Người người ở đại học A đều biết, tôi là người nghe lời hoa khôi của trường Chu Lỵ Lỵ nhất.
Cô ấy muốn tôi năm giờ chết, sáu giờ tôi sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời.
"Nhị Nhị à, cậu mua gà rán giúp mình với được không, nhân tiện thêm cái kia nữa nhé?"
Nửa đêm, Chu Lỵ Lỵ nhắn tin cho tôi.
"Giờ á?"
"Ừ, mua rồi mang lên cho mình nhé, cậu tuyệt nhất ấy."
Tôi ngủ đến mơ màng mới nhớ ra hôm nay là ngày 520: "Mua làm gì thế?"
"Tối nay Trần Gia Nam đi chơi lễ với mình, cậu quên nhanh thế?"
Trần Gia Nam?
Tôi đang buồn ngủ cũng tỉnh ngay tức thì.
Bỗng tôi chợt nhớ ra, Trần Gia Nam đã hẹn hò với Chu Lỵ Lỵ từ tuần trước.
Mà Trần Gia Nam lại là bạn trai cũ của tôi.
2.
"Cậu ấy cũng đáng ghét thật, cướp bạn trai của cậu rồi còn sai cậu mua đồ nữa?" Cô bạn Lý Nghiễm phỉ nhổ giúp tôi.
Tôi thở dài một hơi: "Tớ nợ cậu ấy mà, cậu cũng biết đó."
"Cậu nợ cậu ấy một mạng, chứ không phải là nợ mười tám thằng đàn ông, huống hồ qua nhiều năm như vậy, cậu cũng đã trả hết nợ lâu rồi."
Tôi không lên tiếng.
Mười hai giờ rưỡi sáng, tôi giao đồ đến tận tay Chu Lỵ Lỵ, cô ấy khép cửa, nói cảm ơn với tôi: "Trước đây anh ấy cũng biến thái thế à? Sao nhất định bắt mình mặc như thế?"
Tôi nhìn bộ cosplay hầu gái mà cô ấy đang mặc, mang một đôi tất dài màu trắng, không nhịn được đành nói một câu: "Xấu mà hay chơi bời, à đúng rồi, mấy cái này hơi lớn với anh ta đấy, nhưng tớ không mua lại nữa đâu, cậu chơi vui vẻ nhé."
Cái tên Trần Gia Nam kia à, phát điên vì tiền, mà cũng phát cuồng vì tiêu xài hoang phí.
Sau khi theo đuổi một năm, khó khăn lắm mới ở bên anh ta, nhưng tôi phát hiện phụ nữ bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu.
Sau cửa vang lên tiếng nói vui vẻ của Chu Lỵ Lỵ: "Mình biết rồi, nhất định đêm nay mình sẽ bắt anh ấy."
Tôi không nói gì.
Qua khe cửa, tôi thấy Trần Gia Nam đang ngồi trước bàn học của cô ấy, lười biếng chơi game.
Vẫn là dáng vẻ tuấn tú lưu manh kia.
Trong lòng tôi bất giác thấy chua chua.
3.
Tôi là người nói chia tay với Trần Gia Nam.
Anh ta vừa chơi game được 10 giây đã chết, nhín thời gian đáp lại: "Được thôi, em đừng hối hận là được."
Không cãi vã, cũng không có dây dưa.
Bình tĩnh như từ đầu tới cuối tôi chỉ là một người bạn không quá thân quen với anh ta vậy.
Hôm sau, bên cạnh anh ta có một đàn em khác cùng nhau đến lớp.
Chu Lỵ Lỵ và Trần Gia Nam quen nhau vào buổi tiệc sinh nhật của tôi.
Lúc chơi trò nói thật hay mạo hiểm, có người hỏi Chu Lỵ Lỵ: "Đại mỹ nữ Chu à, sao cậu còn độc thân thế, rốt cuộc cậu thích kiểu gì?"
Cô ấy nhìn tôi, nói nửa đùa nửa thật: "Thích bạn trai như của chị ấy đấy."
Trong nháy mắt đó, mọi người đều nhìn Trần Gia Nam, cười nghiêng ngả.
"Người anh em à, cậu là cỏ thơm đã có chủ mà sao vận hoa đào vẫn tốt đến vậy chứ."
"Cạn lời rồi, chết mất thôi."
Trần Gia Nam rút một điếu thuốc, cười cười, hào phóng lấy điện thoại ra: "Kết bạn không?"
"Được không Nhị Nhị? Cậu có để bụng không?" Chu Lỵ Lỵ vui vẻ nói.
Tôi còn chưa trả lời, Trần Gia Nam đã trả lời giúp tôi.
"Cô ấy không để ý đâu."
Toàn bộ quá trình, tôi không nói một lời, bởi vì trong đầu tôi vẫn luôn thắc mắc, rõ ràng Chu Lỵ Lỵ lớn hơn tôi ba tháng, cho dù mẹ cô ấy có sinh non thì cô ấy vẫn lớn hơn tôi.
Sao lại gọi tôi là chị?
Sau khi hai người họ kết bạn có âm thầm liên lạc với nhau không, tôi không biết.
Nhưng một tuần sau khi tôi nói lời chia tay, Trần Gia Nam đăng lên vòng bạn bè công khai bạn gái mới, đó là Chu Lỵ Lỵ.
Bạn của tôi còn phản ứng kinh khủng hơn tôi.
Lúc đi thang máy, có người nhiệt tình hỏi: "Bạn thân mà lại xài chung một người đàn ông thì không khó chịu à?"
Tôi bị hỏi đến phát phiền, bắt đầu khùng lên: "Không có đâu, một người xài ban ngày, người xài ban đêm, nếu cậu tò mò như vậy thì lần sau cùng dùng chung thử nhé."
Chỉ trong nháy mắt, trong thang máy không ai nói một lời.
Tôi biết, bọn họ chế nhạo sau lưng tôi: "Tôi nhịn bợ Chu Lỵ Lỵ như con cún, ngay cả bạn trai cũng có thể dâng lên, không biết có phải vì nhà của Chu Lỵ Lỵ giàu có không?"
"Thèm tiền đến điên rồi."
Đối mặt với những điều này, tôi chỉ cười, bởi vì bọn họ nói cũng không sai.
Tôi rất cần tiền.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi "dâng" bạn trai cho Chu Lỵ Lỵ.