Trước lễ cưới một ngày, cô dâu Diệp Chân Chân và Hạ Thanh Thời cùng đi spa, đúng lúc Tiếu Tiêu từ Tây An về, mỗi tháng đoàn phim cho nghỉ một ngày, đợt này cô nàng về Bắc Kinh để làm phù dâu cho Diệp Chân Chân nên Hạ Thanh Thời cũng rủ cô nàng đi cùng.
Trước khi đi, Tiếu Tiêu hết sức dè dặt hỏi: “Ai trả tiền vậy ạ?”
Hạ Thanh Thời lườm, “Chồng Diệp Chân Chân trả.”
Thật ra không thể trách Tiếu Tiêu keo kiệt, mặc dù cô nàng đang là nữ chính trong phim của đạo diễn quốc tế Thư Thành nhưng thù lao rất thấp. Tuy đang làm gương mặt đại diện cho hai nhãn hàng nhưng trong giới giải trí thì chỗ nào cũng cần dùng tiền, vậy nên không thể tiêu xài phung phí. Hiện tại Tiếu Tiêu chưa dư đồng nào, thậm chí còn nghèo hơn lúc trước, vì vậy khi nghe có người trả tiền cho, rốt cuộc cô nàng cũng yên tâm, vui vẻ đi theo Hạ Thanh Thời.
Diệp Chân Chân và Tiếu Tiêu vẫn không ưa nhau, vừa nhìn thấy Tiếu Tiêu, Diệp Chân Chân nói bóng nói gió: “Ơ? Đại minh tinh về Bắc Kinh đấy à? Tưởng ở Tây An quay phim mười mấy tiếng một ngày chứ.”
Diệp Chân Chân không hề bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Tiếu Tiêu, nhưng Tiếu Tiêu thì cảm thấy hơi khó chịu, cô nàng mỉm cười nói: “Chị Chân Chân, hôm nay cảm ơn chị đã mời em đi spa, nghe nói là anh rể thanh toán phải không ạ? Anh rể tốt quá, còn yêu chị nữa, em muốn gặp anh rể quá đi mất! May là ngày mai được gặp anh rể trong lễ cưới rồi, mong đợi quá đi mất!”
Kể từ khi hẹn hò với Dịch Tiêu, Diệp Chân Chân luôn đề cao cảnh giác, không những bạn gái cũ là Hạ Hiêu Đường mà bất cứ cô gái nào có ý định đến gần Dịch Tiêu, cô nàng đều muốn đánh chết hết.
Bây giờ trước sự khiêu khích của Model, Diệp Chân Chân giận muốn bốc cháy.
Hai người vừa gặp nhau đấu đá còn hăng hơn chọi gà, xem ra độ ghét nhau đã lên mức đỉnh điểm.
Tối qua Hạ Thanh Thời bị lật qua lật lại cả đêm, buổi sáng ngủ dậy còn có hai quầng thâm dưới mắt, lúc này toàn thân đều tỏa ra không khí lạnh, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm hai kẻ đang cãi nhau, “Nói tiếp đi, hai đứa nói tiếp nghe xem nào.”
Diệp Chân Chân lập tức ngậm miệng, Tiếu Tiêu đang ở thế thắng nên không muốn ngừng chiến, nhưng sau khi đắn đo vài giây, cô nàng cũng biết điều ngậm miệng lại.
Cái hay của phụ nữ là một khi đã xây dựng được tình hữu nghị thì lập tức trở nên thân thiết.
Lúc thay quần áo, Hạ Thanh Thời nhận được một cuộc điện thoại, thời gian nói chuyện hơi lâu, đến khi cô vào phòng massage thì phát hiện Diệp Chân Chân và Tiếu Tiêu đang hào hứng nói xấu người khác.
“Tôi nói với cô rồi, Thích Nhã chẳng tốt đẹp gì đâu, có lần tôi và cô ta cùng ghi hình, tổ chế tác chương trình đã thông báo trước là không được mang giày cao gót, kết quả là trong khi ai cũng mang giày đế bằng thì cô ta lại mang giày cao ít nhất tám centimet! Cô thấy cô ta quá đáng không? Đúng là thứ không biết xấu hổ!”
“Đúng là quá đáng!” Tiếu Tiêu tặc lưỡi, lập tức nói xấu kẻ thù chung, “Đợt trước em gặp cô ta khi cô ta tới Tây An thử vai, thấp hơn em tới nửa cái đầu lận đó! Em cao 1m68, chắc cô ta cao lắm là 1m60.”
“Hả? Cô ta thấp thế hả?” Diệp Chân Chân tỏ ra rất ngạc nhiên, “Trong profile của cô ta ghi cô ta cao 1m64 lận, mặt dày quá thể!”
Hai người nói qua đáp lại vô cùng náo nhiệt.
