(2) Trong khi Lan Anh cặm cụi nhìn theo tia sáng của viên đá mà dò đường, vừa cực nhọc mở lối cho hai đứa đi ( trong rừng um tùm cây cối, không có một con đường mòn nào cả) thì Nhi chỉ lo cuối đầu xuống đất theo sau Anh, tiến hành công việc duy nhất là truy tìm kho báu trong rừng, tuy chưa thấy cái nào nhưng cô quyết tâm vẫn phải tìm ra bằng được, ít nhất cũng phải có một chiếc nhẫn hột xoàn thì mới về… Chừng vài chục phút tiến sâu vào trong, cây cối có vẻ thưa ra một chút, có thể thoải mái đi đứng thì một cái hang đá dần ló dạng chặn ngang đường của tia sáng. Dưới những tán cây dày đặt, khung cảnh đã tối sầm như trời có mây bão, còn trong cái hang lại càng đậm màu hơn, khiến cho hai đứa không thể nào biết được trong đó có thứ gì. Không thể xem thường, Lan Anh bèn quay quẩn kiếm đường khác làm sao cho tránh được cái hang động lạ lùng này. Nhi cứ vẫn vô lo vô nghĩ, loanh quanh một hồi thì va phải một tảng đá chồng lên một tảng khác bên cạnh hang, nó rơi xuống một cái “ rầm “, làm hai đứa giật mình hoảng hồn hoảng día. Lan Anh bình tĩnh lại, sầm mặt tới quát Nhi:
- Cậu làm ơn im lặng được không? Tớ đã nói chúng ta đang thám hiểm khu rừng này chứ không phải là đi cắm trại mà.Trong rừng có rất nhiều thú hoang, cậu mà gây tiếng động là bọn chúng xé xác cậu ra đó!!!
- Xin lỗi – Nhi co rúm người lại. Tuy vẫn chưa hiểu cắm trại khác thám hiểm chỗ nào nhưng nghe tới chuyện bị xé xác thì Nhi đã lạnh ớn người cả rồi.
“ Xizzzzzzzzttt…. “ tiếng động lạ phát ra trong hang liên hồi, làm hai đứa xanh mặt dần lùi lại … Nghe những tiếng “ xì xì “ ấy thì cũng đoán ra được những con vật đang bò ra là loài nào.
- Rắn!!!!!!!!!! – Hai đứa hoảng hốt la lên. Cả trăm con rắn bò ra khỏi hang, nào rắn lục, rắn chuông, rắn hổ … đủ thứ loài rắn từ độc cho tới cực độc.
Đôi bạn “ Vắt giò lên cổ “ mà chạy, chạy bán sống bán chết ra thật xa cái hang, tuy đường đã hơi thoáng, nhưng rừng rậm hiểm trở nên cũng không nhanh được như ở trên mặt đường. Đã vậy, những con rắn vẫn oan cố đuổi theo, làm cả hai như đã cận kề với cái chết. Nhi tăng tốc vượt xa Lan Anh, bầy rắn ngày càng gần. Anh quay đầu lại quan sát tình hình, vừa lúc một con hổ mang đánh người phóng thẳng tới chỗ cô. Cô nắm chặt viên đá trong tay, sợ hãi, tuyệt vọng ……
“ Phùmzzzz … “ cả cơ thể Lan Anh phát sáng, những luồng gió xoay nhiều chiều quanh người cô cùng lúc xuất hiện. Chúng ra liên chưởng đánh nát xác con rắn, máu me văng khắp cành cây ngọn cỏ, luồng gió bung tỏa, thổi bay bầy rắn còn lại ra xa …
Thế mà cả hai vẫn cứ cắm đầu chạy, ra được một bãi đất trống, Nhi vấp phải một mảng đất nhô lên, cô ngã ầm lên trên bãi cỏ, Lan Anh vượt qua được mảng đất ấy, nhưng cuối cùng lại vấp phải người Nhi, ngã lên người cô … Hai đứa lăn ra thở hổn hển, Nhi cất tiếng:
- Thôi! Tớ không đi chơi nữa đâu, về nhà đi, nguy hiểm quá!!!
- … - Anh vẫn còn băn khoăn. Bây giờ cô rất muốn tìm ra cái thứ Nhi nói tới, nhưng vừa vào rừng chưa được bao lâu thì đã cận kề cái chết rồi. Đứa bạn khăng khăng nói không, đành chịu thôi – Được rồi … Mình về!
