Hoắc Đình Dịch về nhà, trong nhà chỉ có chị Phân và Bóng Nhỏ.
Vừa thấy anh, Bóng Nhỏ đang ngồi trên bãi cỏ lau nước mắt lật đật chạy qua ôm chân anh, quấn chặt lấy anh như con bạch tuộc, khóc tức tưởi: “Anh ơi, anh Yến Thời bị bắt rồi! Anh mau tìm anh Yến Thời về đi!”
Hoắc Đình Dịch tưởng Bóng Nhỏ tới giờ diễn kịch, anh dở khóc dở cười, bế Bóng Nhỏ lên rồi hôn trán cậu, đe dọa: “Lại diễn nữa hả? Không sợ chị về xử em à?”
Mắt Bóng Nhỏ sưng vù vì khóc, cậu bé sụt sịt: “Chị cũng bị người xấu bắt đi rồi!”
Lúc nãy Hoắc Đình Dịch không để ý, bây giờ nhìn gần mới thấy trán Bóng Nhỏ sưng một cục, không biết là đập vô chỗ nào. Lòng Hoắc Đình Dịch chùng xuống, rốt cuộc anh cũng đã phát giác có gì đó kỳ lạ. Anh xoa cục u trên trán Bóng Nhỏ, hỏi: “Bóng Bóng có đau không?”
Vừa nói anh vừa bế Bóng Nhỏ vào nhà. Đúng lúc đó chị Phân cầm túi chườm đá đi ra khỏi bếp, trông thấy Hoắc Đình Dịch, chị ngỡ ngàng: “Cậu chủ, cậu nói chủ nhật mới về mà?”
“Về sớm.” Hoắc Đình Dịch trầm giọng nói, “Ở nhà xảy ra chuyện gì?”
Chị Phân lau nước mắt, kể lại cho anh nghe chuyện ông Hạ tới bắt Yến Thời đi.
Tuy Yến Thời về nhà này ở không lâu nhưng ai cũng quý vì cậu ấy rất ngoan, gặp ai cũng cười tít mắt lại luôn dè dặt cẩn thận tựa như sợ gây phiền phức cho người khác. Về sau chị Phân mới biết hóa ra Yến Thời không phải bị ngốc bẩm sinh mà vì bị té nên mới vậy. Chỉ nghĩ tới đó thôi mà chị Phân cũng rất thương xót, một chàng trai vừa đẹp trai vừa hiền lành, còn dễ thương hơn cả hai đứa em nhưng sao mà số khổ quá. Mặc dù chị không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn thấy bất an.
“Tôi cứ nghĩ mợ chủ giận dỗi nên mới dặn không được để bố cô ấy đưa Yến Thời đi, nào ngờ hồi nãy bọn họ vừa lái xe vào nhà là lập tức lôi Yến Thời đi. Tôi bảo phải chờ thông báo với mợ chủ nhưng họ không chịu, không những thế mà còn xô ngã Bóng Bóng nữa.”
Lúc đó có hai người đàn ông giữ chị lại, hai người đàn ông khác kéo Yến Thời lên xe.
Yến Thời sợ hãi hét lên, Bóng Nhỏ thấy anh trai bị ức hiếp thì nắm chặt tay xông lên định đánh kẻ xấu nhưng bị họ đẩy ra, cậu bé bị ngã đập đầu xuống đất, vậy nên trán mới bị sưng một cục.
Ban đầu chị Phân cứ nghĩ là gia đình giận dỗi nhau nên định khuyên răn mấy câu, đến khi thấy Bóng Nhỏ bị xô ngã thì chị mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên lập tức gọi điện báo công an. Nhưng không ngờ khi công an tới nơi, ông Hạ hùng hồn nói rằng ông ta là cha ruột của Yến Thời và là người giám hộ hợp pháp của anh, vì thế ông ta đưa Yến Thời về tình về lý đều đúng đắn.
Chị Phân hoảng sợ: “Cậu chủ, rốt cuộc họ muốn đưa Yến Thời đi đâu?”
Chị thấy không giống như đưa Yến Thời về nhà.
Nhớ lại ngày ông Hạ đưa Yến Thời tới bệnh viện, Hoắc Đình Dịch day huyệt thái dương: “Mợ chủ đâu?”
Chị Phân áp túi chườm đá lên trán Bóng Nhỏ, buồn bã nói: “Tôi gọi cho cô ấy rất nhiều lần, mãi cô ấy mới nghe máy, khi biết Yến Thời bị bắt đi thì lập tức cúp máy.”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Hoắc Đình Dịch đi ra thì thấy ông Thịnh hàng xóm đang đứng ngoài hàng rào, tay cầm con vịt đồ chơi màu vàng, cười tít mắt nhìn vào nhà.