Hạ Thanh Thời nằm sấp ở giường bên cạnh lẳng lặng ngoảnh mặt đi nơi khác.
Cô nhớ chuyện hôm ghi hình, thật ra hôm đó Diệp Chân Chân cũng mang giày cao nhưng không lộ liễu như Thích Nhã mà bên trong đế giày độn bốn centimet. Vì tính sao cũng không bằng người ta nên cô nàng mới ghi hận tới tận bây giờ.
Còn về phần Tiếu Tiêu thì… Hạ Thanh Thời thở dài.
1m68 là ghi trong profile vậy thôi, chứ sự thật là cô nàng cũng chỉ cao có 1m63, cũng chỉ ngang ngửa cỡ Thích Nhã mà thôi.
Rốt cuộc là hai cô nàng đang nói cái quái gì vậy?
Hạ Thanh Thời không để ý tới hai người đó nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng không biết vì sao mà hai người lại bỗng chuyển đề tài về cô.
Tiếu Tiêu nhìn cô, sau đó nhanh chóng quay đầu đi, chôn đầu vào giường, cười khúc khích: “Chị Thanh Thời, tối qua kịch liệt lắm hả?”
Hạ Thanh Thời ngẩn tò te, nhất thời không hiểu mô tê gì.
Tiếu Tiêu cười xấu xa chỉ vào cổ mình, Hạ Thanh Thời giơ tay sờ lên bên cổ mình, sau đó mới hiểu.
Hồi sáng lúc soi gương cô nhìn thấy dấu màu đỏ nên cô đã quấn khăn lụa, nhưng bây giờ thì quên béng mất, nếu Tiếu Tiêu không nói thì cô cũng chẳng nhớ.
Có điều đều là phụ nữ trưởng thành cả rồi nên nói mấy chuyện như thế này cũng bình thường thôi.
Hạ Thanh Thời lười nhác nằm sấp trên giường, cô mặc kệ, nóng quá, chẳng muốn che cổ. Trước ngực và giữa hai chân cô cũng chi chít vết hôn, nếu hai cô nàng mà nhìn thấy thì chắc ngạc nhiên lắm nhỉ?
Tiếu Tiêu biết Hạ Thanh Thời đã kết hôn, cô nàng còn tò mò về chồng Hạ Thanh Thời còn hơn cả Dịch Tiêu nên hỏi: “Chị Thanh Thời, ngày mai anh rể có tham dự lễ cưới không ạ? Anh ấy làm nghề gì?”
Để tránh bị dòm ngó, với những phụ nữ khác, từ trước đến giờ cô luôn giấu Hoắc tiên sinh rất kỹ nên lập tức trả lời: “Bán thuốc.”
Tiếu Tiêu kêu “a” một tiếng, “Dược sĩ ạ?”
Diệp Chân Chân không nhịn cười nổi nữa nên úp mặt xuống giường cười rúc rích.
Hạ Thanh Thời không muốn nói đến chuyện riêng của mình nên lập tức chuyển đề tài về Tiếu Tiêu.
“Trong hai năm tới em không được yêu đương, nếu lỡ hẹn hò thì cũng không được để bị phát hiện. Còn nữa, không được để đàn ông dụ chụp ảnh hay quay clip giường chiếu, có chụp cũng không được để lộ mặt, nghe rõ chưa?”
Nói tới đó, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội nhìn Tiếu Tiêu, “Trước đây em không để ai giữ mấy thứ như thế chứ?”
Tiếu Tiêu hiểu ý cô, cô nàng xấu hổ đỏ bừng mặt.
Thấy cô nàng phản ứng như vậy, Hạ Thanh Thời cảm thấy rất kỳ lạ: “Không lẽ em là virgin(1) như Diệp Chân Chân?”
Thấy Tiếu Tiêu không hiểu mô tê gì, Hạ Thanh Thời rất tốt bụng giải thích virgin là gì. Kết quả là cô nàng lập tức phủ nhận: “Không phải!”, sau đó quay sang nhìn Diệp Chân Chân, tỏ ra rất khó tin: “Không ngờ cô lại bảo thủ thế đấy.”
Quá là bất ngờ.
Trong giới giải trí, để nổi tiếng, các nữ diễn viên cái gì cũng dám nói, không ít người còn trả lời báo chí rằng mình còn trinh, nhưng đa số đều bị khui ảnh đi thuê phòng cùng đàn ông, cũng có người tuyên bố không quan hệ trước hôn nhân nhưng cuối cùng lại cưới chạy bầu, những điều đó đều trở thành trò cười.
Diệp Chân Chân xinh đẹp, nay đã hai bốn, hai lăm tuổi, lại còn lăn lộn chốn showbiz mà đến giờ vẫn là virgin, quả thật rất khó tin.
