Trở lại trường, tôi kể với Lý Nhiễm mấy chuyện này.
Nhiễm Nhiễm nói: "300 ngàn không ít, anh ta cũng không tiện tay cho người bày sạp ven đường nhiêu đó đâu. Anh ta là thương nhân chứ không phải kẻ ngốc, cậu tưởng ai người ta cũng đi làm từ thiện à."
"Cho nên?"
"Tự cậu nghĩ đi."
"Anh ấy đối xử với mình không giống ăn xin ven đường?"
Lý Nhiễm suýt nữa thì cười chết.
"Đương nhiên là không giống rồi, anh ta đâu thể để ăn xin hôn mình một cái chứ."
Tôi cũng không nhịn được, cười nghiêng ngả.
Cười thì cười, nhưng tôi nghĩ rất lâu, sau đó mang theo giấy nợ và tấm thẻ kia đi tìm Chu Trạch Bắc.
Anh không có ở nhà, nhưng lại cho tôi mật mã để tôi vào nhà anh đợi.
Vốn tôi định để lại giấy nợ 200 ngàn và tấm thẻ 100 ngàn kia ở trên bàn trà rồi rời đi, nhưng nghĩ lại không phải con số nhỏ, chính tay đưa cho anh ấy vẫn tốt hơn.
Tôi nghiêm chỉnh ngồi trên salon phòng khác, đợi từ giữa trưa tới chiều, tôi còn ngủ thiếp đi mà anh ấy vẫn chưa quay lại.
Đợi đến khi tôi ngủ mấy giấc, cảm giác trên mũi hơi nhồn nhột.
"Nhiễm Nhiễm, đừng nghịch mà."
Tôi khoát tay, cổ tay bị giữ lại mới giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra, người đàn ông mặc âu phục giày da đã ngồi trên ghế salon bên cạnh, nhìn tôi.
"Chú ạ." Tôi vội bò dậy.
"Ngủ cũng không yên, suýt nữa ngã xuống rồi." Anh nhìn tôi một cái.
Tôi cũng đứng dậy, lấy tờ giấy nợ chuẩn bị trước: "Cảm ơn chú đã trả tiền thuốc thang cho bà ngoại cháu, đây là giấy nợ 200 ngàn và thẻ 100 ngàn của chú, cháu chưa động tới, sau này cháu sẽ kiếm tiền trả lại cho chú."
Anh liếc nhìn giấy nợ một chút, cũng không có ý định nhận lấy: "Tới tìm tôi vì việc này sao?"
"Vâng."
"Ăn cơm chưa?"
Tôi ấn lên cái bụng xẹp lép của mình: "Lát nữa cháu về trường rồi ăn."
Anh cởi cà vạt rồi áo khoác ra, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện: "Giờ có kinh nghiệm thật nhỉ."
"Dạ?"
"Tôi gọi dì tới nấu cơm, tôi cũng chưa ăn."
"Chú chưa ăn sao?"
Tôi nghe Chu Lỵ Lỵ nói hôm nay chú hai của cô ta có một hạng mục lớn, bình thường sẽ ăn một bữa tiệc mừng kia mà.
Anh bấm điện thoại: "Ừ, tới nấu cơm giúp tôi."
Đang nói, anh lại cúi đầu uống hỏi tôi: "Có muốn ăn gì không?"
"Tôm nõn ạ."
Tôi bật thốt lên, nhưng nói xong thì lại hối hận rồi.
Người khác mời cơm mà còn đòi tôm nõn, đúng là phiền phức.
Anh cũng không nói gì, tiếp tục nói điện thoại: "Nghe rồi chứ? Vậy thì chuẩn bị đi, thêm ít món dịu dạ dày nữa."
Cúp điện thoại, anh đi lên lầu, tôi đi theo anh.
"Chú à, đêm nay chú không đi ra ngoài uống rượu sao?"
Anh dừng lại, đưa tay xoa đầu tôi: "Nếu tôi đi thì có người phải đợi đến nửa đêm đấy."
Trong nháy mắt đó, tôi ngây ngẩn cả người.
Không biết là do lời nói của anh hay là vì động tác của anh nữa.
Nói chung, tôi ngơ ngác đứng ở đó, trong lòng rối loạn.
"Còn định đi theo tôi à?" Anh cười hỏi tôi.
"Dạ? Vậy cháu đi đâu?"
Anh buông mắt xuống, cười bất đắc dĩ với tôi: "Tôi phải đi tắm em cũng đi theo sao?"
"À, vậy thì không hay lắm ạ?" Tôi hoảng hốt.
Anh đen mặt hoàn toàn: "Đi xuống dưới chơi một lúc, cả người tôi toàn mùi thuốc lá, chỉ mười phút thôi."
"Vâng."
Tôi đỏ mặt chạy thình thịch xuống lầu.
