Tái Thế Làm Phi

Chương 27



Một năm trôi qua chỉ trong chớp mắt. Tháng mười hai ở kinh thành rất lạnh, Mạnh Uyển mặc y phục lam phối với trắng, bên ngoài khoác thêm áo lông, vừa hà hơi vừa đi đến mép giường, đẩy cửa sổ ra nhìn những cành cây trơ trụi.

“Aizzz…” Nàng không nhịn được thở dài một tiếng. Than thở này là cho Phù Phong nghe, để nàng được an ủi đôi chút.

“Tiểu thư đừng lo, có lẽ sang mùa xuân năm sau bọn họ sẽ có hành động.”

Mạnh Uyển nâng tai, “Bọn họ sao? Nếu không bị diệt trừ tận gốc, có phải sẽ mãi không chịu từ bỏ ý đồ không?”

Phù Phong không ngờ nàng còn trẻ như hoa như ngọc mà có thể nói ra những lời này, hơi sợ hãi. Mạnh Uyển nói tiếp: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không thì gió đến lại hồi sinh. Ta muốn phải sạch sẽ.”

Nói xong, nàng mang lò sưởi tay vào trong phòng. Phù Phong vội vàng đóng cửa sổ. Trời đông tháng chạp đúng là khắc nghiệt, vừa mở cửa sổ một lúc mà lò sưởi trong phòng cũng không đủ giữ ấm, lạnh quá.

Từ lúc ở bãi săn về, đã bốn năm ngày rồi, còn tưởng lúc ấy còn có cơ hội nói chuyện riêng với Triệu Sâm, ai dè hắn lại về trước. Bây giờ nàng rất chắc chắn rằng, không phải mình cảm thấy áy náy và muốn đền bù như lúc trước nữa. Đưa khối ngọc vẫn còn hơi ấm đang đeo trên cổ xuống, ngón tay muốt qua mặt ngọc sáng bóng, trong đầu Mạnh Uyển bỗng hiện lên cảnh tượng lúc hắn dắt ngựa tới cho nàng, và cả lúc tặng nàng bức tranh chữ nữa, nỗi nhớ trong lòng nàng cũng tăng lên nhiều.

Mạnh Uyển có chút hận mình vô dụng, là một cô gái khuê các, đâu giống đàn ông thích đi đâu thì đi chứ. Nếu nàng muốn đi gặp Triệu Sâm, hoặc là phải tìm kế, hoặc là phải dựa vào phụ thân. Cả cuộc đời phụ nữ, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, không thể không khác, thật bi ai…

Mà đây mới chỉ là suy nghĩ kinh hãi thế tục của nàng, nàng mà nói ra, có khi còn bị những cô nương khác khinh thường.

Nhét ngọc lại vào trong áo, Mạnh Uyển đi đến bên bàn nhấc bút vẽ tranh, vừa vẽ vừa nghĩ tới chuyện của Lâm di ương và Mạnh Nhu. Ngày ở bãi săn, nhìn biểu cảm của Mạnh Nhu lúc Hiền vương đến xem không tốt lắm, có thể nói là khó coi. Có điều, chuyện này không quan trọng lắm, nàng quan tâm hay không cũng được, nàng chỉ để ý đến chuyện có người muốn hại nàng.

Tay chân ở bãi săn rất có thể là do Lâm quý phi giúp đỡ, nhưng tác phong làm việc của bà ta không thể nào ngu xuẩn đến vậy. Chắc là Lâm quý phi chỉ cho người, còn chuyện lập kế để cho các nàng ta lo.

Lần này thì hay rồi, không hại nổi nàng, lại đi hại thiên kim Ninh tướng quân. Đợi Triệu Sâm đưa sự thật ra ánh sáng, dù nàng và phụ thân không xử lí các nàng ta thì Ninh tướng quân cũng không tha cho.

Trước tình cảnh hiện nay, Mạnh Uyển đã phần nào đoán được kết cục của Lâm di nương và Mạnh Nhu, nhưng quả thật nàng vẫn không ngờ chỉ cần chút chuyện phiền phức như vậy lại giải quyết được hai người họ dễ dàng. Hình như có chỗ không phù hợp.

