Tái Thế Làm Phi

Chương 15



Cả đêm nay Mạnh Uyển không ngủ yên được, bị giật mình tỉnh dậy mấy lần liền. Định gọi Phù Phong lấy cho mình chút nước thì sợ làm phiền người khác nên đành phải nằm yên một chỗ, mở to mắt ngẩn người nhìn nóc giường.

Tấm rèm sa che giường được làm từ chất liệu rất tốt, sờ vào cảm thấy rất mềm mại. Bỗng bên ngoài nổi lên một trận gió, tấm rèm bị thổi bay lên,trong bóng đêm, Mạnh Uyển trừng mắt lên nhìn thì phát hiện người đứng ngoài rèm không phải Phù Phong mà là một người khác.

Mặc dù rất muốn hét lên nhưng nàng lại nhịn xuống, bởi vì nàng đang cố gắng nhìn rõ người đó là ai.

“Sao lại là chàng?” Nàng nắm chặt chăn ngồi dậy, hạ giọng hỏi: “Đã trễ vậy rồi, chàng còn tới đây làm gì?” Nàng thấy bên ngoài trừ ánh đèn gác đêm leo lắt thì vẫn còn tối om nên tiếp tục hỏi: “Chàng lén vào à?”

Triệu Sâm ngồi bên giường, sắc mặt không đổi vuốt ve lọn tóc dài bên tai, bình tĩnh nói: “Ta nhảy cửa sổ vào đấy.”

“…” Khóe miệng Mạnh Uyển ra sức co giật, “Không ngờ tam điện hạ ngày thường coi trọng lễ tiết như vậy mà lại nhân lúc đêm khuya nhảy vào khuê phòng nữ tử, quả thật vượt xa bọn hái hoa tắc rồi, nếu bị người khác biết thì tên tuổi anh hùng đều chẳng còn đâu.”

“Ta không đến khuê phòng nữ tử nào cả, chỉ đến chỗ nàng thôi. Ở đây chỉ có hai ta, nếu bị người khác biết, cũng là do nàng nói ra.”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, mắt đen lay láy, răng trắng môi hồng, khóe miệng cong lên đẹp mắt.

Mạnh Uyển mấp máy môi mãi, một lúc sau mới bĩu môi nói: “Ta sẽ không nói ra.”

“Vì thế ta mới đến.”

Hắn trả lời nhanh đến mức Mạnh Uyển hiểu được, thì ra hắn sớm đã biết mình sẽ nói vậy.

Lòng hơi nghẹn lại, Mạnh Uyển không nói gì nữa mà ôm sát chăn rồi ngồi ở đầu giường trừng mắt nhìn hắn. Triệu Sâm ngồi thẳng người, cười ôn nhu: “Không phải đang xem ta là đăng đồ tử chứ? Nàng cứ yên tâm ngủ đi, ta gác đêm cho.”

“Chàng vừa nói gác đêm cho ta sao? Ta nào có nhận được đãi ngộ tốt vậy. Mà… chàng không ngủ được hả?” Mạnh Uyển mở to mắt.

“Tối nay làm cho nàng kinh sợ, là ta không đúng. Bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là ta sơ sẩy. Tất cả đều là do ta phạm sai lầm nên đương nhiên phải đến đền bù rồi.” Hắn nương đến cuối giường, để chân đáp xuống đất. Áo hắn có màu trắng khiến nàng có thể nhìn rõ hình dạng hắn ngay cả trong bóng tối, “Hình như nàng đã tỉnh nhiều lần rồi, ta ở ngoài cửa sổ nghe nàng thở không đều nên mới vào.”

Tâm tình Mạnh Uyển bây giờ vô cùng phức tạp, vẫn nhìn hắn nhưng không có thêm động tác nào khác.

Triệu Sâm dứt khoát nghiêng thân tới cho đến khi trán dán vào trán nàng mới thấp giọng nói: “Đừng nói với ta là nàng chưa muốn ngủ là vì muốn làm chuyện khi trước trong xe ngựa với ta nhé?”