Hoắc Đình Dịch nghĩ ra một việc, anh bế Bóng Nhỏ từ tay chị Phân rồi đi ra ngoài, đến trước mặt ông Thịnh.
Ông Thịnh hiền từ nói với Bóng Nhỏ: “Bóng Bóng, đố cháu ông Thịnh đem gì cho cháu nè?”
Bóng Nhỏ khịt mũi, sụt sịt: “Vịt ạ.”
Hoắc Đình Dịch đặt Bóng Nhỏ xuống, sau đó nói với ông Thịnh: “Bây giờ cháu có chuyện gấp cần xử lý, không biết có thể gửi Bóng Bóng ở nhà chú được không?”
Anh không dám để một mình Bóng Nhỏ ở nhà với chị Phân vì sợ lại xảy ra chuyện như vừa rồi, do đó anh muốn để họ qua nhà hàng xóm lánh tạm. Tất nhiên trước khi nhờ vả, Hoắc Đình Dịch đã đoán được đối phương sẽ không từ chối.
Ông Thịnh hàng xóm vì nhớ cháu ngoại đã bỏ nhà đi do không muốn gặp nha sĩ nên mấy ngày qua rất hay chơi với trẻ con trong khu, mà trong đám trẻ con khu này thì ông Thịnh thích Bóng Nhỏ nhất. Ông tặng hơn phân nửa đồ chơi của cháu ngoại cho Bóng Nhỏ là vì muốn lấy lòng cậu bé. Bây giờ thấy Hoắc Đình Dịch chủ động nhờ trông giùm Bóng Nhỏ, ông rất vui mừng, lập tức sung sướng bế Bóng Nhỏ về nhà.
Hoắc Đình Dịch quay đầu nhìn chị Phân, ý bảo chị đi theo.
Bóng Nhỏ rất quen thuộc với ông Thịnh nên khi được ông ấy bế, cậu bé không giãy giụa mà gục đầu lên vai ông nhìn anh mình, hỏi: “Anh đi đâu ạ?”
Hoắc Đình Dịch nói: “Anh đi đón Yến Thời.”
“Thật không ạ?” Bóng Nhỏ dụi mắt, sụt sịt, “Vậy anh nhanh nhanh đón anh Yến Thời về nha, không thì em sẽ… sẽ ăn kem chocolate đó.”
***
Hoắc Đình Dịch vừa lái xe vừa gọi điện cho Hạ Thanh Thời.
Cô khá bất ngờ khi anh gọi giờ này, không đợi cô hỏi, Hoắc Đình Dịch đã giành giải thích: “Anh về sớm.”
Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Anh biết chuyện Yến Thời rồi, em đang ở đâu? Anh qua chỗ em.”
Hạ Thanh Thời đang ở đồn công an.
Sau khi hỏi trợ lý của ông Hạ nhưng vẫn không biết ông ta đi đâu, Hạ Thanh Thời không dám chần chừ mà lập tức tới đồn công an. Cô đưa bản báo cáo chẩn đoán bệnh cho công an, giọng nói run rẩy không thể che giấu: “Ông ta muốn thận của anh tôi! Nếu không tìm thấy anh ấy ngay thì sẽ không kịp mất!”
Công an nhướn mày nhìn cô, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Ở nước ta, hiến thận là hành động tự nguyện, nếu bố cô muốn lấy thận của anh cô thì phải đi đến bệnh viện, mà ở đó có rất đông bác sĩ và y tá, không ai dám làm gì anh cô đâu.”
Mắt Hạ Thanh Thời đỏ ửng, giọng khàn khàn: “Nhưng nhận thức của anh tôi chỉ bằng đứa bé sáu tuổi thôi!”
Yến Thời là trẻ em, hoặc có lẽ còn không bằng trẻ em. Không cần bị ai ép, chỉ cần ông Hạ dỗ vài câu là anh ấy có thể làm tất cả.
Không đành lòng nhìn cô khóc, công an thở dài, nói: “Thế này đi, cô hãy cung cấp thông tin của bố và anh trai cô, chúng tôi sẽ liên hệ với các bệnh viện lớn trong thành phố, nếu có ca hiến thận nào thì chúng tôi sẽ báo với cô, được không?”
Hạ Thanh Thời vội vàng ghi thông tin của ông Hạ và Yến Thời, nước mắt lã chã tuôn rơi. Cô hiểu rõ việc này cũng chỉ phí công thôi.
