lính đâm xuyên qua.

Cả hai lớp tường vỡ vụn chỉ còn chân đế.

【Đã nhận được 174 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 174 điểm kinh nghiệm】

Khi hắn đập vào tường, tôi liền nhận được thông báo điểm kinh nghiệm, vậy là hắn đã chết.

Xác hắn tiếp tục sượt qua giữa hai tên lính.

“Ah…”

Nó trúng vào con ngựa của ả.

Con ngựa hí cuồng lên làm ả đang mơ màng nhắm mắt ngã cái đụi.

Bị chính con ngựa dẫm đạp bên dưới, ả la hét lăn lộn.

Vết máu dính cả mặt đất.

“B- 〖Bàn tay quỷ〗!”

Ả đưa gương mặt đầy máu hô lên.

Tia sáng đỏ xuất hiện phía trước cuộn thành vòng xoáy, một cánh tay sẫm đậm khổng lồ bên trong.

Móng vuốt của nó… hoặc là đầu ngón tay dài một cách quái dị, tạo thành dáng vẻ kinh hãi.

“H- Hức!”

“C- Chưa đến lúc cô Ernesis! Hủy bỏ nó đi! GyaaaaAAH!”



Cánh tay bóp chặt lại, cả người và ngựa trong phạm vi đều bị siết nát.

Chỉ còn một cái đầu nguyên vẹn đáp xuống bãi thịt nhầy nhụa.

Bàn tay quỷ len lỏi dưới đất nuốt chửng cả bọn lính đồng minh.

...Quả thật nó là một kỹ năng tàn bạo.

Nếu ả bất ngờ tung đòn đó với tôi sẽ rất nguy hiểm.

Cũng may ả không đủ thành thạo để chơi trò đánh úp.

Có thể do kích hoạt khi chưa đủ mười giây lúc bị ngã ngựa nên ả không thể kiểm soát được nó.

“Nếu tôi dừng lại sẽ phí phạm ma lực! Bắt con rồng khốn khϊếp đó đứng yên! Rồi nó sẽ phải chết! Không gì có thể cản nổi bàn tay quỷ cả!”

Ernesis gào lên, mặt dính máu và tóc tai bù xù.

“Ch- Chuyện đó không thể cô Ernesis! Dừng lại! Không, đừng đến, đừng đến đây, aaaaH!”

Một tên khác bị bắt lấy và trở thành thịt băm.

Tôi vỗ cánh tung ra 〖Phong trảm〗.

Giống như lần trước, bây giờ có tổng cộng tám nhát.

Lưỡi gió lướt qua chiến trường, cắt đôi ngựa và người cưỡi trước khi nổ tung thành bụi mù.

Không kịp trở tay, những tên lính gần nhất chỉ kêu lên được một tiếng ngắn.

【Đã nhận được 1136 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 1136 điểm kinh nghiệm】

Một lưỡi gió trúng vào giữa lòng bàn tay quỷ.

Trong một khắc tưởng cũng bị bàn tay nuốt lấy, nhưng nó xuyên thủng ra cả mặt sau.

Máu xanh tuôn ra, và bàn tay hóa trở lại ánh sáng đỏ.

“M- Ma pháp bất khả bại của ta…”

Lê lết, Ernesis nắm chặt cây trượng nhưng cũng bị chính lưỡi gió không hề giảm tốc đó chém đứt.

Nó đâm vào mặt đất thổi tung mây bụi.

【Đã nhận được 222 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 222 điểm kinh nghiệm】

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi kể từ khi tôi chạm mắt với ả.

Tên chỉ huy còn lại… tôi tự hỏi rồi quan sát xung quanh, bọn lính nhìn tôi đánh rơi cả vũ khí.

Cuối cùng chúng cũng chịu hiểu sự khác biệt về sức mạnh là thế nào.

“Uwaaaaaaah! Tôi đã nói rồi mà! UwaaaaaAAAH!”

Tên đội trưởng Libras trước đó phi ngựa nhanh nhất có thể.

Không tránh kịp, hắn đâm vào gốc cây nhưng vội đứng dậy tiếp tục chạy mà chẳng thèm quan tâm vết thương.

Cảnh tượng ngã vô duyên của hắn khiến những kẻ khác cũng sợ, ngán ngại tẩu thoát…

Từng tên một ném vũ khí xuống rời đi.

Cá nhân tôi mặc chúng.

Dù tôi đã lỡ ra tay nhưng cũng không phải thể loại tàn sát những kẻ yếu thế.

Ngoài ra… khói bốc lên từ ngôi làng.

Tôi phải đến đó càng sớm càng tốt.

“C- Chúng ta không làm được! Để cho ngài Azalea đi!”

“Này, cậu nghĩ gì vậy, chạy vào ngôi làng ư?!”

“Tôi phải báo cho ngài Tolman biết…”

...Xem ra tên tướng lĩnh đang ở trong làng.

Sau khi chứng kiến cảnh đã xảy ra với Ernesis, chúng vẫn nghĩ hắn ta đủ mạnh?