Thực tế còn vượt xa dự đoán của nàng, kết quả bên Triệu Sâm được đưa ra rất nhanh, còn chưa đến 10 ngày đã điều tra xong, chẳng những tra ra kẻ động thủ ở bãi săn mà còn tra được cả người xúi giục.

Chẳng qua, chỉ điều tra người xúi giục đến được Lâm di nương.

Khi Mạnh thừa tướng tan triều trở về phủ, người của Đại Lí Tự cũng đến bắt Lâm Uyển đi. Mạnh Nhu đã gả vào Hiền vương phủ nên không bị ảnh hưởng gì.

“Phụ thân, Lâm di nương còn trở lại nữa không?” Chờ người đi khuất, Mạnh Uyển liền hỏi phụ thân.

Người đi hết rồi, Mạnh thừa tướng cũng không giả vờ nữa mà cười ha hả: “Không đâu, lần này nhà cửa yên ổn rồi.”

“Vậy… bên Mạnh trắc phi?”

Nàng dè dặt quan sát nét mặt phụ thân. Thật ra thì nàng không chắc tình cha con giữa phụ thân và Mạnh Nhu sâu đậm bao nhiêu, chỉ biết không giống như với nàng. Nhưng dù sao cũng là huyết thống của mình, nếu cứ đối xử như người xa lạ thì chẳng phải máu lạnh lắm sao?

Nghe đến tên Mạnh Nhu, Mạnh thừa tướng nhíu mày một cái, lát sau mới nói: “Người nọ chỉ nói là do Lâm Uyển hối lộ, không hề nhắc đến Mạnh Nhu và những người khác. Chắc Lâm quý phi có lệnh nên người nọ mới nói thế.”

Mạnh Uyển thở phào, không hiểu sao lại cười nói: “Không sao, mất một người là tốt rồi, ít nhất ở nhà con sẽ không lo có người hại nữa.”

Mạnh thừa tướng tự trách, “Là người làm phụ thân như ta không tốt, để cho Uyển Uyển phải chịu khổ. Sau này sẽ không có những chuyện như vậy nữa, trong phủ này cũng sẽ không có thêm nữ chủ nhân thứ hai.”

Ý phụ thân nàng là sẽ không nạp thê thiếp nữa? Nghe vậy, Mạnh Uyển có chút không đành lòng.

“Phụ thân, tuổi người bây giờ vẫn chưa thể tính là lớn, con gái sớm muộn gì cũng phải xuất giá, để phụ thân ở lại một tình, sao con yên tâm được…”

“Thật buồn cười…” Mạnh thừa tướng trợn mắt, “Phụ thân con là thừa tướng đấy, khắp thiên hạ này, người muốn hầu hạ ta đếm không xuể, ta còn lo chịu khổ sao?” Nói xong, ông phất tay áo, “Thôi được rồi, đi dùng cơm trưa với vi phụ nào.”

Mạnh Uyển không nói gì nữa, ngoan ngoãn cùng phụ thân đi dùng cơm.

Mấy ngày sau, vì có ý đồ mưu hại thiên kim nhà Ninh tướng quân, Lâm Uyển bị Đại Lí Tự thẩm vấn. Trong lòng mọi người đều biết trong lòng bà ta muốn hại ai, thiên kim của tướng quân chẳng qua là ngoài ý muốn. Lâm Uyển biết lúc này mình không còn thay đổi được gì nữa bèn ngậm chặt mồm, thề đến chết cũng phải bảo vệ được con gái, đó chính là hi vọng duy nhất của bà ta trên thế gian này.

Hiền vương phủ, ban đêm, Triệu Ân vừa mới bước vào tiểu viện của Mạnh Nhu đã nghe thấy tiếng khóc vô cùng thê thảm.

Phiền não không dứt, hắn còn định quay đi thì Mạnh Nhu bỗng chạy ra, không nói hai lời liền ôm lấy tay hắn, khóc lóc: “Vương gia, xin người hãy cứu mẫu thân của thiếp, người cầu tình giúp mẫu thân của thiếp đi mà!”

Triệu Ân không nhịn được nói: “Buông ra.”