Ông Hạ rất sợ chết, nếu ông ta đã dám trộm thận của con ruột thì sao có thể đến bệnh viện công lập làm phẫu thuật để cô dễ dàng tìm thấy? E rằng ông ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ bác sĩ, thiết bị, bàn mổ,… cho ca phẫu thuật rồi.
Lúc Hoắc Đình Dịch chạy tới đồn công an, anh nhìn thấy Hạ Thanh Thời vừa ghi vừa khóc. Anh biết người anh trai sinh đôi Yến Thời như tay như chân với cô, cũng là nơi yếu mềm nhất của cô. Phàm là chuyện liên quan đến Yến Thời, cô sẽ mất bình tĩnh.
Hoắc Đình Dịch ôm vai cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao, có anh đây.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ năm chữ đơn giản nhưng đủ để cô nghẹn ngào.
Hoắc Đình Dịch đưa cô ra khỏi phòng làm việc của công an, hai người đứng ở cuối hành lang.
Thấy xung quanh không có ai, Hoắc Đình Dịch hạ thấp giọng: “Có phải ông ấy cần thứ gì đó của Yến Thời không?”
Anh nói hết sức uyển chuyển.
Hạ Thanh Thời cố gắng giữ mình thật tỉnh táo. Trong lúc chưa tìm được Yến Thời, yếu đuối là thứ thừa thãi nhất.
Cô ổn định tâm trạng, sau đó đưa kết quả chẩn đoán bệnh cho Hoắc Đình Dịch, giọng nghèn nghẹt: “Ông ta bị nhiễm trùng đường tiết niệu, lần trước dẫn Yến Thời đến bệnh viện là để xét nghiệm mức độ phù hợp.”
Hoắc Đình Dịch hít sâu một hơi. Trên đường đến đây, anh đã suy đoán ra rất nhiều trường hợp, bao gồm trường hợp này, lúc đó anh còn trách mình vì đã có suy đoán xấu xa trong khi người đó còn là bố vợ của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoắc Đình Dịch cũng trở nên rối rắm, nhưng anh vẫn vỗ lưng Hạ Thanh Thời, trầm giọng nói: “Đừng lo quá.”
“Sao em không lo cho được?” Mắt Hạ Thanh Thời đỏ bừng, “Thời gian lấy thận là bao lâu? Mười phút? Nửa tiếng? Hay một tiếng?”
Cô ôm mặt khóc nức nở: “Yến Thời bị ông ta đưa đi lâu rồi…”
“Không sao đâu em.” Hoắc Đình Dịch ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi cô, đồng thời cũng ép mình bình tĩnh trở lại.
“Tin tức trên mạng đã bị ông ta kiểm soát, sau khi tin tức bị tung ra, có lẽ đoán được em sẽ đến tìm mình nên ông ta mới lên kế hoạch.”
Trong lúc an ủi cô, Hoắc Đình Dịch cũng đã lấy lại bình tĩnh: “Thay thận không phải là tiểu phẫu, chẳng những gây ra phản ứng đào thải mà còn có thể có biến chứng. Người sợ chết, vì mạng sống mà trộm thận của con ruột như ông ta thì sẽ không dám mạo hiểm đâu. Chừng nào không điều dưỡng cơ thể đến trạng thái thích hợp nhất, chắc chắn ông ta sẽ không làm phẫu thuật đâu, đúng không?”
Hạ Thanh Thời nức nở: “Nhưng chừng nào không tìm được Yến Thời thì khi đó anh ấy vẫn còn nguy hiểm.”
“Thanh Thời, đừng hoảng hốt, nghe anh nói đây.” Hoắc Đình Dịch ôm vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, “Em nhớ kỹ xem em có nắm được nhược điểm gì của ông ta không?”
Hạ Thanh Thời suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Chuyện công ty hả? Ông ta đa nghi lắm, không cho em đụng vào bất cứ chuyện gì của công ty.”
Không chỉ có cô mà ngay cả Thẩm Lộ Dao, ông Hạ cũng chỉ cho bà ta xử lý những việc vụn vặt chứ không để bà ta làm những công việc quan trọng.
Qua một lúc, cô nói tiếp: “Mấy công ty đều không phải do ông ta đứng tên, à, ông ta có đứng tên một công ty ở quần đảo Cayman.”
“Ừ.” Hoắc Đình Dịch gật đầu, nhìn vào mắt cô, “Bây giờ chúng ta không biết nhược điểm nào khác của ông ta thì có thể điều tra việc trốn thuế cũng như khai khống của công ty ông ta.”
Hoắc Đình Dịch nói xong thì lập tức gọi điện cho luật sư Hình.
