Tai Tiếng

Chương 22



Edit: Sa

Hạ Thanh Thời ôm thằng bé như đang ôm bom chạy vội ra ngoài.

Joey không hiểu gì cả, cậu cứ nghĩ chùm hoa trong tay cậu đã lấy lòng được bà chị hung dữ nên càng thêm giơ sát chùm hoa vào mặt cô, gần như muốn đâm vào mắt cô.

Đằng sau, Hoắc Đình Dịch cũng kịp phản xạ, anh gọi: “Yến Thời!”

Sự chú ý của Yến Thời bị phân tán, anh ấy quay qua nhìn Hoắc Đình Dịch. Đáng tiếc là Hoắc tiên sinh xưa nay phản ứng nhanh nhẹn thì lúc này não bị ngừng hoạt động, anh ngồi im, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành đọ mắt với Yến Thời.

Hai người nhìn nhau ba giây, Yến Thời bỗng nhớ tới một chuyện, anh vỗ đầu mình, lẩm bẩm: “Đúng rồi, Đình Đình, anh đem hoa tới cho em nè, để anh đi lấy cho em xem.”

Vừa nói anh vừa đứng dậy định đi tìm chậu hoa.

“Đừng!” Rốt cuộc Hoắc tiên sinh cũng lên tiếng sau khi đơ não nửa phút, anh vội vàng ngăn Yến Thời lại: “Không cần gấp đâu, ăn sáng xong đã.”

Đồng thời, Hoắc phu nhân vốn dĩ co giò chạy như điên ra ngoài thì lúc này lại rón rén quay trở lại, cầm chậu hoa rồi lại chạy ra ngoài.

Đến khi đã thành công đem chậu hoa trống không ra ngoài, Hạ Thanh Thời mới thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ, cô mới nhận ra mình vẫn còn bế Joey mà quên đặt thằng bé xuống.

Cậu bé rất biết hưởng thụ, một tay cầm hoa một tay ôm cổ Hạ Thanh Thời, thích thú cọ đầu vào vai cô.

Hạ Thanh Thời ngừng lại, nhìn thằng nhóc trong lòng mình. Cậu bé không cảm nhận được ánh mắt cô mà vẫn vùi đầu vào hõm vai cô. Chậc, nói thế nào đây nhỉ? Chẳng biết khách sáo tí nào.

Hạ Thanh Thời khom người, định đặt cậu bé xuống, nhưng thằng nhóc lại được voi đòi tiên, hai tay ôm chặt cổ cô, còn hai chân thì quấn vào eo cô, y như con bạch tuộc bám lấy cô.

Hạ Thanh Thời nhíu mày cúi xuống nhìn cậu bé trong lòng mình, đúng lúc chạm phải ánh mắt của cậu khi cậu ngẩng đầu nhìn cô.

Chỉ đơn giản là mắt chạm mắt như vậy thôi, cô còn chưa kịp lên tiếng thì người thằng bé run lên, sau đó cậu làu bàu gì đó rồi tự động tụt xuống khỏi người cô.

Cô có khủng bố đến mức đó không?

Hoắc phu nhân xưa nay thích làm mặt lạnh, thích mặc đồ đen, thích giả vờ hung dữ lần đầu cảm thấy không vui. Cô nhanh chóng túm lấy lưng quần của cậu nhóc, xách cậu đi tới chỗ người làm vườn – chú Nguyễn.

Cô cầm chậu hoa của Yến Thời, chỉ vào chùm hoa trong tay Joey, nói với chú Nguyễn: “Nhà mình có hoa nào giống loại hoa này không ạ? Chú mau tìm một gốc cây trồng vào chậu hoa này giúp cháu với,”

Chú Nguyễn ngồi xuống ngó chùm hoa trắng trong tay cậu bé, sau đó lắc đầu thở dài, nói: “Đây là lan Vĩnh Hoài Tố… Cháu để chú tìm coi có giống nào tương đồng không.”

Hạ Thanh Thời dốt đặc hoa cỏ, vậy nên mới dễ dàng bị “Mạn Tháp Lưu Lan Hương” của Hoắc tiên sinh quay vòng vòng.

