Nhà họ Dịch xảy ra chuyện lớn nên cô dâu mới Diệp Chân Chân chẳng thể nào hưởng thụ niềm vui mới cưới nữa, cô nàng buồn bã gọi cho Hạ Thanh Thời: “Thanh Thời, cậu đang ở đâu? Tớ muốn gặp cậu.”
Hạ Thanh Thời nói: “Tớ không ở Bắc Kinh, không gặp cậu được.”
Diệp Chân Chân ỉu xìu đáp “Ừ”. Chỉ cần tiếng “Ừ” đó thôi cũng đủ để Hạ Thanh Thời cảm nhận được tâm trạng của cô ấy. Không chỉ có cô mà đến cả Diệp Chân Chân ngốc nghếch của hiểu rõ vấn đề.
Dịch Tiêu không có điểm nào là không xứng với Hạ Hiểu Đường, ban đầu Thẩm Lộ Dao phản đối hai người họ chỉ vì anh ta không phải là người thừa kế sản nghiệp nhà họ Dịch. Nhưng bây giờ thì khác, Dịch Bân và vợ kết hôn chưa tới một năm nên vẫn chưa có con, bây giờ Dịch Tiêu trở thành con trai độc nhất của nhà họ Dịch, trừ anh ta ra, còn ai có tư cách thừa kế gia nghiệp to lớn này?
Không phải vô lý khi Diệp Chân Chân lo lắng: trong lòng chồng mình có hình bóng một cô gái khác, nếu cô ta không muốn dây dưa thì tốt, nhưng lỡ cô ta muốn nối lại tình xưa thì Diệp Chân Chân hoàn toàn không có cách chống trả.
Hạ Thanh Thời rất muốn mắng Diệp Chân Chân. Lúc đầu cô đã nhắc cô nàng là đừng dính líu gì tới mấy người đó hết, nhưng một khi cô nàng rơi vào lưới tình thì chẳng nghe được gì nữa. Tuy nhiên, Diệp Chân Chân tự đẩy mình vào vạc lửa là sai lầm của cô ấy, nhưng người phạm sai lầm đâu chỉ một mình cô ấy nên không có lý do gì để cô ấy phải gánh chịu toàn bộ hậu quả.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Thanh Thời đành dặn dò: “Cậu đừng quan tâm tới mớ bòng bong của nhà họ Dịch, việc mà cậu phải làm bây giờ là ở bên cạnh mẹ chồng và chị dâu, cố gắng an ủi họ. Nếu Thẩm Lộ Dao đến tìm, cậu phải tiếp đãi chu đáo, hiểu chưa?”
Trấn an Diệp Chân Chân xong, nhân viên bộ phận truyền thông của công ty gọi điện thông báo cho cô: “Nghệ sĩ Tiếu Tiêu của chị bị tung hình lên mạng rồi, bây giờ phải giải quyết thế nào ạ?”
Mấy nữ diễn viên nổi tiếng bây giờ có ai mà không bị tung hình ăn cơm cùng đại gia lên mạng? Vậy nên chưa chắc công chúng đã để ý đến mấy chuyện thế này. Tuy nhiên, đa số các nữ diễn viên đó đã nổi tiếng và có tác phẩm tiêu biểu, vừa có đông fans vừa có giá trị thương mại, còn Tiếu Tiêu chẳng có gì cả. Hạ Thanh Thời không muốn từ nay về sau, hình tượng của cô ấy mãi dính liền với scandal nên mới quan tâm xử lý việc này.
Cô suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Lập tức tung tin Hoa Tấn có con riêng.”
Mặc dù Hoa Tấn đã qua thời đỉnh cao nhưng vẫn nổi tiếng hơn nhiều so với Tiếu Tiêu. Huống chi so với việc ngồi lên đùi đại gia thì hình tượng “người chồng tốt”, “người cha tốt” trong giới giải trí có con riêng vẫn chấn động hơn nhiều.
