Lúc ăn cơm anh ăn rất ít, còn tôi, mặc dù đã kiềm chế nhưng vẫn ăn rất nhiều.
Anh nhìn tôm hùm đất chồng chất như núi trước mặt tôi, hơi nhíu mày: "Ăn cay nhiều như vậy sẽ không đau dạ dày chứ."
"Không ăn mới đau." Tôi thốt ra, đột nhiên nhớ ra người ngồi đối diện là Chu Trạch Bắc, lau miệng: "Bình thường cháu đều uống thêm một hộp sữa chua để trung hòa."
Anh nhìn tôi: "Đúng là trẻ con."
Ăn xong, anh ta lái xe đưa tôi về.
"Thật ra chú bảo tài xế đưa cháu tới trạm xe buýt dưới chân núi là được."
Ăn của anh, uống của anh, cuối cùng còn để một ông chủ lớn như anh đích thân đưa về nữa, đúng là không biết nói sao nữa mà.
"Chú Lưu tan làm rồi. "Anh hời hợt nói một câu.
Tôi nhìn đồng hồ, tám giờ, không phải bình thường lái xe của tổng giám đốc đều đợi lệnh 24/24 à, sao mới tám giờ đã tan làm rồi?
"Đúng rồi chú, cái thẻ này chú cầm đi." Rõ ràng tôi đã để trên bàn trà rồi, giờ lại xuất hiện trong túi xách của tôi.
"Cháu cất đi."
"Chú có ý gì ạ?"
"Không phải cháu đang rất thiếu tiền sao?" Anh hỏi ngược lại: "Ít quá à?"
Tôi:?
Đây là vấn đề ít hay nhiều sao?
"Không ít, rất nhiều, mẹ cháu phải làm việc một năm mới kiếm được chỗ tiền này."
"Vậy sao lại không cầm?"
Giây phút đó, cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng tôi.
Tôi cứ nghĩ hôm nay đưa giấy nợ cho anh, trả lại thẻ cho ăn, sau đó ăn với anh một bữa cơm thì quan hệ của tôi và anh sẽ có một bước ngoặt lớn.
Kết quả, người ta cho tôi thẻ là vì thương hại tôi, mời tôi ăn cơm cũng là vì thương hại tôi.
"Chú cho cháu thẻ, mời cháu ăn cơm, đều vì cháu là bạn học của Chu Lỵ Lỵ sao?" Tôi khó khăn hỏi: "Không có chút nào là vì có cảm giác với cháu ư?"
Anh nhìn tôi chằm chằm không nói lời nào, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: "Cháu còn nhỏ, có những hậu quả mà cháu không thể chịu trách nhiệm được đâu."
Thì ra là không có cảm giác gì với tôi.
Tôi lại bị đả kích một lần nữa
"Cháu hiểu rồi, chú không thích cháu. Tuy nhà cháu nghèo, nhưng cũng sẽ không tỏ ra đáng thương để người ta vô duyên vô cớ bố thí."
Tôi để thẻ ở trong xe: "Hai mươi vạn kia, chờ cháu kiếm được tiền rồi sẽ trả cho chú. Sau này cháu sẽ không quấy rầy chú nữa, tạm biệt."
Lúc Chu Trạch Bắc dừng xe chờ đèn đỏ, tôi thấy phía sau không có xe liền mở cửa ra ngoài.
Tôi vừa khóc vừa đi về trường, trên đường mua một hộp sữa chua, vừa uống vừa khóc.
Về phòng ngủ, Lý Nhiễm nhìn tôi trêu ghẹo: "Cậu sao vậy, bị chú ấy cưỡng hôn à?"
"Mình muốn kiếm tiền."
"Kiếm tiền làm gì?"
"Trả cho chú ấy."
Lý Nhiễm cười lăn lộn trên giường.
Tôi nhấn mạnh: "Mình nghiêm túc đấy."
Im lặng.
Lý Nhiễm thẳng lưng: "Chú ấy dùng tiền làm nhục cậu hả? Ép cậu phải tuân theo?"
"Ép mình còn tốt, người ta căn bản chẳng có hứng thú gì với mình cả, đưa tiền nhưng không chạm vào mình, đây mới đúng là nhục nhã."