Phòng luật Quân Đạt mà luật sư Hình đang làm việc là phòng luật hàng đầu cả nước. Quân Đạt phụ trách hầu hết vấn đề pháp lý của tập đoàn PR ở khu vực châu Á, mà bản thân luật sư Hình cũng có mối quan hệ rất rộng trong giới.
Sau khi xác nhận với luật sư Hình là có thể thực hiện phương pháp này, Hoắc Đình Dịch bảo ông ấy lập tức bắt tay làm việc.
Cúp máy, Hoắc Đình Dịch nhìn vợ, nói: “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, trước trưa mai, đội Cảnh sát điều tra tội phạm về kinh tế sẽ tiến hành triệu tập. Cho dù công ty của ông ta không có gì thì họ cũng có thể giữ ông ta trong hai mươi bốn tiếng.”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Thận lấy ra ngoài cơ thể thì chỉ được bảo quản trong hai mươi bốn tiếng, chỉ cần ông ta không được thả ra, Yến Thời sẽ tạm thời an toàn.”
Vì thế, bọn họ phải tìm ra Yến Thời trước khi ông Hạ được thả ra ngoài.
Hạ Thanh Thời hít sâu một hơi, ngay cả hơi thở cũng đang run rẩy.
Hoắc Đình Dịch ôm vai cô, đưa cô ra khỏi đồn công an.
“Tối nay, ít nhất là tối nay ông ta sẽ không làm gì Yến Thời đâu. Tối nay em hãy ngủ thật ngon để lấy sức, ngày mai chúng ta sẽ tính tiếp là nên đi đâu tìm Yến Thời, được không?”
Hạ Thanh Thời tựa vào lồng ngực anh, không kìm được tiếng khóc của mình: “Em lo cho Yến Thời quá. Anh ấy nhát gan lắm, lại sợ tối nữa… Họ có nhốt anh ấy không? Không biết anh ấy có đói, có lạnh không…”
Cùng lúc đó, sau khi kết thúc công việc và quay trở về khách sạn, Tiếu Tiêu nghiến răng đầy tức giận. Lúc ở Hongkong cô đã lén đưa cho Yến Thời cái điện thoại cũ của mình, sau đó hẹn anh ngày nào cũng phải gọi video, nhưng anh lại thong thả ăn hết hộp chocolate, sau đó sầu não nói: “Tiêu Tiêu, anh không nhớ được.”
Tiếu Tiêu hết cách, đành lấy lại điện thoại dạy anh cách dùng, vừa dạy vừa nói: “Anh không nhớ cũng được, em sẽ gọi cho anh, lúc đó anh chỉ cần nhấn cái nút màu xanh này là được.”
Suy nghĩ một chút, cô nàng nhanh chóng bổ sung: “Không được để Thanh Thanh biết! Nếu chị ấy biết thì chị ấy sẽ tịch thu hết chocolate đấy!”
Nghe bảo chocolate bị tịch thu, Yến Thời run rẩy. Hôm trước Thanh Thanh cũng vứt sạch kem chocolate của anh! Nhớ đến chuyện đáng sợ đó, Yến Thời lại run rẩy, sau đó liên tục gật mạnh đầu: “Anh sẽ không nói cho Thanh Thanh biết đâu!”
“Sao anh ngoan thế cơ chứ?” Tiếu Tiêu thấy anh đáng yêu quá đỗi, thế là giơ tay xoa đầu anh.
Được khen, Yến Thời ngượng ngùng rụt cổ lại.
Tiếu Tiêu nói tiếp: “Em đã bảo tên em không phải là Tiêu Tiêu rồi mà! Anh không được gọi em là Tiêu Tiêu nữa!”
Càng nói càng thấy giận, cô nàng làm mặt hung dữ: “Em đã dạy anh cách viết tên em rồi đúng không?”
Vấn đề này khó quá, Yến Thời buồn bã, mếu máo: “Khó quá, anh không biết.”
Tiếu Tiêu rất không vui, nhướn mày nhìn anh.
Trông thấy anh chàng đẹp trai rụt cổ lại, miệng mếu máo y như con chim chờ bị làm thịt, cô nàng càng thấy anh đáng yêu tợn.
Cô nàng lại xoa đầu anh, “Thôi, tha thứ cho anh đó.”
Tiếu Vân Ngạo… Đúng là khó thật, lên lớp ba cô mới biết viết tên mình cơ mà.
Cô nàng vui vẻ đứng lên: “Vậy anh gọi em là Vân Vân đi!”
Yến Thời lặp lại: “Vân Vân.”
“Ừ.” Tiếu Tiêu gật đầu, hoàn toàn không trông mong gì anh biết tên cô là chữ “Vân” khác(1).