“Vương gia!” Mạnh Nhu khóc đến lê hoa đái vũ, “Cầu người nể tình thiếp một mực tận tâm hầu hạ người mà giúp thiếp!”

Triệu Ân giận dữ: “Tại sao lại không đi cầu phụ thân ngươi? Ta cũng đâu có ngăn ngươi rời khỏi phủ?”

Mạnh Nhu đứng người, không nói nổi một tiếng. Triệu Ân cười lạnh: “Một đứa bỏ đi, đến giờ còn không rõ vị trí của mình ở đâu. Căn bản trong lòng thừa tướng phụ thân của ngươi không có ngươi, ngươi đi cầu xin bổn vương làm gì? Ngươi có thể mang lại lợi ích gì cho bổn vương đây?”

Lời nói đơn giản nhưng lại như từng nhát dao đâm vào trái tim tan nát của Mạnh Nhu. Nàng ta mang theo nỗi tuyệt vọng ngồi bệt trên đất. Triệu Ân nhìn nàng ta từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt nói cao cao tại thượng: “Mạnh Nhu, chỉ là một di nương mà thôi, bà ta chết chắc rồi, ngươi có cầu xin ai cũng vô dụng, bây giờ ngươi nên nghĩ cho mình một chút mới phải. Hôm nay bổn vương đến để nói một chút cho ngươi tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận vào để phụ thân máu lạnh để ý đến ngươi rồi cho bổn vương chút lợi ích, nếu không thì giữ lại ngươi chẳng khác gì để trưng cả.”

Dứt lời, Triệu Ân không chút lưu luyến bỏ đi. Mạnh Nhu nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, mỉm cười thê lương.

“Trên đời này không còn ai quan tâm đến ta nữa rồi.” Mạnh Nhu từ từ đứng dậy, nói trong nước mắt: “Cũng tốt, thế ta mới nhìn rõ được lòng dạ các ngươi. Sau này, ta sẽ không hạ thủ lưu tình với bất kì ai nữa. Mạnh Uyển, ngươi chờ xem, sẽ có một ngày ta bắt ngươi quỳ xuống cầu xin trước mặt ta.”

Mạnh Uyển đang nằm ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc, lưng thấy ớn lạnh.

Nàng ngồi dậy thở phào, dùng mu bàn tay quệt tóc, toàn là mồ hôi lạnh! Rõ ràng nàng không mộng mị mà…

“Tiểu thư?” Nô tì gác đêm nghe được tiếng trong phòng thì cầm nến đi vào, đến sau bức bình phong, “Tiểu thư có cần hầu hạ không?”

Mạnh Uyển nói: “Vào đi, cả người ta đầy mồ hôi, mau đi lấy khăn giúp ta lau một chút.”

Linh Lung cầm đèn đi lấy khăn, ngâm vào nước ấm rồi vắt khô, sau đó đến lau qua người Mạnh Uyển.

“Tiểu thư ngủ không ngon sao?” Linh Lung hỏi: “Tự dưng tiểu thư lại tỉnh lúc nửa đêm, trước kia vẫn ngủ ngon đấy thôi.”

Từ lúc trọng sinh, nàng đã lâu chưa tỉnh giấc nửa đêm. Mạnh Uyển cũng không giải thích kĩ, chỉ lắc đầu, “Không sao, chắc gần đây có nhiều chuyện quá nên hơi phiền lòng.”

“Vẫn có chuyện làm tiểu thư vui mừng mà.” Linh Lung cười thần bí.

Mạnh Uyển nghe vậy không khỏi cười nói: “Nha đầu này, sao càng ngày càng học cách nói chuyện tinh quái giống Phù Phong thế? Em nói xem có gì khiến ta vui nào.”

Linh Lung ghé sát tai nàng, thấp giọng: “Hôm nay Toàn Phúc có kể với nô tì rằng khi đến tiền trạch lấy đồ, nghe quản gia phân phó hạ nhân chuẩn bị đón Đoan vương điện hạ tới, tướng gia muốn mở tiệc trong phủ mời vương gia.”