Chú Nguyễn chắc chắn sẽ không lừa cô, nghe giọng điệu của chú thì có vẻ như “Vĩnh Hoài Tố” rất quý.

Tim Hạ Thanh Thời rơi lộp độp: “Giống này bao nhiêu tiền?”

Chú Nguyễn tỏ ra rất thần bí, giơ hai ngón tay lên.

Hạ Thanh Thời sợ đến mức sặc nước bọt, “Hai triệu?”

“Không phải.” Chú Nguyễn phất tay, “Bỏ bớt một số 0.”

Joey đang ngồi nghịch đất, Hạ Thanh Thời nhìn thằng bé dưới chân mình, muốn đá bay nó quá.

Thôi, dù sao cũng là tiền của anh nó, chẳng đáng để cô giận.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì tiền của Hoắc tiên sinh cũng là tiền của cô, vì vậy cô vẫn thấy xót, cho nên cô nhìn quanh vườn hoa đủ sắc màu, hỏi chú Nguyễn: “Ở đây hoa nào rẻ nhất vậy chú?”

Chú Nguyễn chỉ vào khoảnh hoa hồng ở một góc trong vườn hoa.

Hạ Thanh Thời bế cậu bé lên, đi đến chỗ hoa hồng.

“Chị thích hoa này.” Cô đặt Joey xuống đất, “Sau này, mỗi ngày hãy tặng chị một cành hoa này nhé, đừng hái hoa khác.”

Không biết thằng nhóc nghe có hiểu không, Hạ Thanh Thời lại cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến chậu hoa của Yến Thời. Nếu là cô, tùy tiện đổi thành hoa khác thì có thể sẽ bị lừa, nhưng Yến Thời thì khác, anh rất giỏi quan sát các chi tiết nhỏ trong cuộc sống, trí nhớ cũng cực kỳ tốt. Thật ra Yến Thời chưa bao giờ ngốc, hồi sáu tuổi anh rất thông mình, tiếc là không phải kiểu thông minh như xã hội này yêu cầu.

Thôi, tạm bỏ qua chuyện chậu hoa đi, dù sao chậu hoa cũng là do Hoắc Đình Dịch lấy ở chỗ bà ngoại, nếu bí quá thì bảo anh qua đó xin chậu khác là được.

Trước mắt, cô nói với Yến Thời là đã nhờ người ôm chậu hoa đi tưới để giấu anh.

Buổi sáng Hạ Thanh Thời phải đến công ty, vì thế ăn sáng xong cô liền lên lầu thay quần áo. Từ lúc quay vào nhà cô không thấy Hoắc Đình Dịch đâu cả nên khi đi ngang qua phòng sách, cô tiện tay đẩy cửa ra nhưng không ngờ cửa lại bị khóa trái.

Cô cảm thấy kỳ lạ, thế nên áp sát vào cửa phòng, nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói không rõ lắm.

Hoắc Đình Dịch rất ít khi tiếp khách ở nhà, lúc làm việc cũng không bao giờ khóa trái cửa, vì thế Hạ Thanh Thời cảm thấy hành động lúc này của anh thực sự bất thường.

Chưa đợi cô kịp suy nghĩ kỹ càng sự bất thường của Hoắc Đình Dịch, điện thoại của cô nhận được một tấm ảnh.

Người trong ảnh là cô, khung cảnh là phòng họp công ty cô, cô đang ngồi dựa vào ghế chủ tọa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đây là tấm hình chụp lén, góc độ, ánh sáng đều không tốt, điều này có nghĩa là nhân lúc không ai chú ý nên người đó đã lấy điện thoại ra chụp vội.

Hạ Thanh Thời phóng to bức ảnh lên gấp ba lần mới nhìn thấy tờ giấy ở trên bàn. Cô nhớ đây là lúc cô mới tiếp quản Nhậm Hoài Tây từ Katie, lúc đó cô cùng giám đốc, Karie và Nhậm Hoài Tây mở một cuộc họp. Trước đó một ngày, cô đi Thượng Hải gặp nhà sản xuất để bàn bạc về một bộ phim mới của Diệp Chân Chân, tối đó phải bay về gấp nên đến khi kết thúc cuộc họp, cô mệt muốn chết, vì thế ngay sau khi giám đốc và Katie vừa đi, cô liền tựa vào ghế chợp mắt năm phút.