305: Mặt Đối Mặt

Bên trong ngôi làng… đã trở thành bãi chiến trường hỗn độn.

Lũ kỵ binh mặc quân phục giống nhau che một bên vai.

Những căn nhà bị phá hủy và hỏa hoạn bùng phát nhiều nơi.

Xem ra bộ tộc Lithovar có phản kháng… nhưng thương vong không hề nhỏ.

Mặt đất đẫm máu và thi thể rải rác khắp xung quanh.

Tôi thất bại rồi.

Không ngờ kẻ địch lại có số lượng nhiều đến thế.

Đáng lẽ ra tôi nên trấn thủ ở đây thay vì đi dò xét?

Không, ít nhất có thể họ đang trú ẩn ở nơi nào đó.

Nếu những tiểu đoàn mà tôi tiêu diệt trước đó thành công tiến vào làng là tất cả mọi người không còn cơ hội sống sót.

Không có ích lợi gì khi nghĩ về chuyện đã xảy ra nữa.

Tôi đã có mặt ở đây rồi… không ai sẽ phải chết nữa.

Ngoài ra… thiệt hại trông không tồi tệ như hiện trạng.

Họ còn có tầng hầm trú ẩn chống Abyss nữa mà.

Những người không có khả năng chiến đấu sẽ trốn dưới đó.

Vấn đề là họ có bị phát hiện hay không mà thôi.

Nghĩ là làm, phải nhanh chóng tống khứ chúng, tôi tìm mục tiêu xung quanh để dùng 〖Phong trảm〗 và rồi…

Đập vào sưng cả con mắt tôi là một gã đàn ông ăn mặc không phải quân phục.

Dáng vẻ trông như ba mươi tuổi.

Mái tóc buộc lại một cách khó ưa với hàng ria mép cắt tỉa sang chảnh.

Con ngựa được khoác trang sức vàng lòe loẹt cộng thêm người cưỡi chơi nguyên bộ đồ lóa mắt.

Hắn cực kỳ sáng chói so với đám binh lính.

“Hãy để phần kết lại. Chứng kiến kiếm thuật của ta đây!”

Hắn rút kiếm, phi ngựa lao đến một người Lithvar đang quỳ gối dính đầy máu.

“Không hổ danh là ngài Tolman! Kỹ nghệ quả thật quá xuất sắc!”

“Sau khi chém hắn, ngài hãy đổi sang thanh kiếm khác. Ngài vẫn chưa thử món vũ khí do bá tước Sabern dâng tặng mà.”

Không khí xung quanh tên Tolman lại khác hẳn.

Những tên kia tàn bạo và dữ tợn, trong khi… bọn này như thể đến đây chỉ để ngắm cảnh thưởng hoa.

Lúc đầu còn hơi ngạc nhiên vì khó hiểu, nhưng khi tỉnh táo lại trong lòng tôi sôi sục dâng trào cơn thịnh nộ.

Tuy còn xa… nhưng khoảng cách này vẫn kịp.

Tôi tung một 〖Phong trảm〗 về phía Tolman.

“Hu…? K- Kia là?!”

Tolman quay ngựa lại la lên.

“Mong ngài bỏ qua thái độ bất kính của thần!”

Một tên lính lao ngựa đến gần rồi phóng người đến chỗ Tolman.

Cả Tolman và hắn nhanh chóng ngã sấp xuống đất.

Lưỡi gió cắt đôi cả hai con ngựa.

Vai của Tolman bị sượt qua, áo choàng rách bắn ra tia máu.

Vết thương khá sâu nhưng không đủ gây tử vong.

【Đã nhận được 92 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 92 điểm kinh nghiệm】



【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 89 lên 90】

...Trượt rồi.

Bấu chặt vai với đôi mắt đỏ ngầu, Tolman gào lên.

“Gu, guuUAA…!”

“Ng- Ngài Tolman!”

“A- Ai dám cả gan ám sát ta?! Bắt lấy hắn! Ta sẽ tra tấn hắn đến chết!”

Thái độ của gã hoàn toàn khác với những kẻ còn lại.

Có thể là một nhân vật quan trọng.

Liệu có cần gϊếŧ hắn không nhỉ…?

Hoặc là bắt lấy hắn nếu có thể.

“GuuOOOOOOOOOH!”

Tôi ngửa mặt 〖Gầm〗 lên trời với lượng ma lực tích tụ cực lớn.

Nếu lượng quân lực chính đang ở đây tôi muốn hạ bớt chúng, quan trọng hơn là không để ngôi làng trở thành chiến trường nữa.

Khi nghe thấy tiếng của tôi, bên chúng chia ra người bỏ chạy người ở lại chủ động tấn công.

Quả như dự đoán, đám kỵ binh xuất hiện xuất hiện trong khắp ngôi làng.

Tốt, anh gọi ra để quét dọn sạch sẽ hết luôn.

Trước tiên là hắn.