Hắn đã nói đến vậy, nếu Mạnh Uyển nàng còn không ngủ thì khác gì mời gọi hắn chứ?

Hai mắt nàng lập tức nhắm nghiền lại, trùm chăn kín mặt rồi nằm dí trên giường thở gấp.

Nhìn bộ dạng này của nàng, khóe miệng Triệu Sâm nhẹ nhàng cong lên. Ngón tay vừa thon dài vừa trắng nõn của hắn khẽ kéo chăn lên. Còn nàng thì kiên trì nhắm chặt hai mắt, nàng sợ rằng sau khi đối mặt với hắn thì sẽ càng khó xử. Hắn cứ vậy nhìn nàng một hồi, chợt đôi môi rơi lên trán nàng lúc nào không hay, để lại một nụ hôn không nặng cũng chẳng nhẹ.

Cơ thể Mạnh Uyển cứng đờ nhưng thả lỏng xuống rất nhanh, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

Triệu Sâm đúng là quân tử thật, mặc dù hắn có thân phận muốn làm gì cũng được. Đêm nay, Mạnh Uyển không còn tỉnh bất chợt lần nào nữa. Chỉ là khi buổi sáng thức dậy thì nàng không tìm thấy bất kì dấu vết nào chứng tỏ Triệu Sâm đã đến đây lúc tối cả.

Nghĩ nửa ngày, nàng cuối cùng cũng nhân lúc chải đầu hỏi:

“Phù Phong, tối qua bên ngoài ổn cả chứ?” Nàng dùng từ cẩn thận hỏi.

Phù Phong tưởng nàng còn lo lắng chuyện hành thích nên trấn an: “Tiểu thư không cần phải lo lắng, tam điện hạ đã phái mấy thị vệ tốt nhất đến trông coi Tuyết Mai viện rồi, tối qua rất yên tĩnh, tất nhiên không có nguy hiểm gì.”

Xem ra Phù Phong không biết Triệu Sâm đã tới.

Mạnh Uyển gật gật đầu, nắm cây trâm trong tay suy nghĩ. Có phải tối qua nàng ngủ mơ hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, có lí nào lại thế, độ ấm vẫn còn chân thật vậy, hẳn là hắn đã tới đây.

Khóe miệng không nhịn được cong lên, bộ dáng xấu hổ e thẹn này khiến Phù Phong thấy cũng phải bật cười. Tiểu thư nhà mình đúng là xuân tâm nảy mầm, mang theo nha hoàn là nàng đây thành nai con chạy loạn rồi.

Khổ công thiếu nữ nhớ nhung, hiện tại tam điện hạ đang rất bận rộn. Hắn giống như đang rất chuyên tâm, bàn tay thuận không thích cầm cuốn sách nằm đọc trên ghế, lỗ tai đang chìm đắm trong cả chục lời bẩm báo của Tinh Trầm và một đám thuộc hạ khác, ánh mắt thì liếc qua vị hòa thượng trung niên vừa ngồi trên giường. Đợi đám Tinh Trầm báo tin xong xuôi, hắn mới buông sách xuống, cuốn lại để sau lưng rồi mở miệng.

“Không biết Vân Thủy đại sư có cao kiến gì không?”

Hòa thượng mở mắt ra, mỉm cười nói: “A di đà phật, trong lòng điện hạ đã sớm có quyết định rồi, cần gì hỏi lại bần tăng nữa?”

Triệu Sâm cười cười, môi khẽ mở phân phó: “Chuyện ngày mai trời hạn gặp mưa cũng xử lí không khác lắm, chuẩn bị một chút đi, ngày kia về lại Lô Châu.”

Tinh Trầm và một đám thuộc hạ lĩnh mệnh lui ra. Triệu Sâm đứng dậy đi về phía cửa, hắn đã chiếm thư phòng Lý phủ vài ngày rồi, rốt cuộc cũng nên trả lại cho chủ, chắc hẳn chủ nhân của nó sẽ rất vui mừng.