Đôi mắt Mạnh Uyển chợt ngưng lại, sau đó cười như không cười nói: “Nha đầu em giỏi thật, sao lại biết vương gia tới thì ta sẽ vui chứ?”

Vẻ mặt Linh Lung rất thật thà, “Chẳng phải Đoan vương điện hạ trừ mối nguy trong phủ giúp tiểu thư ạ? Tướng gia muốn mở tiệc mời vương gia, nô tì tự nghĩ thầm, nhất định tiểu thư cũng muốn cảm tạ vương gia, cho nên mới…”

Mạnh Uyển nhéo khuôn mặt tròn trịa của Linh Lung, nói: “Em cũng dám suy đoán tâm tư của ta nữa hả? Ta phạt em này, để xem lần sau còn dám không.”

Linh Lung cầu xin tha thứ: “Nô tì không dám, tiểu thư tha cho nô tì đi. Giờ không còn sớm nữa, tiểu thư mau đi nghỉ, dưỡng tinh thần để gặp vương gia.”

Mạnh Uyển bị Linh Lung nói đến mức hoa đào trong lòng đều nở tưng bừng, gương mặt nhỏ nỏ hết cả lên. Nếu để Triệu Sâm nhìn thấy, e là không ngại đêm khuya mà chạy ngay đến.

Thật ra, giờ này Triệu Sâm cũng chưa đi ngủ, hắn đang đánh cờ cùng hòa thượng Vân Thủy trong thư phòng.

Ván cờ này hai người chơi từ trưa đến giờ mà vẫn bất phân thắng bại.

Tinh Trầm đứng một bên nhìn, tuy nhìn mặt không có dấu hiệu buồn ngủ, nhưng trong đầu đã sớm chìm sâu trong mộng rồi.

Đến rạng sáng, ván cờ rốt cuộc cũng kết thúc, hòa thượng Vân Thủy giành chiến thắng. Ông ta nói có phần chế nhạo: “Vương gia, ngài không chuyên tâm rồi.”

Triệu Sâm mân mê một quân đen trên tay, “Ta có sao?”

“Có thể vương gia không cảm nhận được, nhưng bần tăng biết ngài xuất thần suốt.” Vân Thủy úp úp mở mở, “Đã muộn lắm rồi, ngày mai vương gia còn đi dự tiệc, bần tăng không làm vương gia nghỉ ngơi chậm trễ nữa.”

Vân Thủy đứng dậy, Tinh Trầm theo đó đi mở cửa, Vân Thủy đa ta hắn ta, hai người giữ lễ lẫn nhau. Tiếp đó, Triệu Sâm cũng đi ra ngoài.

Trăng sáng sao thưa là dấu hiệu khí trời tốt, sao trời không sáng nhanh lên một chút chứ?

“Vương gia?”

Triệu Sâm lãnh đạm nói “Ừ” một tiếng.

Tinh Trầm hắng giọng một cái rồi nói: “Vương gia, đêm sắp hết rồi, người nên vào ngủ một lát.”

Triệu Sâm mất hết hứng thú: “Thời gian trôi chậm thật, hạ cờ xong rồi mà vẫn còn ban đêm.”

Khóe miệng Tinh Trầm giật giật, Triệu Sâm thấy vậy nói: “Ngươi bị bệnh à? Miệng sao vậy? Có bệnh thì đi chữa ngay đi, nhiệm vụ của ngươi còn có người khác thay đấy.”

Tinh Trầm lúng túng: “Đâu có, thuộc hạ rất khỏe mạnh, vương gia cũng phải nghỉ ngơi đi, mai mới có tinh thần.”

Triệu Sâm đứng chắp tay, khẽ cười một tiếng: “Ngày nào ngươi cũng khuyên bổn vương đi ngủ sớm, bổn vương thấy ngươi mệt thì có.”

Tinh Trầm xấu hổ ôm quyền, cũng may Triệu Sâm ngoan ngoãn về ngủ, giằng co cả buổi tối, sau khi “Đoan vương điện hạ hưng phấn không ngủ được” kết thúc hắn ta mới an tâm đi nghỉ.

