“Ha! Người không có tư cách nói câu này nhất chính là cô, Khương Bích Thuần!”
Cảnh Miên hét lên, ánh mắt dữ dội khiến Khương Bích Thuần sợ hãi, cô ta giật mình tưởng Cảnh Miên sẽ ra tay, vội vàng đứng nép vào góc phòng, im lặng không nói gì.
Cảnh Miên tiến đến trước mặt Trương Bội Vinh, nhìn thẳng vào bà, khuôn mặt có vẻ trẻ hơn chút ít giờ đây dần chồng lên với khuôn mặt lạnh lùng trong thang máy.
“Mẹ có biết bao lâu rồi con chưa được ăn no một bữa không?” Giọng cô nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, nhưng lại gợi lên những cơn sóng lớn trong lòng.
“Mẹ nhìn con đi.”
Cô dang rộng cánh tay, kéo chiếc áo ba lỗ bẩn thỉu lên, để lộ ra chiếc bụng gầy guộc, lõm xuống cùng những chiếc xương sườn nổi bật.
Chỉ có bốn chữ để miêu tả: Gầy trơ xương.
“Mẹ ra ban công mà xem cái ổ đen thui của con!”
“Thôi bỏ đi.” Cảnh Miên thở dài tự giễu: “Dù mẹ có nhìn cũng chẳng cảm thấy gì đâu, vì mẹ chính là người đã đuổi con ra ngoài mà.”
“Con ốm, mẹ chẳng chịu cho con đi khám, bị đánh bị mắng, những công việc bẩn thỉu, nặng nhọc đều là con làm. Mẹ ép con nghỉ học, con đều nghe theo mẹ cả.”
Cô thất vọng tột cùng: “Con không hiểu sao mẹ có thể nói ra được lời muốn con tham gia đội săn bắt. Với thân thể này, lên đó chỉ có chết, mẹ muốn đổi mạng sống của con lấy cuộc sống an nhàn của mẹ. Lẽ ra con nên tỉnh ngộ từ lâu!”
Cảnh Miên vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi bị xác sống cắn xé, nước mắt lăn dài trên má, hóa ra Trương Bội Vinh đã sớm đưa ra lựa chọn! Trách cô từ nhỏ thiếu tình thương, luôn khao khát ánh mắt của mẹ sẽ có hình bóng mình. Nhưng cuối cùng, cô lại một lần nữa bị vứt bỏ vô tình!
“Mẹ biết sai rồi! Cảnh Miên, mấy năm nay con chịu nhiều thiệt thòi, mẹ sẽ làm cho con vài món ngon trong hai ngày tới! Con hãy giúp mẹ! Trong lòng cả nhà đều nhớ đến điều tốt đẹp của con! Đừng bi quan quá mà gắn liền việc vào đội săn bắt với cái chết, nếu con làm tốt, ai trong gia đình còn dám coi thường con nữa!” Trương Bội Vinh nói với vẻ mặt của một người mẹ đáng thương, định kéo tay Cảnh Miên.
Cảnh Miên giật mạnh tay ra, lau đi vệt nước mắt, lòng cô trở nên băng giá: “Mẹ dừng vở kịch đáng thương của mẹ lại đi. Con đã xem một lần rồi, sẽ không bị lừa lần nữa đâu.”
Trương Bội Vinh không hiểu ý của Cảnh Miên, nhưng bị cô vạch trần thẳng thừng như vậy khiến bà vô cùng khó chịu, không thể kiềm chế được mà cảm thấy bối rối.
Cảnh Miên quét mắt nhìn khắp căn phòng, thấy rõ hai chiếc giường tầng dành cho Khương Hành, Trương Bội Vinh, Khương Bích Thuần và đứa con trai nhỏ Khương Bích Thành.
Chỉ có duy nhất một chỗ không phải của cô, cô luôn bị loại bỏ và cô lập trong gia đình này, đến cả quyền ở lại trong căn nhà này cũng không có.
Nơi này căn bản không phải là “nhà”.
Không ai yêu thương cô, đã đến lúc rời đi rồi.
Cô hỏi một câu mà kiếp trước muốn hỏi nhưng không dám: “Mẹ cần mười nghìn điểm cống hiến đến vậy, tại sao không để Khương Bích Thuần đi? Chị ấy lớn hơn con hai tuổi, cơ thể khỏe mạnh hơn, đáng ra chị ấy nên gánh vác trách nhiệm này.”
Trương Bội Vinh liếc nhìn Khương Bích Thuần một cách ngượng ngùng, một lúc lâu mà vẫn không nói được lời nào.
Cảnh Miên cười nhạt, lắc đầu chế giễu. Trương Bội Vinh không dám đẩy Khương Bích Thuần ra trận, bởi bà biết rằng nếu làm vậy, Khương Bích Thuần sẽ mách lại với Khương Hành, và nếu Khương Hành không còn sống cùng bà nữa, bà sẽ không thể sống nổi, hoặc ít nhất là không thể sống dễ dàng.
Vì vậy, bà luôn thiên vị con gái của chồng, nuông chiều đứa con trai của hai người, chỉ có Cảnh Miên là người thừa thãi, không quan trọng. Cứ mặc sức mà hành hạ.
Em trai của Cảnh Miên, khi còn nhỏ, đã quen nhìn ánh mắt của mọi người mà lấy lòng Khương Bích Thuần, nhổ nước bọt vào chị ruột mình, không chút tình nghĩa. Cha mẹ phân biệt đối xử, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sự cô lập và không ai giúp đỡ đã bao trùm suốt tuổi thơ và thanh xuân của cô. Cô từng bị sa lầy trong cơn ác mộng đó mà không thể thoát ra.
