Tai Tiếng

Chương 32



Edit: Sa

Cái tát tối hôm đó là xung đột kịch liệt nhất giữa hai người từ lúc quen nhau tới bây giờ. Cho dù là lần chia tay vào ba năm trước, hai người họ vẫn coi như là chia tay trong hòa bình, chưa từng cãi nhau đến mức làm nhau khó xử.

Cái tát nằm trong dự đoán của Hoắc Đình Dịch, nhưng khi cô thực sự ra tay, anh vẫn thấy vô cùng phẫn nộ.

“Thế nào?” Hoắc Đình Dịch nắm chặt cổ tay cô, nhích tới gần cô, lạnh lùng nói, “Nói trúng tim đen nên tức giận?”

Anh hy vọng cô phản bác, chỉ một câu thôi cũng được, hoặc là có bị tát thêm cái nữa cũng không sao, nhưng cô không làm thế.

Lúc ngẩng đầu lên, Hạ Thanh Thời đã lấy lại nụ cười như thường ngày. Cô mỉm cười nhìn Hoắc Đình Dịch, nụ cười đầy mệt mỏi nhưng lại quyến rũ vô cùng.

“Đúng vậy.” Cô nhẹ nhàng nói, “Tính sai cả rồi, không tức giận sao được?”

Dứt lời, cô xoay người bỏ về phòng ngủ chính, đi vào phòng tắm tìm quần áo của mình.

Hoắc Đình Dịch đuổi theo cô, anh đứng chắn ở cửa phòng tắm, giọng khàn khàn: “Em muốn đi đâu?”

“Về nhà. Anh không muốn kết hôn thì tôi còn ở đây làm gì?” Hạ Thanh Thời ngẩng đầu cười với anh: “Về sớm để còn kiếm thằng ngốc khác, anh thấy hợp lý không?”

Giọng cô rất bất cần, cô cởi áo sơ mi ra ngay trước mặt anh, sau đó cúi người nhặt quần áo của mình lên rồi mặc vào.

Hoắc Đình Dịch cố kiềm chế cơn giận, “Em ở lại đây một đêm đi, ngày mai tôi sẽ sai người đưa em về.”

Dừng một chút, anh bổ sung: “Tôi ngủ ở tầng dưới, em đừng lo.”

Hạ Thanh Thời phì cười. Cô đi tới trước mặt Hoắc Đình Dịch, ngẩng đầu nhìn anh. Cho dù lúc này chỉ mặc áo ngực nhưng cô hoàn toàn không thấy ngượng ngùng mà ưỡn ngực nhìn anh.

“Hoắc Đình Dịch, anh không thấy…” Cô nghiêng đầu cười, tựa như đang tìm từ thích hợp, “Anh không thấy anh như thế là cực kỳ giả tạo ư?”

Hai người vừa trải qua một cuộc mây mưa, bây giờ anh giữ cô lại qua đêm mà còn bày trò làm chính nhân quân tử.

Nực cười.

Hô hấp của anh chậm lại, không nói gì, sắc mặt rất xấu.

Hạ Thanh Thời xoay người quay vào phòng tắm, cúi người nhặt áo len.

Hoắc Đình Dịch nhìn chằm chằm lưng cô, qua một lúc sau, anh nói: “Tôi lái xe đưa em về.”

“Không cần.” Cô lạnh lùng từ chối, lại nhặt tiếp cái áo khoác, lấy điện thoại trong túi áo ra rồi gọi điện đặt taxi. Nhưng đang trong ngày lễ Giáng sinh, ở đây lại là khu biệt thự xa xôi nên phải ít nhất ba tiếng sau xe mới đến.

Hạ Thanh Thời lẳng lặng cúp máy.

Hoắc Đình Dịch cũng nghe thấy nội dung cuộc gọi, anh trầm giọng: “Tôi đưa em về.”

Hạ Thanh Thời không trả lời, qua một lát, cô mới cất tiếng: “Cho tôi mượn một chiếc xe, tôi tự lái về.”

Hoắc Đình Dịch suy nghĩ khoảng nửa phút rồi gật đầu đồng ý.

Hạ Thanh Thời biết anh có sở thích sưu tầm xe thể thao, lúc trước trong ga-ra biệt thự ở Nob Hill có tới mấy chiếc xe thể thao đã ngừng sản xuất, có lẽ ở đây còn nhiều hơn.

Hoắc Đình Dịch dẫn cô xuống ga-ra.

Cô rất hiểu anh. Trong dãy xe xếp thẳng hàng, chỉ cần nhìn lướt qua là cô biết ngay chiếc Ferrari Enzo(1) màu trắng là chiếc xe anh thích nhất.