Lúc này đây, vừa sáng sớm, hạ nhân mới bắt đầu làm việc, vương gia liền vội vội vàng vàng rời giường, gọi người đến đầy phòng, bảo xem hôm nay mặc gì mới hợp. Dù sao thì lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên hắn có thể hẹn hò công khai với vị hôn thê, tuy bị nhạc phụ ở giữa ngăn cản nhưng cũng tốt hơn mấy lần trước phải lén lén lút lút rồi.

Tinh Trầm và mấy thị vệ cùng đội đứng thành hàng, thái độ nghiêm túc y như đang được kiểm duyệt vậy, vừa nhìn bọn nha hoàn giơ lên giơ xuống mấy món y phục trang sức đáng giá vừa tấm tắc khen: “Vương gia mặc món kia thật tuấn mĩ.”

Tại tướng phủ, Mạnh Uyển thì mặc váy sam trắng như tuyết, bên ngoài khoác thêm áo khoác. Trời bắt đầu rơi tuyết, Triệu Sâm mới thong thả bước đến.

Dù là giữa trưa, thời tiết vẫn rất lạnh. Mạnh Uyển đi trên đường mà hơi thở đều biến thành khí trắng.

Hôm nay phụ thân nàng mở tiệc mời Triệu Sâm đến dùng bữa, mĩ danh là cảm tạ hắn tra ra được thiếp thị trong nhà có tâm tư xấu, nhưng mặt khác, ẩn ý là đã tha thứ cho hắn rồi.

Trước đây, vì vụ “bắt gian”, hắn bị ngồi chễm chệ trong danh sách đen, giờ tướng gia chịu mở lòng từ bi, mời hắn đến nhà dùng cơm, mà đừng nói là mời đến dùng cơm, mời hắn đến chơi thôi, hắn cũng sung sướng bay đến.

“Vương gia tới sớm quá.” Mạnh thừa tướng đứng một bên, hai tay luồn trong tay áo, rất ra dáng một lão thần.

Triệu Sâm nắm tay thành quyền, kề lên miệng ho khan một tiếng: “Thừa tướng chờ lâu chưa?”

“Không lâu, chỉ vừa mới ra thôi. Mời vương gia vào.”

Nha đầu nhà ta mới nóng lòng kia kìa. Mạnh thừa tướng bất đắc dĩ nói thầm trong bụng.

Khi Mạnh Uyển đi đến tiền đường thì thấy phụ thân và Triệu Sâm cùng sóng vai đi vào trong.

Nàng vội vàng nhường đường, đợi hai người đến trước mặt nàng mới nhẹ nhàng nói: “Tham kiến Đoan vương điện hạ, vương gia trường nhạc vị ương. Không biết vương gia giá lâm, thần nữ không đón tiếp từ xa, mong vương gia thứ tội.”

Triệu Sâm thật muốn tự tay đỡ nàng dậy, nhưng ngại ánh mắt đang lấp lánh của thừa tướng đại nhân nên thôi…

“Đứng lên đi, không sao, với lại trời lạnh, chúng ta mau vào phòng.” Triệu Sâm nhìn nàng chằm chằm.

Mạnh Uyển chào phụ thân, sau đó mới đứng lên, đi theo hai người vào.

Tô Ký Trần nghe hôm nay tướng gia muốn thiết yến đãi khách thì cũng đoán được một hai phần thân phận vị khách kia. Chuyện Lâm thị làm náo động cả kinh thành, hắn ta là khách nhưng vẫn thấy được tận mắt Đại Lí Tự mang người đi, chẳng qua không muốn xuất hiện trước chủ nhà.

Ôm cảm xúc không nói nên lời, hắn ta đứng sau núi giả quan sát khách mời. Hắn ta nhìn thấy toàn bộ quá trình Mạnh Uyển đi đón khách như thế nào, rồi lại thấy ánh mắt vị khách kia nóng như lửa nhìn nàng.

Trong lòng hắn ta bỗng lặng lẽ nảy sinh một thứ cảm xúc, không biết là hâm mộ hay là ghen tị. Mầm cảm xúc kia rất nhỏ bé, không nhìn thấy được, nhưng một khi lớn lên rồi thì muốn giấu cũng không tài nào giấu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.