Trước lúc Triệu Sâm rời đi, Vân Thủy hòa thượng còn nói thêm vài câu nữa: “Điện hạ, mặc dù ngài có thiên phú dị bẩm, nhưng làm việc thì nên chừa lại một chỗ trống, ngã phật từ bi, đã từ nhỏ không giống người thường rồi thì cũng nên làm nhiều việc thiện một chút.”

Triệu Sâm ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt hắn khiến cho người ta cảm giác vô cùng thánh khiết.

“Đại sư quá lo lắng rồi, Phụng Uyên hôm nay tu đê trị thủy không phải là hành thiện sao?” Hắn hỏi lại một câu, xong cũng chẳng đợi Vân Thủy trả lời, hắn nói luôn: “Tóm lại, ta tự có chừng mực, đa tạ đại sư chỉ điểm.” Nói xong hắn không quay đầu mà rời đi.

Vân Thủy lắc đầu, vân vê phật châu nói: “Ngoài vật thế gian, đều thành chấp niệm…”

Phủ đệ tri phủ, nơi Triệu Sâm ở, cửa phòng đóng chặt, cửa ra vào có hộ vệ trông coi. Khi Lý đại nhân cầu khiến, Tinh Trầm chỉ nói: “Điện hạ đang nghỉ ngơi, phiền Lý đại nhân lát nữa lại đến.”

Lý tri phủ gật gật đầu, thuận theo rời đi, khi đi ra thì gặp ‘người nhà’ của Tam điện hạ nên muốn nói chuyện với nhau một chút, cũng để biểu đạt lòng ngưỡng mộ của mình đối với Mạnh thừa tướng, lát sau lại nói sang chuyện khâm phục Tam điện hạ. Lúc này ông ta mới thỏa mãn rời đi.

Mạnh Uyển và Phù Phong nhìn bóng lưng của ông ta, trên mặt biểu cảm là dở khóc dở cười.

“Tiểu thư, ở chung với Lý tri phủ có vẻ tốt hơn Lưu tri phủ.” Phù Phong nói.

“Ngoài mặt là thế đấy, nhưng tuy Lưu tri phủ có nghiêm túc, thực ra ở chung tốt hơn Lý tri phủ.” Mạnh Uyển thấp giọng nói.

“Vì sao?” Phù Phong khó hiểu nhíu mày.

“Bởi vì…” Mạnh Uyển nhìn về phía Tùng Trúc viện của Triệu Sâm, “Miệng nam mô, bụng bồ dao găm.”

Phù Phong giật mình, đi theo Mạnh Uyển đi đến phía ngoài Tùng Trúc viện, thấy thủ vệ có vẻ sâm nghiêm thì định rời đi. Nhưng Tinh Trầm trực tiếp ra đón, còn ôm quyền nói: “Mạnh tiểu thư, điện hạ vừa đi nghỉ, nhưng có chuyện gì thì cô cứ nói, thuộc hạ sẽ vào bẩm báo!”

Mạnh Uyển vội nói: “Không cần đâu, cứ để điện hạ nghỉ ngơi đi, ta chỉ đi ngang qua thôi.”

“Vậy ư? Thật sự là không có chuyện gì khác sao?” Tinh Trầm vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi, giống như đang hi vọng nàng có việc vậy.

“Không có, không có việc gì cả.” Mạnh Uyển chớp mắt liền mấy cái, “Ta cần phải có chuyện gì mới được à?”

“Nếu người có chuyện gì thì cứ nói thẳng, điện hạ chắc hẳn sẽ rất vui mừng.” Trong giọng nói của Tinh Trầm có một chút nhắc nhở.

Mạnh Uyển thấy hơi lạ một chút, ra vẻ không hiểu: “Thế nhưng điện hạ đang nghỉ ngơi mà, ta vì một chút chuyện đến quấy rầy thì hắn có tức giận không? Hơn nữa, ta thật sự không có việc gì cả.”