Đột nhiên, một giọng nói điện tử lạnh lẽo vang lên trong đầu cô:
【Quá trình sàng lọc tổng hợp đã kết thúc, bạn là người phù hợp nhất để sử dụng Cỗ máy Cứu thế của Lam Tinh, số 0.
Khi chấp nhận cỗ máy này, bạn sẽ nhận được nguồn tài nguyên vô hạn, bao gồm tài sản bất động sản, kho vũ khí, nhà ăn, và phòng tập mô phỏng.
Bạn có đồng ý trở thành người sử dụng Cỗ máy số 0 và mang lại hy vọng mới cho Lam Tinh không?】
Cảnh Miên chớp chớp mắt, không hiểu rõ những gì đang diễn ra trong đầu, nhưng cô nhanh chóng xác nhận.
Đồng ý!
【Cỗ máy Cứu thế của Lam Tinh, số 0, đang được liên kết với danh tính của bạn!】
Đã kích hoạt cấp độ LV1.
Đang mở kho tài nguyên, tài sản bất động sản cơ bản, và nhà ăn.
Trước mắt Cảnh Miên xuất hiện một giao diện bán trong suốt của kho chứa, bên trong chỉ có hai loại tài nguyên: gạo và nước đóng chai.
Ngoài ra còn có một máy đánh bạc dùng để rút thưởng, mỗi tháng có thể tạo ra vật phẩm ngẫu nhiên một lần.
【Để kích hoạt tài sản bất động sản cơ bản, bạn cần tự mình chọn vị trí và đặt tên cho cơ sở. Xét đến nhu cầu phát triển sau này, khuyên chủ nhân nên xây dựng căn cứ tại nơi trống trải và bằng phẳng.】
Khương Bích Thuần thấy Cảnh Miên đột nhiên đờ đẫn không nói gì, tưởng rằng cô đã xả hết cơn giận và bình tĩnh lại.
Suy nghĩ một lúc, Khương Bích Thuần nói: “Cảnh Miên, chị là chỗ dựa của ba mẹ và em trai, chị sắp đi làm rồi, chị có học vấn, biết chữ, là nhân tài hiếm có trong thời mạt thế này, tương lai sáng lạn, sau này còn kiếm được nhiều tiền. Em không thể so với chị được, vì thế chẳng có lý do gì để chị phải ra chiến trường.
Em đã nghỉ học bao nhiêu năm rồi, nhà chúng ta không nuôi những kẻ vô dụng. Nếu em không tham gia đội săn bắt và không đóng góp gì thì hãy cút ra khỏi nhà này, ra đường ngủ, em cũng chết như thường! Thời buổi này không ai sẽ bố thí cho em đâu!”
Khương Bích Thuần vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Trương Bội Vinh cũng khuyên nhủ theo: “Cảnh Miên, nghe lời đi con, con không nên bi quan quá, vào đội săn bắt biết đâu lại có cơ hội trở thành anh hùng nữ, chứ cứ nghĩ tiêu cực thì làm sao sống nổi?”
Cảnh Miên đóng lại giao diện hệ thống, những thứ quý giá thế này chẳng cần thiết phải nói cho Trương Bội Vinh và Khương Bích Thuần biết.
“Hai người thật làm tôi thấy ghê tởm.”
Cảnh Miên không để họ phản đối, tiếp tục nói: “Tôi có thể đi đăng ký tham gia đội săn bắt, nhưng tôi có điều kiện.”
“Con nói đi! Mẹ đồng ý với con!”
Cảnh Miên cười nhạt nhìn bà: “Cắt đứt quan hệ. Từ nay chúng ta không còn là mẹ con nữa. Mẹ cũng không cần nhắc đến chuyện hiếu thuận, từ giờ tôi và gia đình này không có bất kỳ quan hệ gì.”
Trương Bội Vinh lúng túng nhìn Cảnh Miên, có lẽ bà không quan tâm đến việc cắt đứt quan hệ, nhưng cũng sợ rằng nếu đồng ý ngay thì Cảnh Miên sẽ trở mặt.
“Hơn nữa, tôi nghe nói không phải ai cũng được nhận vào đội săn bắt. Tôi nói trước, dù có được chọn hay không, tôi cũng coi như đã trả hết nợ sinh thành dưỡng dục, sau này mỗi người đi một con đường!”
Trong mắt Trương Bội Vinh thoáng hiện lên vẻ vui mừng khó che giấu, áp lực bảo vệ thành phố rất lớn, đội săn bắt đang thiếu người trầm trọng, không có lý nào họ không nhận.
“Không thấy mẹ nói gì, tôi sẽ coi như mẹ đồng ý rồi.”
Trương Bội Vinh gật đầu.
Bà bước lên kéo tay Cảnh Miên: “Vậy chúng ta đi thôi! Mẹ sẽ đưa con đi!” Sớm đưa cô vào đội săn bắt thì lòng bà cũng yên tâm, khỏi lo giữa đường Cảnh Miên chạy trốn. Sau này còn có thể ở lại phòng 302, đó là công lao của bà, Khương Hành chắc chắn sẽ phải nể trọng bà trong những ngày tháng sau này!
Cảnh Miên rút tay ra: “Khoan đã, tôi còn một điều kiện nữa.”
“Được, con nói đi.” Trương Bội Vinh vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa.
Cảnh Miên cười tươi: “Khương Bích Thuần đã bắt nạt tôi nhiều năm, mẹ cũng nên giúp tôi xả giận chứ nhỉ. Mẹ đi đè đầu Khương Bích Thuần vào chậu nước bẩn, cho cô ta uống đủ nước bẩn rồi đánh gãy răng cô ta!”
Cả Trương Bội Vinh và Khương Bích Thuần đều sững sờ.