(1) Tên thật của Tiếu Tiêu là肖澐奡(Tiếu Vân Ngạo), cô bảo Yến Thời gọi mình là Vân Vân – 澐澐(澐 có nghĩa là “Sóng”), nhưng Yến Thời lại gọi là Vân Vân – 云云. (云 có nghĩa là “Mây”).
Cô nàng đi đến cửa sổ sát đất, sau đó chỉ lên đám mây trắng trên trời: “Anh nhìn nè, mây kìa.”
Yến Thời cười: “Vân Vân, giống kẹo bông quá.”
Tiếu Tiêu nguýt anh, thích ăn kẹo thế cơ à?
Vài giây sau, cô nàng ghé sát vào anh, nói: “Em muốn kiểm tra răng anh lần nữa.”
Yến Thời không hiểu gì cả, chỉ biết ngoan ngoãn há miệng ra.
“Anh nhích lại gần đi.” Tiếu Tiêu ra lệnh, “Gần thêm chút nữa, em không thấy rõ.”
Yến Thời nghe lời làm theo.
“Tốt lắm! Anh ngậm miệng lại được rồi.” Cô nàng lại ra lệnh.
Yến Thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Ngay sau đó, môi anh được bao trùm bởi đôi môi phụ nữ thơm ngát.
Môi của anh rất mềm mại, Tiếu Tiêu còn nếm được vị chocolate. Tiếu Tiêu không dám hôn anh quá lâu mà chỉ gặm hai cái rồi buông anh ra.
Mặt Yến Thời đỏ bừng bừng hệt như quả cà chua.
Tiếu Tiêu đang quay phim cổ trang nên lúc này cô nàng làm như mình là phường háo sắc, cười tít mắt ngả ngớn: “Anh bị em hôn rồi thì không được hôn người khác nữa!”
Mặt Yến Thời càng đỏ, xem ra là hiểu những gì cô nói. Vì vậy Tiếu Tiêu càng cười vui vẻ hơn: “Khi nào em về Tây An thì anh phải gọi video với em đó.”
Qua một lát, cô nàng bổ sung: “Chín giờ tối là anh đi ngủ, vậy nên em sẽ gọi cho anh lúc chín giờ kém năm, chúng ta chỉ nói chuyện mười phút thôi để không làm ảnh hưởng anh ngủ, được không?”
Yến Thời đỏ mặt gật đầu.
Thấy anh quá ngoan, Tiếu Tiêu phải rất kiềm chế mới không hôn anh tiếp.
Nhưng mà bây giờ Tiếu Tiêu thấy anh không đáng yêu chút nào, từ lúc chín giờ kém năm tới bây giờ, cô nàng đã gọi cho anh ít nhất mười lần, gửi lời mời gọi video ít nhất hai mươi lần! Kết quả là anh không thèm để ý cái gì cả!
Thiểu năng trí tuệ mà cũng biết lừa gạt? Hứ!
Tiếu Tiêu giận hết sức, cô cho số điện thoại của anh vào danh sách đen, sau đó mở ứng dụng Shake(2) lên.
(2) Shake là một ứng dụng kết bạn của Wechat. Khi người dùng lắc điện thoại hoặc nhấn vào nút kích hoạt tương ứng thì người dùng sẽ được kết nối với một người dùng khác cũng đang mở ứng dụng này.
Lắc đến khi gặp một người có ảnh đại diện là con vịt màu xanh, đối phương gửi tin nhắn: “Người đẹp, còn chưa ngủ à?”
Tiếu Tiêu nổi giận trả lời: “Nửa đêm nửa hôm không lo ngủ mà gái gú cái gì? Không sợ bị nhiễm HIV hả?”
Đối phương nhắn lại một hàng đầy dấu chấm hỏi.
Tiếu Tiêu thấy nhạt nhẽo, cô vứt điện thoại qua một bên, nằm trên giường ngắm trăng.
Tối hôm sau, cô gọi lại lần nữa, bây giờ thì chuyển sang thông báo không liên lạc được. Đến lúc này, cô nàng mới thấy lo lắng.
Trong một khoảnh khắc, cô còn cho rằng chuyện mình “dụ dỗ” Yến Thời đã bị Hạ Thanh Thời phát hiện, nhưng cô lập tức phủ định, với tính cách của Hạ Thanh Thời, chị ấy sẽ lập tức tìm cô hỏi tội.
Cô nghĩ ra rất nhiều tình huống kỳ dị, sau nửa tiếng chịu khổ sở, cuối cùng cô nàng quyết định gọi điện cho Hạ Thanh Thời để hỏi bóng gió xem Yến Thời có xảy ra chuyện gì không.