Tôi ngồi dưới lầu chơi điện thoại, dì nấu cơm tới rồi thì bận rộn trong bếp.
Tôi buồn chán quá nên vào bếp giúp đỡ.
"Không thể để cháu giúp được, cháu là khách mà, sao có thể để khách phụ giúp chứ."
"Cháu là bạn gái của tổng giám đốc Chu à? Nhìn hơi nhỏ tuổi mà cái gì cũng biết cả, tổng giám đốc Chu thật có phúc."
Mặt tôi đỏ ửng.
"Không phải ạ, cháu không phải... còn chưa phải ạ."
"Lần trước tổng giám đốc Chu bảo dì học mấy món mà mấy cô gái trẻ thích ăn, không phải vì cháu sao?"
"À, là vì cháu gái của chú ấy ạ."
"Cháu nói là Chu Lỵ Lỵ à, nhưng từ trước tới giờ tổng giám đốc Chu chưa từng cho con bé ở đây ăn cơm, tổng giám đốc Chu còn ít khi ăn cơm ở nhà mà."
Dì biết nói chuyện quá, tôi còn nghi ngờ không biết dì tham gia vào tổ chức gì không.
Nếu không sao tôi lại như bị dì đó tẩy não, tôi cũng cảm thấy Chu Trạch Bắc yêu tôi vậy?
Không dám ở lâu trong phòng khách, tôi chạy lên gọi anh xuống ăn cơm.
Gõ cửa vài cái, không nghe thấy tiếng, cửa phòng cũng không đóng.
Tôi đứng trước cửa đấu tranh tâm lý vài giây rồi vẫn tiến vào.
23,
"Chú ơi, cơm xong rồi, xuống..."
Tôi còn chưa nói hết thì đã thấy anh trùm khăn tắm đứng trước sân thượng nghe điện thoại.
Nhìn thấy tôi tiến vào, anh cầm điện thoại đi tới.
"Cậu giúp tôi để ý là được. Chỗ tôi còn có việc, không qua được."
"Phụ nữ đâu ra, cúp máy đây."
Anh cúp máy, bình tĩnh nhìn tôi trước mặt mình.
"Sao thế?"
Tôi cảm giác mũi mình hơi ngứa, lau một cái thì toàn máu.
Thế là tôi nhìn anh nói một câu: "Chú ơi, hình như cháu chảy máu mũi."
Mất mặt quá.
Tôi hốt hoảng chạy vào WC, muốn lấy giấy lau đi, kết quả là quần áo cũng dính bẩn.
Chưa tới một phút sau, một bàn tay đã kéo gáy tôi lại: "Đừng ngẩng đầu lên."
Ngay sau đó, anh dùng khăm mặt ướt lau lên gáy tôi rồi nhẹ nhàng giữ lỗ mũi tôi lại: "Tự giữ đi. Tôi sợ làm đau em."
"Vâng."
"Trước đây cũng thường chảy máu mũi à?"
"Không ạ."
"Thường xuyên đi kiểm tra đi."
"Vâng."
Tôi không thể nói cho anh biết là, đây là lần đầu tiên tôi thấy cơ thể của đàn ông nên chảy máu mũi được, bởi vì trong bụng tôi toàn mấy thứ lung tung?
Nói chung là tôi không giải thích, bởi vì mất mặt.
Sau khi máu mũi ngừng chảy, anh đưa quần áo của anh cho tôi mặc, rồi xử lý quần áo trên người anh bị dính máu của tôi.
"Chú ơi, máu trên người chú thì làm sao đây?"
"Tắm lại là được." Anh nhìn chiếc mũi hồng hồng của tôi: "Còn đau không?"
"Có hơi, vẫn ổn ạ."
Nói xong, tôi cảm thấy quá mất mặt, quyết định đi xuống trước.
Vừa mới mở cửa ra đã thấy dì đứng trước cửa với vẻ mặt kinh ngạc.
"Tổng... tổng giám đốc Chu, tôi để cơm dưới lầu... tôi đi trước, không quấy rầy hai người nữa."
Dì nói không rõ ràng.
Tôi mất một giây đồng hồ suy nghĩ, chắc chắn dì nghe chúng tôi nói chuyện nên hiểu lầm rồi.
Chết mất.
Tôi càng rối rắm hơn.
Nhưng Chu Trạch Bắc lại giống như không có chuyện gì, bình tĩnh đáp: "Dì cứ về đi."
Dì đi rồi, mang theo cả sự trong sạch của tôi.
"Hình như dì ấy hiểu lầm rồi. Có nên giải thích với dì không ạ?"
"Giải thích cái gì?"
"Giải thích chúng ta không xảy ra chuyện gì hết ạ."
Anh nhìn tôi một chút, cười nói: "Mặt em đỏ đến mức này rồi, em còn muốn giải thích sao?"