Tái Sử Dụng Đàn Ông

Chương 15



30.

Chu Trạch Bắc đi công tác, nhưng mỗi đêm trước khi đi ngủ, anh sẽ gọi điện cho tôi.

Tôi thì một là không nhận, hoặc chỉ nói đôi câu đã cúp máy.

Chẳng có nguyên nhân gì cả, chỉ là nghe được giọng anh khiến tôi dễ liên tưởng.

Anh rất dịu dàng, giọng cũng nhẹ nhàng, nhưng người càng dịu dàng thì buổi tối càng đáng sợ.

“Sao thế em?”

“Em hơi mệt.”

“Sao lần nào anh gọi đến em cũng mệt mỏi thế nhỉ?”

“Tại… tại dạo này học nhiều.”

Ngày nào tôi cũng tìm lý do để cúp điện thoại, anh thì chẳng nói gì.

Chu Lỵ Lỵ lại tò mò.

Nhị Nhị, cậu đang yêu đấy à Tối nào cũng buôn điện thoại với ai thế?”

Chu Lỵ Lỵ leo lên giường trên hỏi tôi.

“Ờ, nó yêu rồi, ông người yêu dính người lắm.” Nhiễm Nhiễm bình tĩnh lên tiếng.

“Ồ? Ai thế, sao không thấy cậu giới thiệu?” Trong mắt Chu Lỵ Lỵ lóe những tia khó tả.

“À thì… người nhà giới thiệu, mới được mấy ngày.” Tôi ấp a ấp úng.

“Cực kỳ đẹp trai, rất là giàu luôn. Tớ hâm mộ lắm ý.” Nhiễm Nhiễm tiếp tục đổ dầu vào lửa.

“Vậy à?” Nét mặt Chu Lỵ Lỵ có vẻ khó coi: “Bao giờ dắt người ta đi giới thiệu cho bọn tớ làm quen nhé.”

“Chờ…… Về sau đi.”

Sau khi Chu Lỵ Lỵ đi xuống, Nhiễm Nhiễm nằm gửi tin nhắn cho tôi.

“Xí, cậu xem, cô ta lại định cướp của cậu đấy.”

“Tớ tưởng cậu ta sắp kết hôn với Trần Gia Nam rồi?”

“Kết cái gì mà kết. Nghe nói tầm hai ngày nay Trần Gia Nam tìm đâu thêm cô em gái nữa, cãi nhau với cô ta ầm ỹ lắm.”

“Xí, đúng dưa chuột ủng.”

“Cọng giá đỗ ủng thì đúng hơn.”

Tôi nói chuyện với cô ấy thêm đôi câu rồi ngủ.

Hai tuần không gặp Chu Trạch Bắc, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại.

Thật ra cũng hơi nhớ anh.

Nhớ nhưng mà hơi sợ, thật lòng tôi thấy hơi rối rắm.

“Chú ơi, bao giờ chú về ạ?”

“Nhớ chú à?”

Thế mà cũng nói được, có bao giờ tôi quên anh ấy đâu.

“Thế bao giờ chú mới về.”

“Mai nhé.”

“Dạ.”

“Muốn ăn gì không, chú bảo dì bảo mẫu làm cho.”

“Thôi ra ngoài ăn đi.”

“Ừ.”

Anh cũng không kiên trì.

Đột nhiên tôi nhìn thấy chuyến bay của anh, 8 giờ tối ư?

“Chú, sao chú không đặt chuyến sớm hơn?”

“Sao thế?”

“Tám giờ thì muộn quá, ăn cơm xong cũng phải mười giờ rồi. Phòng ngủ của em 10 giờ đóng cửa.”

“Đóng cửa thì làm sao?”

“Vậy không ổn lắm đâu, các cô kí túc kiểm tra thường xuyên lắm.”

Anh ngừng một chút: “Em sợ anh à?”

“Đâu ạ, không đâu, làm gì có chuyện đó?” Tôi phủ nhận liên tục.

Anh đột nhiên nhỏ giọng, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Vẫn đau à?”

Tôi: “…”

Tôi nhớ lại những gì xảy ra đêm ấy, xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng.

Thấy tôi không nói gì, anh cũng không hỏi tiếp nữa.

“Vậy ăn gần trường em đi, ăn xong rồi đưa em về phòng ngủ.”

“Ừm.”

Hôm Chu Trạch Bắc trở về, chúng tôi ăn ngay ngoài cổng trường.

Anh gọi nguyên một bàn đồ tôi thích ăn, bản thân lại chỉ nhìn tôi ăn, không thèm động đũa.

“Chú ơi sao chú không ăn.”

“Lát nữa rồi ăn.” Anh nhìn chằm chằm vào tôi: “Để chú nhìn em thêm lúc nữa.”

Tôi: “!”

Con tim lắng động bụi trần của tôi lại đập rộn ràng trong tích tắc.

Quả nhiên, trước cái đẹp, tôi lại ổn rồi.

“Nhìn em có no được đâu.” Tôi yếu ớt phản bác.

Anh không nói gì, chỉ cười tủm tỉm.

Từ từ, sao nhìn anh ấy cười cứ dâm dê kiểu gì ấy.

Có để tôi ăn cơm đàng hoàng không.

Một lát sau, anh ngồi hàn huyên cùng tôi.

Đa phần là hỏi tôi học ở trường thế nào, ăn được không, ngủ ngon không, tiền đủ tiêu không.

Tôi: “?”

“Chú cứ hỏi thế giống mẹ em lắm.”

“Giống dì hả? Phải giống ba em mới đúng chứ?”

Anh nửa đùa nửa thật hỏi tôi.

Tôi sửng sốt một giây: “Em không có ba.”

Nụ cười của anh khựng lại: “Tôi xin lỗi.”

“Không sao đâu.” Tôi tự gắp thêm một đũa đầy ngập: “Mẹ em nói ba em lên cung trăng làm việc rồi. Mỗi năm ông ấy lại viết cho em một lá thư, nói là đến năm em 18 tuổi sẽ về.”

“Thế nhưng em đợi đến năm 18 tuổi ông ấy cũng không về. Em lục được trong phòng mẹ em một vài lá thư khác gửi cho em của năm 19, năm 20 tuổi. Chú thấy có buồn cười không, trong hộp còn có cả giấy chứng tử của ba em nữa.”

“Những lá thư đó đều do mẹ em viết.”



Tôi vốn chỉ định kể cho anh nghe như một câu chuyện cười, thế nhưng không hiểu sao lại rơi nước mắt.

“Haizz, mất mặt ghê.” Tôi che mặt mình.

Chỉ giây sau, anh kéo tôi vào lòng.

“Có gì đâu mà mất mặt.” Anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi: “Không mất mặt.”

Tôi giãy dụa muốn chui ra, anh càng ôm tôi chặt hơn.

“Để chú ôm thêm một lúc đi.”

“Lát nữa phòng ngủ đóng cửa, chú tìm dì quản lý giúp cho.”

Anh vẫn tưởng tôi không muốn qua đêm bên ngoài nên mới giãy dụa như thế, nào biết rằng từ nhỏ tới giờ có ai dịu dàng với tôi như vậy đâu. Tôi khóc trong lòng anh quá chật vật nên mới muốn chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.