Bây giờ nhớ lại, lúc cô chia tay Hoắc Đình Dịch thực sự rất quá đáng, thế nên dù tới tận ba năm sau, Hoắc Đình Dịch vẫn không muốn nhìn thấy cô, nhưng anh không thể không gặp cô. Vụ tai nạn giao thông đã khiến ông Hoắc tử vong tại chỗ, Châu Gia Doanh bị thương nặng, bây giờ đã trở thành người thực vật.
Sự việc không chỉ khiến nhà họ Hoắc rối ren mà tập đoàn PR cũng vô cùng hỗn loạn. Tuy rằng từ lâu ông Hoắc đã giao cho con trai xử lý hầu hết công việc trong công ty nhưng sự tồn tại của ông giống như Định Hải Thần Châm(1), bình thường không thấy tầm quan trọng, đến khi không có thì khiến lòng người hoang mang, những suy tính xấu xa dần hình thành khắp nơi.
(1) Định Hải Thần Châm: hay còn gọi là Gậy Như Ý, là vũ khí của Tôn Ngộ Không trong tác phẩm “Tây Du Ký”, được dùng để hàng yêu phục ma.
Khi tin tức ông Hoắc tử vong bị lan truyền, tập đoàn Predator lập tức lên kế hoạch thu mua PR, họ vừa mua vào một số lượng lớn cổ phiếu của PR vừa bí mật tiếp xúc với các cổ đông lớn của tập đoàn nhằm chiếm được phần lớn cổ phần của PR.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Predator đã nắm giữ 13,5% cổ phần của PR. Đúng như cái tên, Predator hệt như một con dã thú muốn nuốt chửng PR.
Thời điểm đó Hoắc Đình Dịch buộc phải đối mặt với thù trong giặc ngoài, chưa đến nửa tháng sau, khi anh đã ổn định được phần nào tình hình công ty thì Predator đã giành được tới hai cái ghế cổ đông của tập đoàn. Sau đó, hai bên liên tục giằng co, Hoắc Đình Dịch ra sức trấn an các cổ đông còn lại, còn Predator cũng dùng mọi cách để lôi kéo họ để bầu lại hội đồng quản trị.
Nhờ sự ép buộc lúc trước của Diệp nữ sĩ nên ông Hoắc đã lập di chúc từ lâu, tuy rằng ông tử vong tại chỗ nhưng quyền thừa kế chắc chắn thuộc về Hoắc Đình Dịch, vấn đề nằm ở Châu Gia Doanh.
Ông Hoắc từng tặng cho Châu Gia Doanh 2% cổ phần của tập đoàn, lúc này, 2% đó trở thành yếu tố quyết định thắng bại của cuộc chiến. Bấy giờ, Châu Gia Doanh đã trở thành người thực vật, cha mẹ bà ấy đều đã qua đời, người có quan hệ huyết thống với bà trừ Joey mới lên ba ra thì chỉ còn hai người con sinh đôi của bà ấy với chồng cũ. Mà người duy nhất vừa có quan hệ huyết thống với bà vừa có năng lực hành vi dân sự để trở thành người giám hộ của bà là Hạ Thanh Thời.
Lần thứ hai Hạ Thanh Thời gặp Châu Gia Doanh xảy ra trong trường hợp thế đó.
Nữ trợ lý xinh đẹp Sandra của Hoắc Đình Dịch dùng chuyên cơ tư nhân Gulfstream 650(2) tới San Francisco đón cô về New York. Máy bay hạ cánh sau năm giờ bay, cô được đưa thẳng đến trước giường bệnh của Châu Gia Doanh.
(2) Gulfstream 650 là máy bay cá nhân sang trọng nhất thế giới.
Nhìn người vốn là mẹ mình nằm trên giường không có chút sức sống, cả người bị cắm đầy dây nhợ đầy người, Hạ Thanh Thời bỗng thấy mịt mờ.
Sandra dùng thái độ như đang làm việc nói với cô: “Ý của anh Hoắc là cô sẽ là người quyết định tiếp tục điều trị hay từ bỏ.”
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh, trong một khoảnh khắc, Hạ Thanh Thời rất muốn tự tay rút ống hô hấp của bà ấy ra. Hạ Thanh Thời hiểu rất rõ cô muốn làm vậy không phải là vì không muốn Châu Gia Doanh chịu đau khổ mà là vì cô muốn trả thù.
Nhưng suy nghĩ đáng sợ đó xuất hiện trong đầu cô chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó cô hỏi Sandra: “Khả năng tỉnh lại là bao nhiêu?”
“Chưa tới 5%.”
Không hiểu sao vào lúc đó, Hạ Thanh Thời lại nhớ tới một câu: Còn cha mẹ, con còn chỗ trú ngụ; cha mẹ đi rồi, con chẳng chốn nương thân.
Mặc dù Châu Gia Doanh chưa bao giờ làm đúng trách nhiệm của một người mẹ nhưng cô vẫn không muốn mình mất một chỗ trú ẩn.
