Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 36



Chương 36: Một đoạn trò chuyện trong xe

Vương Lôi lúc này đã đâm lao thì đành phải theo lao.

Gã cảm giác bản thân dường như đang bị nướng trên lửa nóng, mồ hôi chảy ròng ròng trên đầu.

Đánh Vu Thiên Tề? Đây là cái chuyện mà ngay cả nghĩ gã cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng mà, không đánh có được không?

Hôm nay gã vừa xác định quan hệ với Tần Cửu Nhị, nhìn người đẹp với dáng người quyến rũ trước mắt, sẽ lao vào vòng tay của gã, ngay lập tức có thể mặc sức chơi đùa.

Lúc này nếu tỏ ra kinh hãi, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cuối cùng vẫn là tinh trùng đã chiến thắng lý trí.

“Mày, con mẹ nó, một cái nhà họ Vu nho nhỏ, chỉ là con sâu cái kiến, vậy mà cũng dám kiêu ngạo, nói thật cho mày biết, Vu Thiên Tề, Vương Lôi tao chính là người giúp đỡ cho nhà của Cửu Nhi. Dám ức hiếp bạn gái tao, ông đây đánh chết mày.”

Nói rồi, Vương Lôi xoắn tay áo lên, xông đến chỗ Vu Thiên Tề cho anh ta một trận quyền đắm cước đá.

Đánh đến mức bản thân gã cũng thở hồn hẳn, mồ hôi chảy ròng ròng không ngừng.

“Được rồi, anh yêu, anh rất lợi hại. Đến đây, lau mồ hôi đi.”

Giờ đây Tần Cửu Nhi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, còn lấy khăn tay ra, dịu dàng cần thận lau mặt cho Vương Lôi.

Lúc này, quán bar chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Cửu Nhi và Vương Lôi.

Dĩ nhiên, bọn họ chính là diễn viên.

Vương Lôi lúc này như đang bay, hưởng thụ sự kính trọng của mọi người, kiêu ngạo nhìn những người xung quanh nói: “Nếu ai dám ức hiếp bạn gái tao, kết cục chính là thế này.”

Nói rồi, gã ôm lấy Tần Cửu Nhi: “Đi thôi, Cửu Nhi.”

Hai người Trần Phong và Hà Mẫn cũng chưa nói gì, dù sao bọn họ cũng không quản được chuyện này, tuy rằng cảm thấy cách Tần Cửu Nhi làm có phần hơi quá, nhưng Hà Mẫn cũng biết rõ tính cách Tần Cửu Nhi, tác phong của Tần Cửu Nhi chính là trước sau như một.

Mà Lục Nguyên, nét mặt vẫn thản nhiên nhìn hết mọi chuyện, tự nhiên càng không có gì để nói.

Nhưng trong lòng Lục Nguyên cũng đã hạ quyết tâm, chính mình đã giúp Tần Cửu Nhi một lần, đã hết trách nhiệm, trả xong nhân tình.

Mình tuyệt đối sẽ không giúp Tần Cửu Nhi lần thứ hai.

Hiện tại, cứ giao cho cô ta với Vương Lôi, nếu thật sự xảy ra chuyện ầm ï gì nữa, mình sẽ không quản.

Đám người Lục Nguyên rời khỏi quán bar Đông Ly.

Mà Vu Thiên Tề vẫn như trước quỳ trên mặt đất, cúi đầu.

Nhưng trong mắt anh ta đã bùng lên lửa giận.

Người này vốn cũng không phải người hiền lành gì, cho dù lúc bình thường người khác không trêu chọc anh ta, anh ta cũng sẽ đi khi dễ người khác, càng miễn bàn bây giờ bị Tần Cửu Nhi với Vương Lôi sỉ nhục trước mặt mọi người.

Tượng đất cũng có ba phần tức giận.

Huống chỉ là loại ăn chơi trác táng như Vu Thiên Tè.

Bị sỉ nhục đến tình trạng này, cho dù nhà mày có lợi hại thì sao chứ, chờ mà xem.

Không nói người này nữa.

Nói đến đám người Lục Nguyên đã lên một chiếc xe DiDi bảy chỗ, Lục Nguyên tự nhiên là ngồi ở vị trí phó lái.