Tinh Trầm thật sự rất muốn nói: “Mạnh tiểu thư, xin cô không nếu có việc gì thì cố tạo ra chút việc đi.”, nhưng lời vừa đến miệng đành nuốt xuống, cảm thấy hình như lời này đâu phù hợp với hình tượng oai phong của mình.

“Vậy… Mạnh tiểu thư đi thong thả.” Tinh Trầm nói một câu cộc lốc rồi trở về sân.

Thị vệ trưởng về rồi, các thị vệ khác không nhịn được nhỏ giọng nói: “Mạnh tiểu thư không có chuyện gì sao?”

“Không có.”

Trả lời thế làm cho tất cả mọi người ở đó đều thất vọng, một thị vệ nào đó nói: “Aizz…sao lại không có việc gì vậy? Cơ hội cầm tiền thưởng cứ thế mà vuột mất sao?”

“Nói chuyện cho cẩn thận vào, coi chừng điện hạ nghe thấy đấy.” Tinh Trầm nhíu mày.

Thị vệ kia lập tức câm miệng, nhưng đều đã trễ, trong phòng, Triệu Sâm chưa hề nằm xuống đều đã nghe được.

Chỉ thấy Tam điện hạ lười biếng tiêu sái đang dựa ở giường nhỏ đứng lên, ánh mắt nhanh nhẹn nhìn ra bên ngoài, nơi cánh cửa thiếu nữ đã sớm rời đi. Nàng nói không có việc gì, đúng là làm cho người ta tiếc nuối.

Triệu Sâm chậm rãi để sách trong tay xuống, gỡ bìa sách ra. Bên trong, rõ ràng ruột sách chẳng có tí quan hệ nào với bìa cả. Ba chữ ở trên vừa đọc lên là khiến người ta xấu hổ đỏ mặt.

Thì ra lúc nghị sự vừa nãy Tam điện hạ lại chăm chú đọc loại ‘sách’ này…

Ban ngày ban mặt mà đọc loại sách như vậy, nếu bị người khác thấy thì thanh danh tốt của Tam điện hạ sớm đã không còn. Nhưng tục ngữ nói rồi, thiếu niên không phong lưu thật uổng. Hôm nay điện hạ đọc sách này, đơn giản là vì động chút tâm tư. Hỏi các huynh đệ thủ hạ thì ngại quá nên đành tự mình đọc sách nghiên cứu, đúng là cần cù và thật thà hiếu học.

Cứ như vậy, chúng ta cần cù và tam điện hạ thật thà mang theo Mạnh Uyển dừng lại lúc trời hạn gặp mưa một ngày, sau đó vượt qua mặt nước mênh mông về đến Lư Châu phủ.

Ở Lư Châu, lũ lụt như đang thống trị vậy. Nhưng trong khi đó thì đê đập chỉ vừa bắt đầu tu sửa, cách thời điểm hoàn thành còn rất lâu. Thể nào Triệu Sâm cũng phải ở đây cho đến khi đê sửa xong bảy, tám phần. Mạnh Uyển thì khác, nàng là một tiểu thư khuê các, ra ngoài quá lâu thì không hay lắm, cộng thêm trong nhà có chút việc nên Mạnh thừa tướng truyền tin cho Hàn Ninh đưa nàng về. Mạnh Uyển cũng không còn cách nào, đành phải chào từ biệt với Triệu Sâm.

“Lần đi này, chúng ta có thể rất lâu sau mới gặp lại nhau được.”

Ngồi trong xe ngựa, nhấc rèm nhìn nam nhân bên ngoài, từ khi sống lại đến giờ, đây là lần đầu Mạnh Uyển có cảm giác đặc biệt như thế này.