Tâm trạng của Hạ Thanh Thời rất tốt nên kiên nhẫn phổ cập giáo dục cho Tiếu Tiêu về chuyện của Diệp Chân Chân.
Cô và Diệp Chân Chân đi du học cùng năm, cộng đồng du học sinh người Hoa rất ít nên ra nước ngoài không lâu, Diệp Chân Chân đã trở nên nổi tiếng trong cộng đồng du học sinh người Hoa.
Diệp Chân Chân rất đẹp, người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuể nhưng mỗi lần cô nàng hẹn hò với ai thì cũng đều kết thúc ở buổi đi chơi thứ hai, chưa có chàng trai nào hẹn được cô ấy ba lần trở lên.
Tiếu Tiêu không hiểu: “Hả?”
Hạ Thanh Thời nhịn cười, tiếp tục phổ cập giáo dục: “Vì nếu hẹn hò lần thứ ba chứng tỏ có cảm tình với nhau, nên có một quy định bất thành văn là sau khi hẹn hò được ba lần, nếu cảm giác không tồi thì có thể đi thuê phòng khách sạn.”
Mà Diệp Chân Chân thì muốn giữ thân cho Dịch Tiêu.
***
Trong buổi hẹn hò thứ hai của Hạ Thanh Thời và Kevin, hai người chuyện trò rất vui vẻ, tối đó anh ta đưa cô về, cảm giác của cả hai đều rất tốt.
Trước khi xuống xe, Kevin hỏi cô: “Đặt vé máy bay tối thứ sáu đi Bordeaux rồi hả?”
Cô gật đầu.
Kevin cười nói: “Đầu tháng sau kỳ nghỉ phép dài hạn của anh mới kết thúc, anh đi cùng em được không?”
Hạ Thanh Thời chớp mắt: “Em đi làm việc mà.”
Kevin nắm tay cô, “Chủ nhật bọn em cũng phải nghỉ ngơi chứ, hôm đó chúng ta có thể đi Avignon(2) chơi.”
(2) Avignon: một thành phố của Pháp.
Ý của anh ta rất rõ ràng, còn gì tuyệt hơn nếu buổi hẹn hò thứ ba của hai người diễn ra ở thành phố lãng mạn miền nam nước Pháp.
Hạ Thanh Thời suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Sau đó khi biết Hoắc tiên sinh lúc ấy đang ngồi ở trong xe nhìn hai người cười đùa, Hạ Thanh Thời có thể tưởng tượng ra ra cảnh anh tức giận đến mức mắt muốn phun lửa.
Còn có một chuyện mà Hoắc phu nhân không biết, đó là sau buổi hẹn thứ hai của cô với đàn anh cùng trường, Hoắc tiên sinh không nghĩ sẽ có lần thứ ba. Kết quả lại nằm ngoài dự tính của anh. Cũng may vị đàn anh này không quá khó để đối phó.
Buổi tối hẹn hò thứ ba, vừa vào nhà hàng, Hạ Thanh Thời liền bị một người va mạnh, điện thoại rơi xuống hồ. Cô chỉ có một cái điện thoại nên đành mượn điện thoại của đàn anh.
Cùng lúc đó, tấm hình vị đàn anh đó ăn cơm với Hạ Thanh Thời được gửi vào điện thoại của mười mấy người bạn của anh ta. Tất nhiên, trong hình chỉ chụp được sau lưng của Hạ Thanh Thời. Đúng như dự đoán, có một cô gái trông thấy bức ảnh thì cố ý gửi cho anh ta tấm hình khêu gợi cùng lời nhắn mập mờ. Đó chính là tấm hình chu môi khoe ngực mà Hạ Thanh Thời nhìn thấy.
Một vài lần thì Hoắc tiên sinh còn có thể giữ được lý trí, tỉnh táo tìm sơ hở của đối phương, nhưng đến lượt Kevin thì anh không bình tĩnh nổi nữa.
Hoắc Đình Dịch từng tiếp xúc với tình địch nên anh biết Kevin là mẫu người mà Hạ Thanh Thời thích. Ngay cả anh cũng không thể phủ nhận hai người họ rất xứng đôi. Điều này càng làm anh mất lý trí.
Lúc Kevin gọi điện cho Hạ Thanh Thời, họ đã vào nhà, trong căn nhà tối đen như mực, anh áp người con gái trong lòng mình vào tủ đựng giày.
Ở đầu bên kia điện thoại, Kevin hơi lo lắng: “Em lên nhà chưa? Sao không thấy bật đèn?”
Hạ Thanh Thời vội vàng giải thích: “Em đến…”
Chưa nói xong nhưng cô lập tức ngậm chặt miệng để kìm nén tiếng rên rĩ đang tràn ra khỏi cổ họng.