Quả nhiên, sau khi một blogger tung tin Hoa Tấn có con riêng, tin tức này thu hút rất nhiều sự chú ý, chỉ sau hai giờ ngắn ngủi mà đã lên bảng hot search, còn tin tức của Tiếu Tiêu thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Tối đó, Hạ Thanh Thời gọi điện cho Dương Anh. Không ngoài dự đoán, điện thoại không liên lạc được, giống như Katie đã dạy cô khi vừa vào công ty làm việc rằng khi nghệ sĩ xảy ra chuyện, tất cả nhân viên của ekip đều phải tắt điện thoại trong hai mươi bốn giờ. Có lẽ bây giờ Dương Anh đang cố gắng thu xếp mọi việc.
Hạ Thanh Thời biết mình đã đoán đúng, Dương Anh không hề biết Hoa Tấn có con riêng.
Không gọi điện được, Hạ Thanh Thời cũng không có ý định gọi chừng nào được mới thôi, theo cô dự tính là chuyện này sẽ không lắng xuống ngay được, trừ khi có quả bom như Hoắc Tòng Hi và Nhậm Hoài Tây tuyên bố kết hôn, nếu không chuyện này sẽ khiến cư dân mạng bàn tán mấy ngày.
Cô không sốt ruột, chờ vài ngày nữa, đợi khi nào tâm trạng của Dương Anh ổn định thì bà ấy sẽ tìm cô thôi. Tuy nhiên, Hạ Thanh Thời không ngờ là ngay trong tối đó, Dương Anh đã gọi điện cho cô.
Giọng bà ấy rất bình tĩnh: “Cô Hạ, tôi muốn gặp cô.”
Tối đó, Hạ Thanh Thời bay về Bắc Kinh. Cô không ngờ Dương Anh còn gấp gáp hơn cô, bà ấy không đợi đến ngày mai được, hai người hẹn nhau tại quán cà phê ở sân bay.
Lúc Hạ Thanh Thời đến nơi, Dương Anh đã có mặt ở đó, bà đeo kính râm to, gương mặt không chút cảm xúc. Vừa thấy Hạ Thanh Thời, bà ấy lập tức đẩy một cái túi giấy ra trước mặt cô, bình tĩnh nói: “Đồ cô cần.”
Hạ Thanh Thời mở túi giấy ra, bên trong là cái bàn chải đánh răng đã qua sử dụng, ngoài ra còn có một cái túi zipper nhỏ đựng vài cọng tóc.
Cô nhìn thoáng qua rồi cất cái túi giấy, sau đó gật đầu với người phụ nữ ngồi trước mặt mình: “Cảm ơn.”
Dương Anh lắc đầu, “Tôi làm thế không phải vì giúp cô.”
Hạ Thanh Thời cười, “Có cung có cầu, hai bên đều không nợ nần gì nhau là tốt nhất.”
Dương Anh cầm ly soda lên uống một ngụm rồi nói: “Tôi không hiểu.”
Hôm hôn lễ, sau khi Hạ Thanh Thời nói chuyện với bà, bà đã ngầm điều tra thân phận của Hạ Thanh Thời, khi biết Thẩm Lộ Dao là mẹ kế của cô, bà đã hiểu ý đồ của cô. Nhưng bà không hiểu một chuyện:
“Cô nghi ngờ con gái của bà ta không phải là con ruột của bố cô, vậy cứ để hai người họ giám định ADN là được mà, tại sao phải phí sức tìm tôi?”
Hạ Thanh Thời chỉ cười mà không trả lời, có vài chuyện cô không thể nói với Dương Anh.
Trước vụ con riêng lần này, Dương Anh đã biết chuyện của chồng mình và Thẩm Lộ Dao vào hơn hai mươi năm trước. Sau đó Thẩm Lộ Dao lại sinh ra Hạ Hiểu Đường, dựa theo thời gian, có thể đoán được Hạ Hiểu Đường là con của Hoa Tấn. Nếu Dương Anh không ngại sự tồn tại của Hạ Hiểu Đường thì tại sao việc con riêng lần này lại khiến bà ấy giận dữ?
Hạ Thanh Thời biết đó là vì Dương Anh cũng giống với ông Hạ, họ đều là người rất sĩ diện.