Hà Mãn Trần Phong, Tần Cửu Nhi Vương Lôi, hai người một đôi dựa sát vào nhau.

Nói thật, lúc lên xe, ánh mắt tài xế lái xe nhìn Lục Nguyên, tràn đầy cảm xúc phức tạp xen lẫn đồng tình và thông cảm.

Giống như đang nói, chú em, cậu đây là đang làm gì vậy, một cái bóng đèn còn chưa đủ, muốn hai cái bóng đèn luôn sao?

Lục Nguyên tỏ vẻ không sao cả, nhún vai, lên xe.

“Anh yêu à, vừa rồi anh thật sự rất oai phong đó.” – Tần Cửu Nhi vẫn đang đắm chìm trong cảm giác sảng khoái vừa rồi. Đúng vậy, lúc nãy ở quán bar, cô ta thật sự thích muốn chết.

Hóa ra cảm giác có quyền thé, chính là như thế này.

Tuy rằng nhà của Tần Cửu Nhi cũng rất giàu có, nhưng cái loại tư bản ngang ngược thề này, lấy gia thế của cô ta, là không có khả năng có được.

“Cho nên mới nói, tìm bạn trai phải tìm người có gia thế tốt, tìm cái thứ không tiền không thế có ích lợi gì.

Hơn nữa, có một người phải tự nhận thức không có bản lĩnh thì đừng có tìm bạn gái, trái lại xem hình rồi tự tuốt không phải rất tốt sao?”

Ý tứ của Tần Cửu Nhi nói ra vô cùng châm chọc.

Không cần phải nói, câu này là đang nói cho Lục Nguyên nghe.

“Được rồi Cửu Nhi, đừng nói chuyện này nữa, Vu Thiên Tề kia cũng không phải người dễ chọc, hôm nay cậu trả thù như vậy không sai, nhưng mà nói thật, làm vậy có chút hơi quá, tớ nhìn ánh mắt của Vu Thiên Tè không đúng lắm, mắt lộ ra hung ác, cậu cũng phải chú ý một chút.” – Hà Mẫn tương đối cẩn thận, lúc này lên tiếng nhắc nhở.

“Ha ha, Mẫn Mẫn, cậu thật sự rất quan tâm tớ, coi chừng Trằn Phong ghen đó.” – Tần Cửu Nhi cười ha ha: “Nhưng không có chuyện gì đâu, có Vương Lôi bảo vệ tớ. Có phải không anh yêu?”

“Ừ, đúng, đúng…” – Vương Lôi có chút mất tự nhiên nói.

Lúc này, cái loại cảm giác nhiệt huyết vừa nãy trên người Vương Lôi đã chậm rãi lạnh xuống, trong lòng có chút sợ hãi khi nghĩ lại tình huống vừa nãy.

“Nhìn thấy không, tớ đã nói rồi, tìm bạn trai phải tìm một người có thể bảo vệ mình, nếu mà tùy tiện thì…” – Tần Cửu Nhi còn chưa nói xong, đột nhiên bị Hà Mẫn cắt ngang.

“Nhìn kìa, biệt thự bên ngoài thật xinh đẹp.”

Hà Mẫn vừa thấy Tàn Cửu Nhi lại tới nữa rồi, lại muốn châm chọc Lục Nguyên, vội vàng đổi đề tài, chỉ vào một dãy biệt thư ở bên ngoài, hô.

Quả nhiên, lúc này ngoài cửa sổ xe, lướt qua từng ngôi từng ngôi biệt thự, tạo hình tuyệt đẹp, cây xanh thành rừng.

Lực chú ý của mọi người lập tức đều bị hấp dẫn vào đó.

“Thật sự rất đẹp, có thể ở chỗ này chắc phải đều là mắy người giàu nhát.” – Trần Phong cũng không khỏi cảm khái nối, tuy rằng nhà gã cũng có chút tiền, nhưng mà loại biệt thự này vẫn đừng nghĩ đến thì hơn.

“Tớ biết, tớ biết, đây là tiểu khu biệt thự Đằng Vương.”

-Tần Cửu Nhi đột nhiên lớn tiếng tự hào nói: “Phải rồi, dì Tư của tớ mua một ngôi biệt thự ở chỗ này.”

