(1) Lan Anh không chú ý rằng có một con rắn lục đang ngóc đầu dậy kế bên chân mình. Con rắn hung hăng há to mồm ra, lộ đôi răng nanh ớn lạnh chết người. Nó lao người hướng vào bắp chân cô …
“ Đrập …!”. Nhi hoản hốt cầm một tảng đá to lên ném vào đầu con rắn. Máu văng ra tung tóe, chảy dần thành một vũng đỏ sẫm. Lan Anh giật mình nhảy sang một bên … Cô bình tĩnh lại, nhận ra Nhi đã vừa cứu mạng mình. Cô khẩn khiết quỳ lạy tạ ơn. Nhi nở nụ tười tự cao tự đại, hất mái nói:
- Không có gì! Khách sáo quá đi. Tớ đã cứu cả đời cậu rồi. Thì cậu phải đền đáp tớ đó! Cả đời làm thuộc hạ cho tớ nha!
- … - Nghe Nhi nói xong, Lan Anh đì mặt, đứng dậy khoanh tay nói – Hứ! Không cần cậu cứu cũng được! Trong ba lô của tớ có vài chục lọ thuốc giải độc đủ loại đấy! Ờ thì cảm ơn đó! – Lan Anh hất tóc lại đáp trả.
- Ơi giời ơi! Tui có lòng tốt như thế mà bị đối xử như vậy hả? – Nhi cằn nhằn.
- Này! Tớ đã quỳ lạy rồi đấy! Tại cậu trở mặt xấu nên mấy cái lòng tốt nhỏ nhoi đó của cậu cũng mất hết rồi! – Lan Anh chỉnh đốn người lại, cầm đèn pin đi thẳng vào trong, không quan tâm tới Nhi nữa. Nhi một mình bên ngoài cô đơn, bèn lủi vào đuổi theo. Vừa vào được vài bước chân, mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi hai đứa. Lan Anh vội lấy tay bịt mũi lại, còn Nhi thì mặc trời đất đảo lộn cũng nhảy ra khỏi cái hang. Anh quay lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu không ngửi thấy hả? Thúi như vậy sao mà ngửi chứ! Trời ơi kinh quá à ~~~! – Nhi run người.
- Ờ thì tùy cậu! Nếu tớ quay về được nhà tớ sẽ tham dự lễ tang của cậu! Bye! – Anh hí hửng đi vào trong.
Nhi đứng bên ngoài, trông hình bóng của Anh dần mất đi trong bóng tối, tới khi không còn thấy gì nữa, cô lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu cho căn tràn lá phổi, rồi phóng vào trong hang như phi tiêu. Nhi lao vụt qua cả Anh … bỗng dưng lại có một dòng nước chảy xiết chặn ngang. Nhi thắng lại nhưng người vẫn ngã về trước. Lan Anh vội vã nắm lấy cổ áo Nhi giật mạnh về phía sau, cú giật làm Nhi hụt hơi, thở ra. Té ngửa, Nhi hoa mắt, nhăn mặt, tím tái, muốn nôn vì cái mùi thật sự quá kinh khủng. Anh lại gần, cầm một chai dầu sức vào mũi Nhi. Mùi dầu ức chế mùi hôi, Nhi bớt phần nào nôn mửa. Cả hai đứng dậy, phủi đồ đạc cho sạch, rồi hướng mắt về một vấn đề ở phía trước, một dòng sông chảy ngang qua hang rất xiết, không lội qua được.
- Chết rồi, sao băng qua bây giờ? Ở đây thêm hồi nữa thì tớ tiêu mất thôi! – Nhi ủ rũ.
- Nước xiết như thế này thì chỉ có xây cầu mới qua được thôi. Chứ phao bè thì sẽ bị cuốn đi mất! – Lan Anh nói xong liền trầm mặt suy nghĩ.
“ Không còn cách nào … có khi mình nên dùng thử viên đá này thêm một lần nữa được không? Phải thử thôi! “
- Nhi! Tránh sang một bên! – Lan Anh ra lệnh
- Chi vậy? – Nhi hỏi lại
- Tớ muốn làm một chuyện quan trọng! Tránh ra đi! – Lan Anh nhất quyết
- Ờ! Làm gì mà dữ thế? – Nhi chu mỏ né qua.
Lan Anh bắt đầu nắm chặt viên đá trong tay, nhắm mắt lại mà bắt đầu liên tưởng … Cô cố gắng hết sức tập trung … Và một chuyện đã xảy ra: trong hang tối mù mịt. Chỉ có hai luồng sáng duy nhất là của đèn pin và tia sáng của viên đá. Nhưng từ đâu ra những hạt kim tuyến lung linh bay lơ lửng, bồng bềnh trên mặt sông rất huyền ảo. Nhi nhìn thấy mà hốt hoảng lên. Không khí trở lạnh một chút ít, những hạt kim tuyến nhẹ nhàng rơi xuống, nhân đôi rồi nhân đôi ra nữa. Tới khi thành một chùm sáng xanh rực rỡ. Chúng rơi trên mặt nước và làm dòng nước đóng băng ngay lập tức, bằng phẳng.
Nhi mắt miệng đều mở to kinh ngạc, chạy tới cướp lấy viên đá từ tay Lan Anh luyên thuyên:
- Viên đá này là thứ gì vậy??? Thật quá thần kì!
- Hi hi! Thần kì do người dùng thôi! – Lan Anh cười rạng rỡ.
- Vậy là cậu đã sử dụng phép thuật sao? Hay quá vậy? Sao cậu không biến tụi mình về thẳng nhà đi! – Nhi.
- Tớ chỉ mới khám phá ra chuyện này thôi! Không ngờ là sự thật! Vậy là thế giới phép thuật mà cô gái ấy nói cũng có thật luôn sao?! Nhưng mà dù vậy. Tớ vẫn không biến về nhà được. Dọc đường thử nhiều lần lắm rồi!
- Thử lại đi!
- Ờ! Được thôi!
Anh lại nhắm mắt tập trung …
* Năm phút sau:
Nhi chán chê mỏi mệt xem Anh đứng như trời trồng, còn Lan Anh thì vẫn cứ cố gắng sao cho biến hai người trở về nhà. Nhưng không được rồi. Nhi bước tới lắc Anh tỉnh lại xong nói:
- Thôi! Mau qua đi! Ở trong cái hang này tớ chết mất! Trên đường vừa đi vừa thử như cậu nói lúc nãy cũng được. Mau lên!
- Ừ! – Anh ủ rũ thất vọng vì tài năng làm phép thuật của cô không được xuất sắc như cô nghĩ.
Hai đứa băng qua con sông đã đóng băng. Đi một hồi về phía trước thì thấy được cửa hang, liền ào ạt chạy ra ngoài, và cuối cùng cũng thoát khỏi cái động u ám này. Thật quá vui mừng.