Hai người ngồi dậy … bây giờ thì thấy như mình là trung tâm của khu rừng. Họ đang ngồi trên một bãi đất trống không biết từ đâu xuất hiện giữa rừng như thế này. Xung quanh thì đương nhiên là cây với cây … không còn biết chăng sao gì nữa. Lan Anh vội vàng lấy cái la bàn ra dò. Kì lạ … cây kim cứ đảo lộn bốn phương tám hướng, không biết đâu là hướng Nam, thế là cũng không biết đường nào để về nhà. Nhi thở rõ dài, trong khi Lan Anh dở khóc dở cười chạy quanh quanh bãi đất trống cố gắng làm cho cây kim hết xoay vòng nữa, nhưng vô ích. Hai đứa yên vị chống lưng nhau rầu rỉ:
- Trời ơi … Nghe lời cậu làm chi mà giờ chết ở trong rừng luôn rồi … Cậu thấy cậu có “ thiên tài ” không hả??? – Nhi.
- Tớ đã chuẩn bị kĩ càng rồi mà … đâu có mà ngờ chuyện lại xảy ra như vậy??? – Lan Anh ủ rủ.
- Haizzzzzz … Hic hic … tớ không thể chết được! Tớ mới mười bốn tuổi thôi mà, học hành chưa tới đâu cũng bỏ được, chưa có tài sản cũng không sao … nhưng mà bạn trai chưa có, tớ mà chết đi thì thế giới này phí mất một mỹ nữ đó!!! Thế nên cứu tui đi mà … Hic hic!!! – Nhi than trời than đất.
- … ~~~ - Lan Anh lạnh người – Cậu đừng ở đó mà rầu rỉ nữa!!! Đừng có yêu đương gì ở đây hết! Giúp tớ nghĩ cách ra khỏi khu rừng này đi!!!
- Đói gần chết nghĩ được cái gì mà nghĩ … mình sẽ chết đói mất thôi!!! Hu hu hu …
- Ê … cậu quên mình có đem đồ ăn theo hả … một tuần trong rừng cũng không chết đói được đâu!! … Cũng chưa ăn sáng … Ăn chút gì đi!
- Ăn! Đúng rồi! Ăn đi! – Bản chất dã thú khi đói của Nhi xuất hiện. Cô ào ào lấy đồ ăn ra ngấu nghiến cho quên đi việc mình bị lạc trong rừng.
Lan Anh ngồi xa ra một góc … Miệng gặm ổ bánh mì, mắt thì chăm chú nhìn vào viên đá trắng. Cô vẫn nhớ chuyện khi nãy … Nghĩ thầm: “ Khi nãy … chuyện gì xảy ra vậy??? Viên đá này … của cuốn sách ấy … của cô gái đến từ ‘ Thế Giới Phép Thuật ‘ … Có khi nào mình vừa sử dụng ma thuật không? … Không thể nào … chắc chỉ là trùng hợp thôi … Hở??? “ – Một dòng chữ xuất hiện trước mắt Anh. Ghi:
“ Tôi có thể bảo vệ bạn … Bạn có thể sử dụng ma thuật của tôi bằng cách dùng cảm xúc mãnh liệt hay ý nghĩ cao độ … Hãy nhớ và bảo trọng nhé! “
Một lời nhắn của ai đó, hay chỉ là những suy nghĩ tồn đọng của Lan Anh sau khi cô coi một bộ phim siêu nhiên nào đó??? Bây giờ thì Lan Anh cũng không quan tâm … phải kiểm chứng xem những điều cô vừa thấy có phải là sự thật hay không đã. Cô nhắm nghiền mắt lại, tập trung, tập trung … Cô liên tưởng sẽ có một luồng gió xuất hiện ở đây … nhưng gặng đỏ cả mặt cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh thất vọng tràn trề, buông xuôi, bỏ qua chuyện ấy. Cô ngước nhìn lên trên trời, lá cây vẫn che phần lớn nhưng ở đây thì đã thoáng hơn, kẽ lá rộng cho những mảng ánh sáng ban ngày xuyên qua. Ánh sáng mặt trời gắt quá! Nó chiếu vào mắt cô, cô lấy ổ bánh mì giơ lên che lại. Hình ảnh thật quen thuộc … Ổ bánh mì cô cầm trên tay trông như một thanh kiếm phát ra tia sáng chói lóa.
“ Giấc mơ đêm qua??? Mình nhớ rồi! “ – Lan Anh vui sướng. Theo những gì cô nhớ, thanh kiếm kì ảo ấy cắm trên một vách núi cao, nhìn được toàn cảnh thành phố.