(1) Ferrari Enzo: một trong những dòng siêu xe đắt nhất thế kỷ 21 với giá niêm yết là 660.000 USD, nhưng trên thực tế, hiện nay, một chiếc xe này được bán với giá ít nhất là triệu USD, có chiếc còn được rao bán tới 3,9 triệu USD (hơn 88 tỷ VND) vì đây là dòng xe có hạn, chỉ sản xuất 400 chiếc trên toàn cầu.

Hạ Thanh Thời dừng chân trước chiếc Enzo, đá một cái vào bumper, sau đó quay sang nhìn Hoắc Đình Dịch, “Tôi muốn chiếc này.”

(2) Bumper: thanh chắn trước và sau ô tô, nhằm giảm lực khi xe bị đâm.

Hoắc Đình Dịch không nói gì, đưa chìa khóa xe cho cô.

Hạ Thanh Thời mở cửa, không nói tiếng nào ngồi vào xe, sau đó tra chìa khóa.

Từ nãy giờ tuy cô luôn cười nhưng trong lòng thì cơn giận đang sôi sùng sục. Ngoài mặt cô càng cười vui vẻ, càng tỏ ra không có gì thì trong lòng càng điên tiết.

Bây giờ, cô đang ngồi trên chiếc Ferrari Enzo, dòng xe này ra được đưa ra thị trường vào năm 2002, cả thế giới chỉ có bốn trăm chiếc, trong đó có một chiếc được đưa cho Giáo hoàng Gioan Phaolo II(3) để tặng Thượng Đế, ba trăm chín mươi chín chiếc còn lại được công khai rao bán.

(3) Giáo hoàng Gioan Phaolo II (1920 – 2005) là vị giáo hoàng thứ 264 của Giáo hội Công giáo Roma, được tạp chí TIME bình chọn là mọt trong bốn người có ảnh hưởng nhất thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21.

Ferrari Enzo đã qua sử dụng còn được rao bán lên đến hơn mười triệu tệ, là siêu xe hàng thật giá thật.

Hạ Thanh Thời nghiến răng, nổ máy xe, sau đó nhấn mạnh chân ga.

Kèm theo tiếng “rầm” là hình ảnh chiếc Ferrari Enzo đâm vào vách tường ga-ra. Đầu xe bị lõm xuống, khói bay nghi ngút.

Chiếc xe hơn hai mươi triệu tệ, có tiền chưa chắc đã mua được, đã bị phá hủy trong phút chốc.

Bị vùi trong túi khí an toàn, Hạ Thanh Thời mới thấy cơn giận của mình tiêu tan đi mấy phần.

Hoắc Đình Dịch không ngờ Hạ Thanh Thời lại hành động như vậy, sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, anh cảm thấy mình như ngừng thở, phản ứng đầu tiên là chạy ngay tới chỗ tay lái mở cửa xe ra.

Người phụ nữ ngồi trên ghế lái cười tươi như hoa, sóng mắt dịu dàng nhưng lời nói lại khiến người ta hận ngứa răng.

“Không muốn tốn tiền?” Hạ Thanh Thời nhướn mày, khiêu khích nhìn anh, “Không có cửa đâu!”

Sắc mặt Hoắc Đình Dịch đen như đáy nồi. Tuy cô không sao nhưng anh vẫn còn rất sợ, anh kéo cô xuống xe, quát to: “Hạ Thanh Thời, em điên hả? Lái xe đâm vào tường? Em không muốn sống nữa đúng không?”

Hạ Thanh Thời mỉm cười, rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Khóe môi đang cười nhưng vành mắt cô càng lúc càng đỏ. Đúng vậy, cô điên rồi nên mới vứt lòng tự trọng mà chạy đến đây tìm anh.

Qua hồi lâu, một giọt nước mắt lăn xuống gò má cô, cô nói nhỏ: “Hoắc Đình Dịch, kết thúc thôi… Sau này tôi sẽ không bao giờ… tìm anh nữa.”

***

Về “đề bài đòi mạng” liên quan đến Sandra, Hoắc tiên sinh vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình đã trả lời thế nào. Kỳ thật là do anh tự đào hố chôn mình. Nếu lúc đầu anh không cố ý đưa ra đáp án đó để kích thích Hoắc phu nhân thì có lẽ nó sẽ không trở thành đề bài đòi mạng, càng không giày vò anh suốt những năm tháng sau này. Nhưng hối hận đã quá muộn.

Hoắc Đình Dịch không dám giải thích, cũng không dám chỉ trích Hoắc phu nhân lôi chuyện cũ ra mà chỉ có thể đánh trống lảng.

Anh ôm Hoắc phu nhân vào lòng, ánh mắt rơi trên xương quai xanh xinh đẹp của cô.

