Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 26



Chương 26

Tô Manh xách hai chiếc bánh kem vui vẻ trở về nhà: “Con trai, con xem mẹ mua gì về cho con này?” “Mua cái gì về vậy?” Người trả lời cô là Viên Hân Lôi đang ngồi ở trong phòng khách, còn Tiểu Khải mỗi lần cô về đều chạy ra chào đón cô thì hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Cô nhìn quanh phòng khách một lượt: “Con trai của mình đâu rồi?” Viên Hân Lôi chép miệng nói: “Con trai của cậu đúng thật là thông minh, vừa nghe mình nói cậu đi xem mắt, thì đã nghĩ ngay đến việc cậu muốn tìm một ông bố mới cho nó, nên sau khi ăn cơm xong về đến nhà thì đã trốn ở trong phòng rồi, cậu mau vào dỗ nó đi” Tô Manh để túi xách và bánh kem xuống, gõ cửa phòng của Tiểu Khải: “Con trai, là mẹ đây, mẹ vào được không?” Trong phòng, Tiểu Khải đang ôm chiếc laptop, ngón tay bấm lia lịa trên bàn phím, từ Google Chrome chuyển sang Baidu, nội dung mà cậu tìm kiếm trong Baidu chính là “Mẹ sau khi hôn sẽ còn yêu thương con không?” Sau đó cậu nói: “Mẹ vào đi.” Trong phòng rất tối, chỉ có một chút ánh sáng nhờ nhờ phát ra từ màn hình laptop.

Tô Manh bật công tắc ở trên tường, bắt đầu càu nhàu: “Con trai, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, khi chơi laptop thì phải bật đèn lên, nếu không sẽ không tốt cho.

mắt” Tiểu Khải ngồi xuống giường, mặt cúi gầm xuống không nói gì.

Tô Manh nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tiểu Khải, liền bước đến đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Khải: “Ôi chao, Tiểu Khải của mẹ giận rồi sao? Mẹ đã làm sai chuyện gì mà khiến cho con trai của mẹ giận vậy? Con nói đi, mẹ nhất định sẽ sửa sai” Tiểu Khải dựa vào lòng mẹ, miệng mếu máo, cảm thấy vô cùng tủi thân.

Tô Manh muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy nội dung tìm kiếm trên Baidu, thì cô cảm thấy rất xúc động, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên.

“Con trai, mẹ xin lỗi con” Cô chỉ vì không muốn vì cuộc xem mắt này mà làm cho.

mối quan hệ giữa cô và mẹ mình càng phức tạp hơn, nên mới quyết định đi, nhưng cô lại quên nghĩ đến cảm nhận của con mình.

Cho dù Tiểu Khải có thông minh như thế nào, nhưng nó cũng chỉ là đứa bé năm tuổi mà thôi.

Trong năm năm qua, hai mẹ con cô chưa từng rời xa nhau quá mười hai tiếng đồng hồ, Tiểu Khải luôn dựa dẫm vào cô.

Nhưng cô lại để cho Tiểu Khải biết việc mình muốn đi xem mắt, muốn đi tìm một người bạn đời mới, có thể còn lập một gia đình mới từ miệng của một người khác.

Thật khó để cô tưởng tượng được trong lòng Tiểu Khải khó chịu và bất an đến nhường nào.

Cô ôm chặt Tiểu Khải vào lòng, ân cần nói: “Con trai à, mẹ thật sự xin lỗi con. Buổi xem mắt hôm nay, là do bà ngoại con đột nhiên thông báo cho mẹ, bắt mẹ phải đi.

Chứ từ trước đến nay mẹ chưa từng nghĩ đến việc bỏ rơi con trai để đi xây dựng tổ ấm với người đàn ông, nên con yên tâm, con mãi mãi vẫn là con trai cưng của mẹ” Cơ thể có chút căng thẳng của Tiểu Khải sau khi nghe thấy những lời này thì cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, cậu dang đôi tay nhỏ nhắn của mình ra ôm lấy Tô Manh: “Khải Khải cũng yêu mẹ nhất” Tô Manh liền thơm vào má Tiểu Khải mấy cái liên tục, sau đó ôm Tiểu Khải vào lòng, âu yếm nhìn vào đôi mắt của Tiểu Khải: “Mẹ có mua về cho con loại bánh socola giòn mà con thích ăn nhất đấy, mẹ con mình đi ra ăn đi” Viên Hân Lôi khi nhìn thấy hai mẹ con Tô Manh dắt tay nhau cùng đi ra, lúc đó cô mới cảm thấy an tâm.

Tô Manh níu kéo cô ở lại chơi, nhưng cô xua tay: “Giờ mình còn phải về công ty làm ca tối nữa, lần sau mình lại đến chơi. Tạm biệt con nhé, Tiểu Khải!” Tiểu Khải vẫy tay chào tạm biệt cô trong dáng vẻ miệng dính đầy socola.

Thường ngày, Tiểu Khải trông có vẻ như một ông cụ non, nhưng lúc này khi miệng dính đầy socola thì lại giống như một người đàn ông to lớn với bộ râu dài, nhìn đáng.

yêu muốn chết.

Tô Manh vừa nhìn đã nhịn cười không nổi rồi.

Hai mẹ con lại cùng nhau chơi cờ vây, trò này là Tiểu Khải đã dạy cho Tô Manh chơi.

Nhưng trình độ của hai người lại cách biệt quá lớn, nên chưa đầy năm phút hiệp đấu thứ nhất đã kết thúc rồi.

Tô Manh thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn hối thúc Tiểu Khải đi đánh răng súc miệng.

Đợi Tiểu Khải nhám mát ngủ rồi, cô mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Nhưng sau khi cửa phòng đóng lại, Tiểu Khải lại mở mắt ra, lãng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Đợi khi bên ngoài đã hoàn toàn yên lặng, cậu nhanh chóng bật dậy, mở laptop lên, ngón tay bấm lia lịa như: bay trên bàn phím.

Cậu ngồi suy nghĩ một hồi, mẹ mình đang còn trẻ như vậy, sau này nhất định sẽ tìm một người bạn đời để bầu bạn.

Thay vì để mẹ gặp gỡ với một người xa lạ, không bằng để cậu tìm giúp mẹ.

Còn đối với tiêu chuẩn để lựa chọn, thì cậu sẽ chọn những người tiền nhiều nhưng ngu muội chết sớm.

Đợi đến lúc người đó chết rồi, thì mẹ có thể được thừa kế một tài sản lớn, như vậy mẹ không cần đi làm nữa, có thể ở nhà chăm sóc cậu nhiều hơn, cũng như chấm dứt việc tiếp tục tìm kiếm bạn đời trong tương lai.

Một kế hoạch hoàn hảo! Đối với người đàn ông đi xem mắt mà bà ngoại xấu tính đã giới thiệu cho mẹ, bà ngoại xấu tính như vậy nên người mà bà tìm cho mẹ chắc chắn cũng không phải là loại tốt đẹp gì. Vì vậy, trước khi mẹ tìm được bạn đời mới, nhất định không thể để cho bà ngoại liên lạc được với mẹ.

Cậu lẻn vào phòng của Tô Manh, thêm số điện thoại bà ngoại Hồ Dương vào danh sách đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.