Bây giờ, Hạ Thanh Thời mới nhận ra tấm ảnh này là do Nhậm Hoài Tây chụp.

Hôm qua sau khi anh ta xảy ra xung đột với phóng viên, đã có người báo công an. Công an nhanh chóng xuất hiện, đưa hai bên về đồn, lúc ấy anh ta không biết điện thoại bị rớt  mất, mãi đến hai tiếng sau, khi ra khỏi đồn công an, anh ta mới phát hiện không thấy điện thoại đâu cả, cũng không có ở trên xe.

Mặc dù Nhậm Hoài Tây khẳng định điện thoại của mình không có bất kỳ cái gì kỳ lạ nhưng Katie vẫn lo trong điện thoại của anh ta có ảnh giường chiếu nên lập tức ép anh ta báo mất để khóa điện thoại vĩnh viễn.

Mọi người đều cho rằng chuyện này đã xong, kể cả Hạ Thanh Thời, cho đến khi cô nhận được tấm hình vừa rồi.

Bây giờ ngẫm lại, ắt hẳn điện thoại của anh ta không phải bị mất mà là bị trộm.

Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Thanh Thời thay quần áo xong rồi đi thẳng đến công ty. Lúc cô đến, Tiểu Đại cũng đang áp tải Nhậm Hoài Tây vào công ty.

Hạ Thanh Thời bảo Tiểu Đại ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn lại cô và Nhậm Hoài Tây.

Cô lên tiếng trước: “Trong điện thoại của cậu, ngoài hình của tôi ra thì còn cái gì khác không?”

Nhậm Hoài Tây đang ngồi nghịch điện thoại mới thì giật mình, mặc kệ ván trò chơi đang chơi dở, anh ta hốt hoảng nhìn Hạ Thanh Thời.

“Cậu nhìn tôi làm gì?” Trên đường tới công ty, cô liên tục nhận được những tấm hình khác. Hạ Thanh Thời mở hình trong điện thoại của mình ra, ném về phía Nhậm Hoài Tây, “Cậu nghĩ xem có ai biết mật mã điện thoại của cậu không mà chỉ trong hai tiếng đã có thể lấy được những tấm hình này.”

Từ lúc anh ta vào đồn công an cho đến khi phát hiện bị mất điện thoại cũng chỉ hai tiếng đồng hồ thôi. Katie tính toán cẩn thận là để tránh những sự cố như thế này, nhưng điều đó cũng chỉ có thể phòng ngừa được người nhặt điện thoại chứ không thể phòng ngừa người có ý định trộm điện thoại.

Nhậm Hoài Tây im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng phiền muộn mở miệng: “Tôi không nói với ai cả.”

“Mật mã điện thoại của cậu là gì?” Hạ Thanh Thời nhíu mày nhìn anh ta, “Sinh nhật tôi?”

Nhậm Hoài Tây tiếp tục im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

Hạ Thanh Thời day thái dương, nặng nề thở ra một hơi, nhìn anh ta bằng ánh mắt bất lực, “Thực tình là tôi không tài nào hiểu nổi. Tôi mắng cậu cả ngày mà sao cậu thích tôi được hay thế?”

Cô tập trung tinh thần, có hàng ngàn con chữ lướt qua trong đầu.

Người gửi tin nhắn cho cô dùng số điện thoại một chiều, cô vừa không gọi lại được vừa không gửi tin nhắn đến số được, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Điều đó có nghĩa là đối phương không có mục đích moi tiền mà chỉ đơn giản là thông báo cho phía cô biết họ đang giữ hình.

Sau một hồi im lặng, Hạ Thanh Thời phiền não thở dài, “E rằng kẻ đang giữ điện thoại của cậu là phóng viên đi theo chúng ta ngày hôm đó.”