“Vậy cứ để thế đi.” Cô nghe tiếng mình nói.
Năm xưa Châu Gia Doanh lựa chọn đưa cô và Yến Thời đến với thế giới này rồi vứt bỏ, vậy thì bây giờ cô sẽ đem chút tình nghĩa cuối cùng này để trả ơn sinh nặng đẻ đau cho bà.
Sandra rất bất ngờ trước quyết định của cô, qua một lúc lâu, cô ấy mới nói: “Bà Châu Gia Doanh đang nắm giữ 2% cổ phần của tập đoàn PR, số cổ phần này khá lớn. Cô Hạ, bây giờ cô là người giám hộ của bà Châu nên cô có toàn quyền quyết định với số cổ phần này.”
Cô nhìn Sandra, ánh mắt lướt từ đôi môi đỏ mọng xuống xương quai xanh quyết rũ, cuối cùng dừng lại ở bờ ngực đầy đặn.
Hạ Thanh Thời khẽ cười, giọng bất cần: “Cô là ai? Tại sao tôi phải nói chuyện với cô? Bảo Hoắc Đình Dịch đến gặp tôi.”
Xem đi, cho dù Hoắc Đình Dịch không muốn nhìn thấy cô nhưng cuối cùng vẫn phải tới gặp cô thôi.
Cô hẹn địa điểm ở Riverpark(3), đây là nơi các cặp tình nhân hay hẹn hò.
(3) Riverpark là một nhà hàng nổi tiếng sang trọng ở thành phố New York, Mỹ.
Qua giờ hẹn nửa tiếng, Hoắc Đình Dịch mới xuất hiện. Không những tới muộn mà còn đưa cô trợ lý Sandra đi cùng.
Hạ Thanh Thời không nhìn Hoắc Đình Dịch mà nhìn Sandra, cô nâng cằm, lạnh lùng quan sát đối phương, sau đó nói bằng thái độ xấc xược: “Cô đi được rồi đó.”
Sandra hít sâu một hơi, xoay người định bỏ đi, nào ngờ Hoắc Đình Dịch bảo cô ta ở lại, sau đó còn bảo nhân viên phục vụ lấy thêm ghế.
Xong xuôi, anh mới nhìn Hạ Thanh Thời, gương mặt không có chút cảm xúc: “Sandra là trợ lý của tôi, cô ấy có quyền tham dự những trường hợp như thế này.”
Trường hợp như thế này?
Ồ, trường hợp như thế này… Anh cho rằng đây là cuộc hẹn làm ăn?
Hạ Thanh Thời nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm rượu trắng, không nói gì, vẻ mặt hờ hững.
Phụ nữ sẽ biết đối phương là địch hay là bạn chỉ trong cái nhìn đầu tiên.
Sandra có làn da trắng, mặt đẹp, ngực lớn, eo thon, chân dài, trông vô cùng quyến rũ. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hạ Thanh Thời đã rất không thích cô ta. Hứ… Không biết Hoắc Đình Dịch có ý gì khi để một bảo vật như vậy làm trợ lý.
Sandra đẩy một xấp giấy tờ ra trước mặt Hạ Thanh Thời, nói: “Cô Hạ, đây là hợp đồng chuyển nhượng 2% cổ phần của cô cho chúng tôi, mời cô xem.”
Hạ Thanh Thời không thèm xem, cô đẩy hợp đồng qua một bên, nhìn Hoắc Đình Dịch.
“Cần cổ phần chứ gì? Được thôi, nhưng trước hết hãy đuổi việc cô ta.”
Tay cô chỉ vào Sandra, giọng nói thản nhiên, tựa như cô vừa nói ra điều gì đó rất bình thường.
Sandra không thể tin nổi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, bộ ngực phập phồng mãnh liệt, sau đó cô ta cắn môi, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hoắc Đình Dịch.
Hoắc Đình Dịch vẫn không có chút cảm xúc: “Cô Hạ, chuyện đó không liên quan gì tới việc chúng ta thảo luận ngày hôm nay.”
Hạ Thanh Thời cười lạnh lùng, ung dung nói: “Hôm trước, đầu tiên cô Sandra đây hỏi tôi có muốn rút ống của Châu Gia Doanh ra không, sau đó mới nói cho tôi biết chuyện Châu Gia Doanh nắm giữ 2% cổ phần. Tôi thấy cô ấy trung thành với anh lắm.”
Một khi cô chọn rút ống, 2% cổ phần của Châu Gia Doanh sẽ tự động chuyển sang cho Joey, mà Hoắc Đình Dịch chính là người giám hộ của Joey, điều đó có nghĩa mọi thứ sau này sẽ không còn liên quan gì tới Hạ Thanh Thời nữa. Nhưng cô hiểu Hoắc Đình Dịch. Anh tìm cô thì chắc chắn sẽ nói cho cô biết toàn bộ thông tin. Như vậy có nghĩa là Sandra đã tự ý làm thế.