Tôi phóng đến chỗ Tolman.

“〖Triệu hồi〗!”

Tên lính trước đó bảo vệ Tolman vung kiếm.

Bốn tia sáng bay trong không trung hóa thành những con rồng đỏ tươi nhỏ với đôi cánh rộng.

“...Ngài Tolman đã bị thương do sơ suất của của ta. Chúng ta sẽ rời đi. Hãy hạ gục con rồng đó bằng mọi giá!”

Hắn ra lệnh với đám binh lính xung quanh rồi cùng một con rồng rút lui.

Chúng chậm hơn tôi nhưng vẫn đủ nhanh, ba con lao dưới tầm thấp.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Chủng loài: Bò sát bay nhỏ (Little Wyvern)

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 26/60

HP: 221/221

MP: 198/198

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

(Trans: Wyvern là nhánh bà con với Dragon nên mình không dịch là ‘rồng’ nhá)

...Là một quái thú hạng C+ chuyên về nhanh nhẹn.

“KigaaaaAAh!” “KigaaAAh!”

“GigaaaaAAAAh!”

Tôi tặng 〖Phong trảm〗 cho mỗi con.

Hai con trúng cú trực diện rơi xuống đất tóe máu, một con vẫn khéo léo tránh được.

【Đã nhận được 520 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 520 điểm kinh nghiệm】

Con còn lại áp sát.

Tôi dùng chân trước chặn lại khi cô bạn cắn phập răng vào lưng nó.



【Đã nhận được 270 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 270 điểm kinh nghiệm】

...Con thú bay hộ tống tên lính kia và Tolman đã đi xa trở thành chấm tý ty.

Hắn… nhanh dữ dzậy.

Nhận ra không thể thắng được tôi nên chơi tốc biến, để lại một đống chướng ngại.

Có thể tôi đã để một kẻ phiền phức bỏ trốn.

Ít ra nên kiểm tra chỉ số của hắn chứ.

Đuổi theo vẫn đơn giản nhưng mà… không thể để mặc lũ binh lính trong làng được.

“Đội trưởng Elan, tôi nghĩ anh đến trễ… Đơn vị của anh đâu?!”

Tôi nghe thấy giọng nói giận dữ ở góc làng.

Bị chửi rủa là một tên lính bê bết máu.

“C- Chúng tôi đụng độ phải một con ranh Lithovar mạnh một cách kỳ quái trên đường đi và bị xóa sổ…”

“A- Anh nói… con ranh?! Chỉ một đứa trẻ?!”

...Không thể nào, Aro...?

Con bé đến gần ngôi làng để đáp trả đòn tấn công của chúng?

“Kh- Không chỉ vậy. Nó sở hữu ma thuật khác lạ… Chúng tôi còn bị tấn công bởi lũ quái thú! Con rồng bay của ngài Azalea thu hút sự chú ý để tôi có thể thoát nhưng…”

“Hừm, nếu anh bỏ chạy trước một con nhóc thì thà ở lại để chết cho đỡ nhục.”

“T- Tôi đã cố gắng sống sót lắm để còn về mà báo cáo…”

...Aro truy đuổi theo con thú bay?

Hắn chắc chắn là nhân vật chủ chốt của kẻ thù.

Nếu hai tên đó bị hạ là trận chiến kết thúc.

Đi vào làng sẽ gây thêm hỗn loạn không cần thiết, lựa chọn của con bé là sáng suốt nhất.

Nhưng một người có thể dễ dàng triệu hồi quái thú hạng C không phải loại xoàng đâu.

Một tên đã bị thương nặng nhưng chưa chết.

Nếu chúng có ma thuật hồi phục là xong ngay.

Không biết liệu Aro có đủ sức đối phó không…

Hy vọng cô nhóc không hành động hấp tấp.

... Mặt khác tôi phải giải quyết số quân đang ở trong làng nhanh chóng nhất có thể.

“N- Này, chỉ huy Azalea hộ tống cùng với ngài Tolman rồi.”

“Azalea có thể gϊếŧ một con Amphis mà không gặp vấn đề… Thể chất của nó đã khác so với những gì chúng ta biết được, vậy sẽ khá nguy hiểm…”

Thật may, tinh thần của chúng lung lay khi chỉ huy đã rời đi.

“Mọi người! Hãy nghe theo lệnh của chỉ huy Alan!”

(Trans: khác với Elan bên trên nhé)

Tôi nghe thấy tiếng hô ở giữa làng.

Một gã khổng lồ cao gần ba mét.

Con ngựa hắn cưỡi là chủng loài khác hẳn.

Một con ngựa đen với bốn chân nở đầy đặn.

Bờm dài gần chạm đất với đôi mắt ánh quang.

“Đừng. Đừng lo. Ta. Ta đã từng một tay gϊếŧ rồng. Lần này cũng vậy.” (Nói ngọng)

...Một gã có vẻ rắc rối xuất hiện.

Cơ mà… hắn có đúng là con người không thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.