“Sợi dây chuyền em đeo hôm nay đẹp quá, rất hợp với da em.”

Bị gợi lên ký ức không vui khiến Hoắc phu nhân hơi bực mình, mà chuyện liên quan đến Sandra càng làm sự giận dữ của cô lên mức cao nhất. Thấy câu chuyện đột ngột rẽ sang sợi dây chuyền, Hạ Thanh Thời sờ lên cổ theo phản xạ.

Sợi dây chuyền kim cương này là do Hoắc Đình Dịch tặng cô vào ngày đăng ký kết hôn. Sợi dây có kiểu dáng đơn giản nhưng sang trọng, mặt dây chuyền hình quả lê óng ánh được kết hợp với sợi dây bạch kim trông đẹp vô ngần.

Phụ nữ giống nhau ở chỗ không thể nào cưỡng lại trang sức kim cương, Hạ Thanh Thời cũng không ngoại lệ.

Mà sợi dây này cũng không quá mức gây chú ý, có ai hỏi thì cô chỉ nói là hàng giả, hầu như là ngày nào cô cũng đeo.

Nghe Hoắc tiên sinh khen ngợi, Hoắc phu nhân lập tức nheo mắt lại.

Cô nhìn anh, tuy bề ngoài đang cười nhưng trong lòng không vui: “Hôm nay là lần đầu anh thấy em đeo sợi dây này?”

Tình hình có vẻ không giống như anh đoán?

Hoắc tiên sinh biết với tình huống này, do dự một giây là chết, vì vậy anh lập tức phủ nhận: “Tất nhiên không phải!”

Dứt lời, anh nhướn mày, bắt đầu nghiêm túc nói linh tinh: “Tại anh thấy kiểu tóc, màu son, khuyên tai hôm nay của em rất hợp với sợi dây.”

“Thế ạ?” Hạ Thanh Thời vuốt sợi dây trên cổ, như cười như không, “Đây là quà anh tặng em lúc đi công tác ở Nam Phi về đấy.”

Nghe vậy, Hoắc tiên sinh lập tức nâng cao cảnh giác gấp mười hai vạn lần. Cô nói anh mua từ Nam Phi về thì chắc chắn không phải mua từ Nam Phi về.

Hoắc tiên sinh biết rõ Hoắc phu nhân đang thử mình, do đó, anh lập tức phủ nhận, nói: “Em nhớ nhầm rồi, không phải mua ở Nam Phi đâu.”

Quả nhiên, Hoắc phu nhân không hề tỏ ra ngạc nhiên mà vẫn như cười như không nhìn anh, “Ơ? Vậy anh tặng em dịp nào ấy nhỉ?”

Hoắc tiên sinh hít sâu một hơi, não bắt đầu hoạt động cấp tốc. Bình thường anh không thích mua kim cương, thứ nhất là thấy khoe mẽ quá, chẳng thà mua ngọc còn hơn; thứ hai là phần lớn kim cương mà anh tặng cô đều mua từ những buổi đấu giá, còn viên nhỏ thế này thì…

Hoắc tiên sinh bỗng nhớ ra: “Vào ngày chúng ta đăng ký kết hôn.”

“Đúng vậy.” Hoắc phu nhân vương tay ôm cổ anh, tỏ ra vô cùng hài lòng với đáp án này, cô cười ngọt ngào, “Anh đã tặng em vào ngày kết hôn.”

Hoắc tiên sinh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, Hoắc phu nhân lại nói tiếp: “Kiểu tóc này hợp với nó không? Em để kiểu tóc này lâu rồi, em thấy hơi già, đang định đổi kiểu khác.”

Đối với các loại câu hỏi này, Hoắc tiên sinh không giỏi lắm, anh cẩn thận đánh giá Hoắc phu nhân, sau đó nghiêm túc nói: “Già chỗ nào? Sao anh không thấy nhỉ?”

Dừng một chút, để phòng ngừa bỏ sót điểm cộng, Hoắc tiên sinh bổ sung: “Nhưng nếu em muốn đổi thì đổi đi, dù sao để tóc gì cũng đẹp thôi. Để hôm nào anh đi với em.”

Hoắc tiên sinh đang đắc ý vì mình đạt điểm tối đa thì bỗng dưng Hoắc phu nhân đẩy anh ra. Hoắc phu nhân thản nhiên nói: “Hôm nay em vừa đổi kiểu tóc.”

Lúc trước cô để tóc thẳng, hôm nay đi làm tóc với Diệp Chân Chân nên nhân tiện cô uốn xoăn đuôi tóc luôn.

Đàn ông đều mù hết rồi hả? Cái này mà cũng không nhìn ra?

Hoắc phu nhân chỉ tay ra cửa, “Anh đi ra ngoài cho em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.