Cô cảm thấy chuyện này hoang đường đến mức buồn cười: đầu tiên đối phương chụp hai bức ảnh dễ gây hiểu lầm để đăng lên mạng, ám chỉ hai người có mối quan hệ mờ ám, sau đó cố ý ép xe vào xe họ khiến Nhậm Hoài Tây nổi cáu. Khi clip anh ta đánh phóng viên bị đăng tải lên mạng, hình tượng nhanh chóng tuột dốc không phanh. Nhưng những chuyện này vẫn chưa là gì, đối phương đã nhân lúc hỗn loạn đánh cắp điện thoại của Nhậm Hoài Tây, nhờ đó thành công lấy được hình trong điện thoại của anh ta.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia khiến Hạ Thanh Thời buộc phải tin rằng Nhậm Hoài Tây đang bị người ta theo dõi.

Hạ Thanh Thời cũng chỉ là một quân cờ của đối phương, xấu hay đẹp chả quan trọng, nhưng may mắn là ngoại hình của cô ưa nhìn nên khiến khán giả dễ tin tưởng vào tin đồn giữa cô và Nhậm Hoài Tây hơn. Càng hay ho hơn là cô đã có chồng, chỉ cần bị gán cái mũ “kẻ thứ ba”, đối phương sẽ thành công xô ngã Nhậm Hoài Tây.

“Ai mà hận cậu đến mức đó?” Hạ Thanh Thời day thái dương, đau đầu quá, “Từ lúc vào nghề, cậu có tất cả bao nhiêu kẻ thù vậy? Để tôi suy nghĩ một chút, gần đây nhất là… Chẳng lẽ là sếp cũ của cậu ở Tầm Nhìn Quốc Tế?”

Nhậm Hoài Tây ngồi đối diện cô, không nói gì mà chỉ nhìn điện thoại.

Hạ Thanh Thời bực mình, lập tức đứng dậy giật phắt cái điện thoại từ tay anh ta, “Đến lúc nào rồi mà cậu còn…”

“Đừng nhìn!” Nhậm Hoài Tây giơ tay định giật lại nhưng Hạ Thanh Thời đã nhanh chóng xoay cổ tay tránh thoát khỏi tầm với của anh ta.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình hiện lên trang weibo, nhưng không phải weibo của anh ta mà là của cô.

Hạ Thanh Thời có một tài khoản weibo đăng ký chính chủ nhưng không đăng bài viết về vấn đề riêng tư, bình thường cô cũng rất ít lên tài khoản đó mà giao cho Tiểu Đại xử lý, đa số dùng để đăng bài tuyên truyền cho sản phẩm mới của nghệ sĩ.

Vì hai tấm hình ngày hôm qua mà bên dưới bài đăng mới nhất của cô có tới hơn ba ngàn bình luận.

“Oh man! Hóng lời biện minh của chị X!”

“Bà có biết xấu hổ không đó? Một đống tuổi đội trên đầu rồi mà còn muốn dụ dỗ anh tui á hả? Ỷ là quản lý rồi muốn chơi trò quy tắc ngầm với Tiểu Tây của bọn tui hả? [phẫn nộ] [phẫn nộ] [phẫn nộ]”

“Làm fangirl thì phải như chị gái nhỏ Thanh Thời vầy nè! Đầu tiên là làm quản lý của thần tượng rồi sau đó ngủ với thần tượng luôn nè! Mị tuyên bố ngừng anti chị gái nhỏ Thanh Thời mà chuyển thành fan luôn rồi nè! Like điên cuồng cho chị gái nhỏ Thanh Thời nè! [khen ngợi] [khen ngợi] [khen ngợi]”

Những bình luận này vẫn coi như khá lịch sự, đa số toàn là những bình luận mang tính công kích cá nhân và văng đầy phụ khoa.

Chậc chậc… Hạ Thanh Thời vừa đọc vừa cảm thán, mắng sáng tạo ghê, cô phải lưu lại vài câu để hôm nào có mắng ai thì lấy ra dùng.

“Đừng đọc nữa.” Nhậm Hoài Tây lấy điện thoại ra khỏi tay cô.

Im lặng một chốc, anh ta đột nhiên nói: “Mấy tấm hình đó là do tôi chụp, không liên quan gì tới cô… Cô thông báo tin kết hôn lên weibo đi, như vậy thì không có ai mắng cô nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.