Với Dương Anh, nếu có thể khiến người ngoài hâm mộ cuộc hôn nhân của mình thì việc chồng ngoại tình vào hơn hai mươi năm trước cũng không quá khó chịu. Nhưng bây giờ, cuộc hôn nhân mẫu mực được người đời ca tụng lại bị đứa con ngoài giá thú đánh tan tác, một khi đã không còn ánh hào quang bao phủ, khó có ai chấp nhận được việc sống chung với người chồng trung niên với ngoại hình xuống cấp, sự nghiệp lụn bại. Vì thế hôm nay, bà hẹn gặp Hạ Thanh Thời là vì đã lựa chọn sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Còn Hạ Thanh Thời muốn giám định quan hệ cha con giữa Hạ Hiểu Đường và Hoa Tấn cũng vì cô muốn giáng một bạt tai lên mặt ông Hạ trước mặt mọi người.
Tuy ban đầu ông và Thẩm Lộ Dao danh bất chính, ngôn bất thuận sống với nhau, nhưng là vợ chồng hơn hai mươi năm, làm sao mà không có chút tình cảm nào? Hạ Thanh Thời không muốn cho Thẩm Lộ Dao bất kỳ cơ hội nào, cũng không muốn ông Hạ thương xót người đầu ấp tay gối, vì thế cô quyết định công khai bí mật này. Kể từ đó, e rằng dù muốn tha thứ cho Thẩm Lộ Dao nhưng ông Hạ cũng không thể vứt bỏ mặt mũi của mình.
Hơn nữa, Hạ Thanh Thời luôn có một nghi vấn, đó là có lẽ ngay từ lúc đầu, ông Hạ đã biết Hạ Hiểu Đường không phải là con ruột của ông.
***
Hạ Thanh Thời ở lại Bắc Kinh hai ngày, ngày thứ ba cô đem mẫu vật xét nghiệm của Hạ Hiểu Đường và Hoa Tấn quay lại Hongkong.
Ở đại lục, muốn giám định ADN thì cần phải có sự đồng ý của cả hai đương sự, cô không có mối quan hệ để nhờ vả, cũng không muốn nói cho Hoắc Đình Dịch biết, vì vậy quyết định làm giám định ở Hongkong.
Vừa xuống máy bay, cô lập tức đến một trung tâm giám định tư nhân làm hồ sơ giám định rồi mới đi về biệt thự của nhà họ Hoắc.
Trong ba ngày Hạ Thanh Thời vắng mặt, mấy người ở Hongkong tựa như bầy khỉ không có khỉ đầu đàn, quậy tung trời.
Vào nhà, cô liền nhìn thấy ở phòng khách, bốn người ngồi xúm dưới đất chơi bài tây.
“Ba lá!”
“Hai lá!”
“Heo!”
Hạ Thanh Thời nghĩ mình sắp lên cơn đau tim tới nơi rồi.
Tiếu Tiêu, trợ lý Tu Tu và Yến Thời cầm bài tây đang đánh Tiến lên, còn Bóng Nhỏ vì không biết chơi nên ngồi bên cạnh hưng phấn dáo dác nhìn ba người, trong tay cầm một xấp giấy dài, luôn trong tư thế sẵn sàng dán lên mặt người thua.
Bốn người không hề biết cô vào nhà, Tiếu Tiêu ngồi dựa lưng vào sofa, ngông nghênh chỉ huy Bóng Nhỏ: “Bóng ca Bóng ca, mau dán lên anh ấy đi!”
Bóng Nhỏ phấn khích đáp “Dạ”, sau đó nhích người, giơ tay dán giấy lên trán Yến Thời.
Yến Thời rầu rĩ nói: “Bóng Bóng, anh không nhìn thấy gì hết.”
Tiếu Tiêu đề nghị: “Dán giấy chán quá, chúng ta phạt cái khác đi.”
Không đợi mọi người trả lời, cô nàng nói tiếp: “Em sẽ pha nước ép, ai thua là phải uống!”
Cô nàng vừa nói vừa đứng dậy, đồng thời gỡ hết giấy trên mặt xuống, hào hứng nói: “Bỏ thêm nước tương, giấm, muối, đường, bột ngọt…”
Tiếu Tiêu chợt ngừng nói, cô nàng nhìn Hạ Thanh Thời, cố gượng cười: “Chị Thanh Thời về rồi ạ? Sao không gọi điện báo trước để bọn em đi đón?”