Bởi vì còn có rất nhiều người ngoài ở đó, thế nên Triệu Sâm vẫn như cũ, làm Tam điện hạ nghiêm túc. Hắn cau mày lại, vươn thân ngọc lên nhẹ nhàng nói “Ừm” một tiếng rồi bỗng nhiên nói: “Ta nghĩ đã quên thứ gì đó trong xe ngựa của nàng rồi.”

Một đầu Mạnh Uyển chứa đầy dấu chấm hỏi: “Chàng thì quên cái gì ở trong xe của ta???”

Triệu Sâm tiếp tục nói: “Ta vào xem.”

Đầu óc của Mạnh Uyển còn chưa kịp phản ứng thì thân đã không tự chủ lùi lại nhường đường cho hắn.

Triệu Sâm vén rèm rồi nghiêng thân tiến lên, lúc nàng muốn hỏi: “Chàng muốn tìm cái gì?” thì hắn chợt dùng cánh môi ngăn miệng của nàng lại.

Vì vậy, khi Phù Phong lên xe, thấy tiểu thư nhà mình đang rất buồn bực, mặt lại còn đỏ nữa.

Bộ dạng ngốc nghếch kia không cần nghĩ cũng biết là đang suy tư tình cảm rồi.

“Tiểu thư…” Phù Phong lên tiếng.

“Làm sao thế?” Mạnh Uyển nhìn sang, ánh mắt trong veo như những vì tinh tú.

“…Không có gì, tiểu thư cứ tiếp tục đi.” Phù Phong chất phác nghiêm mặt nhìn ra phía ngoài xa, thầm nghĩ, đời người…quả là tịch mịch như tuyết…

Lộ trình hồi kinh rất thuận lợi, ngoại trừ hộ vệ tốt nhất phủ thừa tướng Hàn Ninh thì còn Tinh Trầm mà Triệu Sâm phái tới hộ tống nàng nữa. Mạnh thừa tướng thấy hắn ta xuất hiện trước nhà mình bên xe ngựa con gái thì có vẻ hài lòng lắm, nói với hắn ta vài câu coi như phần thưởng, lúc này hắn ta mới chịu đi.

Đi ra ngoài gần nửa tháng nên Mạnh Uyển không biết rõ chuyện trong nhà lắm. Mọi chuyện đều giao cho phụ thân cả, lần này nghe phụ thân nói trong nhà có chút chuyện, cứ tưởng là giải quyết chuyện Lâm di nương và Mạnh Nhu, ai ngờ đi về thì thấy hai người còn đang chờ nàng.

“Cuối cùng muội muội cũng trở về rồi.” Mạnh Nhu tiến lên nhiệt tình nói, “Lâu ngày không thấy, muội gầy đi nhiều, sắc mặt không tốt lắm, nhưng về rồi là tốt, dù sao bên ngoài cũng đâu bằng trong nhà, muội sẽ trở lại như cũ nhanh thôi.”

Lâm Uyển cười nói: “Đúng đấy, khí sắc Uyển Uyển có chút kém so với trước kia, là do đi mệt hả? Nhanh vào nhà đi, ngoài này nóng lắm.”

Mạnh thừa tướng liếc bà ta một cái, cũng không có cảm xúc gì khác, nói với Mạnh Uyển: “Vào nhà đi con, đừng để bị phơi nắng.”

Mạnh Uyển yên lặng theo chân phụ thân đi vào, thầm nghĩ, sắc mặt ta kém đến thế à? Vốn nghĩ đám người các ngươi sớm đã thành mây khói rồi, ai ngờ vừa vào cửa đã thấy mặt các ngươi, sắc mặt ta mà tốt thì chắc là quỷ rồi.

Phụ thân ruột của ta kia kìa, còn chỗ đâu cho các ngươi nhiệt tình?

Trong lòng tò mò không biết có chuyện gì xấu xảy ra không mà Lâm Uyển và Mạnh Nhu còn tốt thế, cho nên vừa vào nhà Mạnh Uyển liền ám chỉ phụ thân cho người lui hết. Mạnh thừa tướng đuổi Mạnh Nhu và Lâm Uyển đi, đợi trong phòng chỉ còn hai cha con rồi mới mở miệng.