Hạ Thanh Thời nhìn Sandra, mỉa mai: “Làm người, điều tối kỵ là tự cho mình thông minh. Tuần trước, người của Predator đã đến gặp tôi. Cô nghĩ tôi không biết chuyện 2% cổ phần à?”
Quả nhiên, Hoắc Đình Dịch nhìn Sandra, dùng ánh mắt để dò hỏi.
Sắc mặt Sandra trở nên rất xấu, cô ta mấp máy môi: “Anh Hoắc, tôi…”
Hoắc Đinh Dịch tựa lưng vào ghế, phất tay, giọng nặng nề: “Được rồi, cô về trước đi.”
Hạ Thanh Thời mỉm cười nhìn đối phương đứng lên rồi ra về.
“Tôi sẽ đuổi việc cô ta.” Hoắc Đình Dịch đẩy hợp đồng tới trước mặt cô, “Bây giờ bàn chuyện cổ phần được chưa?”
“Tối nay không muốn bàn.” Hạ Thanh Thời lại đẩy nó đi.
Vẻ mặt Hoắc Đình Dịch đột ngột thay đổi.
Hạ Thanh Thời chăm chú nhìn anh, sau đó cười: “Đừng nói là không bàn chuyện hợp đồng thì ngay cả bữa tối, anh Hoắc cũng không muốn ăn cùng tôi?”
Tuy hỏi thế nhưng Hạ Thanh Thời biết cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ ăn cơm cùng cô. Dưới gầm trời này nếu có chuyện tốt thì đó chính là Hạ Thanh Thời quá hiểu Hoắc Đình Dịch.
Tối nay cô không muốn nói đến chuyện cổ phần nên Hoắc Đình Dịch cũng không nói gì nữa nhưng vẫn ở lại ăn tối. Suốt bữa ăn chỉ có tiếng chén nĩa chạm vào nhau khẽ khàng vang lên.
Ăn xong, Hạ Thanh Thời buông dao ăn xuống, cô ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn nở nụ cười.
Hai người sánh vai nhau rời khỏi nhà hàng, Hạ Thanh Thời bất ngờ lên tiếng: “Tôi muốn ngắm cảnh đêm ở Sông Đông(4), anh đi cùng tôi nhé.
(4) Sông Đông: một eo biển ở thành phố New York, Mỹ.
Hoắc Đình Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, hạ giọng nói: “Tôi còn có việc, phải tiễn cô về khách sạn ngay bây giờ.”
“Việc gì?” Cô ngoảnh đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Trên gương mặt điển trai luôn ga lăng và chu đáo ấy lúc này đây lại hiện rõ sự lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Hạ Thanh Thời thầm mắng: Đừng nói là về an ủi cô Sandara kia đấy nhé?
Ngay sau đó, cô bị vấp chân, cả người ngã xuống bậc thang. Hoắc Đình Dịch chỉ kịp kéo cổ tay cô chứ không ngăn cô ngã xuống được.
Hạ Thanh Thời ngồi trên bậc thang xoa mắt cá chân, cô hít vào một hơi vì đau, đôi mắt đẫm lệ, “Có khi nào gãy xương rồi không?”
“Đừng cử động.” Hoắc Đình Dịch nói, anh ngồi xuống xem xét mắt cá chân của cô.
Nhân lúc anh ngồi xuống trước mặt mình, Hạ Thanh Thời ôm cổ anh, hôn nhẹ lên má anh. Hoắc Đình Dịch cứng đờ người, lập tức giơ tay đẩy cô ra, nhưng Hạ Thanh Thời cứ ôm chặt cổ anh không chịu buông tay.
Đôi môi cô tỏa ra mùi hương trái cây ngọt ngào quen thuộc khiến anh nhớ lại ký ức ở vô số buổi tối đã cố chôn giấu, trong phút chốc, tim anh đập loạn nhịp. Nhưng ngay sau đó, cô lại chủ động buông anh ra.
“Cô Sandra là gì của anh? Tại sao lại tự ý quyết định giùm anh?”
Nhớ tới khuôn ngực 34D của cô ta, Hạ Thanh Thời cực kỳ giận dữ: “Bình thường cô ta cũng mặc áo khoét sâu cổ vậy hả?”
“Anh…” Cô đột ngột ghé sát vào anh, hơi thở vấn vít, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Anh đã ngủ với cô ta chưa?”
Cho đến lúc này, Hoắc Đình Dịch mới tìm lại được lý trí. Anh hít sâu một hơi, sau đỏ đẩy cô ra, đôi mắt sâu thăm thẳm, “Hạ Thanh Thời, rốt cuộc cô muốn gì?”
“Muốn gì?” Hạ Thanh Thời nhướn mày, “Em muốn kết hôn.”
“Anh.” Cô chỉ vào anh, rồi lại chỉ vào mình, “Và em.”