Tôi thật sự muốn khóc.
25
Tôi và Lý Nhiễm đi làm thêm, làm PG.
Bọn tôi là đội ngũ gen Z, yêu cái gì mà yêu, phải kiếm tiền!
Sau đó chúng tôi cũng nghĩ thông.
"Chúng ta đẹp thế này, dáng người cũng không tệ, nếu không mặc quần áo đẹp thì đúng là có lỗi với bản thân mà."
"Cậu nói đúng, mình sẽ mặc hở eo, xem ai dám cản mình kiếm tiền."
...
Chúng tôi nói chuyện hùng hồn như vậy, chẳng qua là bởi vì bên ban tổ chức trả quá nhiều tiền.
Làm nhân viên phục vụ ở KFC kiếm được 12 tệ/h, làm PG ở triển lãm xe kiếm được 800 tệ/ngày.
Với mức lương này, tôi có thể làm đến chết.
Nhưng trong triển lãm xe, có những người đàn ông không đến để xem xe, có người còn táy máy tay chân với chúng tôi.
Quá đáng nhất là một ông chủ đầu tư đến xem xe, tay không đặt lên phanh tay mà đặt thẳng lên đùi tôi.
Tôi né tránh, để quản lý lên sàn.
Kết quả đi vệ sinh ra, lại đụng phải ông chủ kia.
"Chiếc xe vừa rồi em giới thiệu cũng không tệ lắm, cô bé, em giới thiệu kĩ hơn với anh một chút nhé?"
"Thật ra tôi không hiểu về xe lắm, để tôi gọi quản lý cho ông."
"Đừng đi, anh chỉ muốn em."
Người đàn ông nắm lấy cổ tay tôi, còn nhân cơ hội sờ soạng eo tôi một cái.
"Giám đốc Vương, ông làm gì thế? Nếu ông cứ như vậy là tôi gọi người đấy."
"Cô gọi đi, mặc ít như vậy ra ngoài không phải là để mời chào à, giả bộ cái gì?"
Càng ngày ông ta càng quá đáng.
"Tôi là sinh viên, chỉ làm thêm thôi, giám đốc Vương, ông đừng..."
"Vừa hay tôi lại rất thích sinh viên."
Người đàn ông nói xong liền kéo tôi sang bên cạnh.
Sức lực của tôi nhỏ, làm sao thoát ra được.
"Nhiễm Nhiễm!"
Tôi gọi Nhiễm Nhiễm đang ở trong nhà vệ sinh ra, cô ấy lập tức chạy ra kéo ông ta giúp tôi.
Tôi cũng bất chấp tất cả, giơ tay tát cho ông ta một cái.
Ông ta tức giận muốn lao tới.
"Vương Phúc?"
Chỗ rẽ đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Người đàn ông dừng lại.
Ông ta lập tức buông tôi ra, đẩy tôi sang một bên, vẻ mặt lấy lòng, "Tổng giám đốc Chu, cơn gió nào thổi ngài qua đây vậy?"
Chu Trạch Bắc?
Tôi rất muốn khóc, tại sao mỗi lần nhìn thấy anh tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy?
"Ban tổ chức mời tôi đến xem, trông ông có vẻ bề bộn nhiều việc nhỉ?" Lúc Chu Trạch Bắc nói lời này, ánh mắt đã dừng ở trên thắt lưng tôi
Tôi vội vàng che eo mình lại.
"Không ạ, không ạ, bị phụ nữ quấn lấy thôi." Vương tổng vội vàng nghênh đón: "Sinh viên đại học bây giờ to gan lắm, thấy người có tiền là xán lại, khiến ngài chê cười rồi, mời ngài sang đây ạ. "
"Ồ, vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, kém mấy cô bên cạnh giám đốc Chu nhiều."
Chu Trạch Bắc lập tức đen mặt: "Ông nói cô ấy kém mấy người kia?"
"Đương nhiên rồi, loại không đứng đắn, không thể so sánh được."
Chu Trạch Bắc nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trầm xuống: "Còn không mau qua đây?"
Giám đốc Vương lập tức sững sờ tại chỗ, hết nhìn anh lại nhìn tôi: "Tổng giám đốc Chu, đây là...?"