“Vi phụ nuốt lời rồi, con gái không giận chứ?” Ông có chút bất đắc dĩ thở dài.

“Con gái không giận đâu, phụ thân không cần nghĩ nhiều.” Mạnh Uyển rót một chén trà cho ông, đặt xuống hỏi: “Vì sao mà phụ thân lại đổi ý?”

Mạnh thừa tướng nhấp một ngụm trà, “Ta nào có muốn đổi ý, chỉ là Lâm quý phi kia khiến ta không thể không đổi ý.”

“Bà ta bức phụ thân giải trừ cấm túc cho bọn họ sao?” Mạnh Uyển nhíu mày.

“Không phải, dù sao thì nàng ta cũng là phi tử hậu cung, sao có thể can thiệp chuyện nhà các đại thần được.”

“Vậy thì?”

Mạnh thừa tướng lắc đầu nói: “Tỷ tỷ con, Nhu Nhi đã đính hôn với nhị điện hạ, ít ngày nữa sẽ gả đến phủ nhị hoàng tử làm trắc phi.”

Mạnh Uyển lập tức há to miệng, ngạc nhiên nói: “Nhị điện hạ? Cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia á?”

Nghe được con gái hình dung vậy với Triệu Ân, Mạnh thừa tướng không nhịn cười được: “Lời này may mà con nói ở nhà với vi phụ đấy, đừng nói ra bên ngoài nghe chưa. Dù gì người ta cũng là người của hoàng gia, bị người khác nghe thấy là phải chịu tội lớn đấy.”

Mạnh Uyển tự biết mình lỡ lời, ngượng ngùng nói: “Con chỉ là quá kinh ngạc, tỷ tỷ và hắn ta chưa từng gặp mặt thì sao bỗng nhiên lại đính hôn?”

“Là hoàng thượng tứ hôn.” Mạnh thừa tướng nói, “Con đi được vài ngày, bệ hạ nói Nhu Nhi không còn nhỏ nữa, lại là trưởng tỷ, nếu nó không xuất giá thì sẽ ảnh hưởng đến việc thành thân của con và Tam điện hạ nên mới ban hôn làm tiểu thiếp nhị điện hạ.”

Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, chủ nhân thiên hạ, có thời gian đâu mà quan tâm thứ nữ chờ gả nhà tướng phủ? Lúc này chuyện cong cong thẳng thẳng có khá nhiều loại, chắc là Lâm quý phi kia gió thổi bên gối rồi.

Nhưng mà Lâm quý phi cũng coi như tài giỏi, lí do thuyết phục hoàng thượng là Triệu Sâm chứ không đề cập nửa điểm về quan hệ giữa nàng ta là thiếp thân tướng phủ Lâm thị. Tất cả làm cho hoàng thượng rất tin tưởng, suy nghĩ cho tam điện hạ là đạt mục đích rồi, đúng là kế một mũi tên trúng hai con chim.

“Không biết tỷ tỷ và nhị điện hạ định hôn kỳ khi nào? Nếu con nhớ không lầm, quý phủ nhị điện hạ đã có một chính phi, một trắc phi rồi mà, thiếp thì không cần phải nói, rõ ràng tỷ ấy có thể gả được một mối tốt, vì sao mà tình nguyện….”

Mạnh Uyển nói đến đây thì dừng lại, bởi vì nàng đã suy nghĩ cẩn thận rồi.

À, thì ra trước khi chuyện hại nàng bị bại lộ thì bọn họ đã suy nghĩ cẩn thận đường lui rồi. Không tìm thấy lối thoát ở thừa tướng này nữa, Lâm thị lại là hậu trạch phu nhân thì chỉ còn đường thoát thân trên cô nương khuê các này thôi.

Nói cho cùng, cũng vì sinh tồn cả, không biết tương lại khi Mạnh Nhu gả đi, có hối hận vì lựa chọn hôm nay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.