Hạ Thanh Thời giận sôi gan, đám quỷ nào đây?! Ngay cả Yến Thời mà cũng bị dạy trò cá cược?!
Cô tức giận nói: “Tất cả về phòng cho tôi! Tới giờ cơm tối mới được đi ra!”
Hạ Thanh Thời y như bạo quân, mọi người ấm ức nhưng không dám nói gì, rối rít cắp đuôi về phòng.
Tiếu Tiêu không sợ cọp, vào phòng, cô nàng nhắn tin Wechat cho Hạ Thanh Thời:
“Chị nói dối! Quản gia ở đây gọi chị là bà chủ, nhà này không phải nhà thuê!”
“Quản gia nói lương của ông ấy một năm là một triệu! Chồng chị là dược sĩ đúng không? Thời nay dược sĩ kiếm được nhiều tiền vậy hả? Bây giờ em đổi nghề còn kịp không?”
“Chị Thanh Thời? Tiểu Thanh Thanh? Thanh Thanh?”
Hạ Thanh Thời không quan tâm tới cô nàng.
Tiếu Tiêu không có gì làm nên rất chán, thấy bên ngoài im ắng, cô nàng lấy một hộp chocolate nhỏ rồi chạy qua phòng kế bên.
Phòng kế bên là phòng của tiểu ca ca Yến Thời. Lúc cô nàng đi vào, anh đang ngồi bệt dưới sàn nhà gần cửa sổ sát đất chơi ghép tranh.
Tiếu Tiêu đóng cửa lại, đi tới gần anh rồi đưa hộp chocolate cho anh, “Đừng nói với Thanh Thanh là em đưa cho anh nha.”
Nhìn thấy món ăn mình thích, mắt Yến Thời sáng rực lên. Anh cười tít mắt, trông rất vui vẻ: “Anh sẽ ăn hết ngay, Thanh Thanh không biết đâu.”
“Đừng ăn nhiều quá.” Tiếu Tiêu kéo tay anh, “Anh ăn nhiều đồ ngọt có bị sâu răng không?”
Yến Thời vội vàng lắc đầu: “Cô giúp việc nói đánh răng sẽ không bị sâu răng. Ngày nào anh cũng đánh răng hết.”
“Thế hả?” Tiếu Tiêu tỏ ra không tin, “Em phải kiểm tra mới được.”
“Ừ.” Yến Thời đồng ý, sau đó há miệng ra.
Tiếu Tiêu kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện quả thật răng anh rất khỏe, có lẽ là thành quả của việc đánh răng thường xuyên.
“Được rồi.” Cô lùi người lại, “Em không xem nữa, anh ngậm miệng lại đi.”
“Ừ.” Yến Thời ngậm miệng lại.
Tiếu Tiêu dời sự chú ý đến bức tranh mà anh đang ghép dở, cô không nhìn ra được là hình gì.
Nhìn mấy mảnh ghép xanh đỏ tím vàng, cô nàng thấy đầu quay cuồng, “Bao giờ mới ghép hết mớ này?”
Yến Thời cầm hai mảnh ghép lên, vừa cẩn thận so sánh với tranh gốc vừa nói: “Nhanh lắm.”
Dù sao cũng đang rảnh, Tiếu Tiêu ghé sát vào anh, hơn nửa người trên đều dán sát vào người Yến Thời, cô nàng nói: “Để em giúp anh.”
Lúc đầu hai người thực sự tập trung ghép tranh. Nhưng qua một lát, Tiếu Tiêu phát hiện Yến Thời thở hổn hển, người nóng bừng. Tiếu Tiêu hoảng hốt, cứ nghĩ anh bị bệnh, ngẩng đầu lên định hỏi anh bị sao thì nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, mày nhíu chặt, trông rất khó chịu.
Trong nháy mắt, cô nàng hiểu ra vì sao.
Nhìn Yến Thời khổ sở, lần đầu tiên trong lòng Tiếu Tiêu dâng lên sự thương xót kỳ lạ. Tuy trí tuệ của anh chỉ bằng một đứa bé sáu tuổi nhưng thân thể là một người đàn ông trưởng thành.