- Nhi ơi! Tớ biết cách ra khỏi chỗ này rồi!
- Hả???? – Nghe những điều Lan Anh nói, Nhi vui mừng á khẩu, đến nỗi đồ ăn rơi ra khỏi miệng.
- Hôm qua, tớ có một giấc mơ … tớ thấy có một thanh kiếm cắm trên một vách núi cao của khu rừng này, tới được đó, chúng ta có thể biết đường về nhá đó! Tớ nghĩ thứ hôm qua cậu nhìn thấy chính là thanh kiếm ấy, và tia sáng của viên đá này cũng chỉ tới nó! – Lan Anh giải thích.
- Mơ sao? Cậu hay bảo tớ mộng tưởng mà bây giờ cậu cũng như vậy luôn hả? Mơ thì làm sao mà tin được chứ? – Nhi thất vọng chống nạnh.
- Không đâu, tớ cảm thấy rất chân thật … tớ chắc chắn thứ đó là thanh kiếm … Vả lại bây giờ còn đường nào để đi được ngoài con đường này không?
- Nhưng mà dù vậy ta lại phải đi vào cái hang đá chết tiệt ấy! Tớ không muốn chết sớm!
- Haizzz … Thanh kiếm cán được làm bằng vàng, đính hoa văn kim cương, lưỡi kiếm làm bằng kim loại quý hiếm đó! ~~~ - Lan Anh dụ dỗ Nhi.
- ~~~ … - Nhi bặm môi cố gắng nói lời từ chối, nhưng vẽ đẹp và giá trị của thanh kiếm mà Anh miêu tả thật quá quý giá, cô không thể từ chối – Được …! Nhưng mà còn bầy rắn???
- Uhm … Chắc mình nên đánh thuốc bọn chúng … Đánh thuốc bằng thủy ngân!
- Thủy Ngân là cái gì vậy?
- Cậu mở sách hóa ra mà ôn lại đi … Tớ sẽ làm việc của tớ! – Một lần nữa … Lan Anh lại lủi về một góc, lục lọi cái ba lô mà pha pha chế chế cái gì đó. Nhi thở dài:
- Haizzz … Bộ cậu điên hay sao mà đem theo sách hóa vào đây??? Ủa? Cậu đem thiệt hả trời? – Nhì nhìn vô cái ba lô của mình thì mới phát hiện ra có một cuốn sách ẩn dưới đống đồ ăn … chán nản không có gì mà làm, Nhi buộc phải mò cuốn sách ấy ra mà đọc ( cuốn sách ấy không phải là SGK mà là một cuốn sách ngoài, nghiên cứu về hóa học) …
* Một lúc sau:
- Hả? Thủy Ngân là kim loại cực độc? Ngửi thôi cũng bị bệnh hả??? – Nhi vừa thốt lên, Anh lao tới lấy một cái khẩu trang bịt miệng cô lại, chỉ vào một cái dĩa thức ăn ở phía xa.
- Xong rồi, bây giờ chúng ta phải hít một hơi thật sâu, nín thở để đến gần cái dĩa đó đó! – Anh.
- Ừ ừ! – Nhi gật đầu.
Hai đứa đeo ba lô lên, nín thở, mặc áo khoác, đeo bao tay, tới gần cái dĩa, cầm lên và phóng thật nhanh tới chỗ hang đá theo tia sáng của viên đá trắng … ( Mười phút sau, một luồng gió xuất hiện xoáy đều quanh bãi đất trống … Nó ngày càng mạnh lên, luồng gió đanh thép sắc bén chém đổ những cây xung quanh, rồi dần tan biến … Để lại một bình địa trơ trọi). Vội vã đặt đĩa thức ăn trước cửa hang, hai đứa nhanh chân leo lên trần, ném một tảng đá lớn xuống. “ Đrập “. Bầy rắn ào ra, một dĩa thức ăn thu hút chúng lại, chúng ăn vào, rồi mấy chốc chết lăn quay, không động đậy. Cả hai e dè một lúc rồi mới dám đặt chân xuống đất. Lan Anh lấy đèn pin rọi vào trong … không còn con rắn nào ở đó nữa. Cô thở phào:
- May mắn quá! Cuối cùng cũng vượt qua bình an rồi. - Sự nhẹ nhõm ấy khiến Lan Anh mất cảnh giác … “ Phập “ … Máu bắn ra, chảy dần thành một vũng đỏ sẫm.