“Thật hay giả vậy, biệt thự này giá đắt lắm đấy.”

“Một ngôi biệt thự chỗ này chắc cũng phải máy triệu, nhà dì Tư của cậu có tiền như vậy à?”

Hà Mẫn cùng Trần Phong nói.

“Còn không phải sao, chồng của dì Tư rất có tiền, họ nói cho tớ biết, bên trong tiểu khu Đằng Vương chia làm máy cấp, càng gần trung tâm thì càng đắt, càng gần bên ngoài thì càng rẻ, nhất là ngôi ở trung tâm, nghe nói có thể so với trang viên, giá trị hơn trăm triệu, mãi đến bây giờ còn chưa bán đó.”

Tần Cửu Nhi kiêu ngạo giải thích, tuy rằng nói là chuyện của nhà dì Tư, nhưng hiền nhiên, là thân thích nên cô ta cũng cảm thấy mình cũng có chút mặt mũi.

“Em gái nhỏ, tin tức của cô em bị trễ rồi, ngôi ở trung tâm đã được bán, hơn nữa cũng không phải hơn trăm triệu, mà là bán hai trăm triệu.”

Tài xế lái xe, đột nhiên chêm vào một câu.”

“Ôi trời, thật sao?”

“Hai trăm triệu?”

Đám người Hà Mãn, Tần Cửu Nhi đều kinh ngạc hô lớn.

Con số thật khủng khiếp.

Hai trăm triệu là khái niệm gì, nếu dùng để mua nhà ở thương mại, nhà cấp ba rộng một trăm hai mươi mét vuông, tính theo giá trung bình của thành phó cấp hai, cấp ba là khoảng hai vạn một mét vuông, một căn cũng phải hai trăm bốn mươi vạn, có thể mua được tám mươi căn đấy.

“Chú à, chuyện này là thật sao? Sao mà chú biết được vậy?”

Tần Cửu Nhi không nhịn được hỏi.

“Ha ha, chúng ta làm nghề lái taxi, tin tức rất nhanh nhạy, chuyện này chỉ sợ trong ngành bắt động sản đã truyền tai nhau cả rồi.” – Tài xế rung đùi đắc ý nói.

“Vậy, chú có biết ai là người mua căn biệt thự đó không?” – Tần Cửu Nhi tò mò hỏi.

Hà Mẫn cũng vẻnh tai lên nghe.

Đúng vậy, ai mà không muốn biết chứ.

Lục Nguyên nghe đến đó, đột nhiên khẽ động.

Sau khi anh lên xe, cũng không nghe bọn Tần Cửu Nhi nói chuyện phiếm, mà là ngồi dựa vào cửa kính nghỉ ngơi.

Mặc kệ Tần Cửu Nhi nói gì cũng không có quan hệ với anh.

Nhưng mà Tần Cửu Nhi đột nhiên hỏi một câu như vậy, thần kinh của Lục Nguyên dường như bị kích thích một chút, thân thể anh không tự chủ được hơi giật mình.

Vừa động một cái, đã đụng phải chốt mở lên xuống của cửa kính xe.

RIS.#u.

Cửa kính xe ngay ghé phó lái, rung rung hạ xuống.

“Chàng trai, sao thế? Có phải say xe không?” – Tài xế vốn rất đồng cảm với Lục Nguyên, dù sao cùng với hai cặp tình nhân đi ra ngoài chơi, sức chịu đựng hẳn là lớn lắm.

Hiện tại thấy Lục Nguyên đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, nghĩ rằng Lục Nguyên bị say xe muốn nôn, thì vội vàng hỏi.

“Không phải không phải, không có việc gì không có việc gì.”

Lục Nguyên chỉ là vô tình đụng trúng mà thôi, vội vàng nâng kính xe trở lại.

“Lục Nguyên, cậu có phải có bệnh không, cậu cố ý ngắt lời tôi đúng không?” – Tần Cửu Nhi sao có thể bỏ qua: “Có phải thấy tôi đang nói chuyện với chú tài xế, cậu có tình ngắt lời phải không? Cậu thành thành thật thật ngồi yên ở chỗ của mình không được à, lại muốn động cái này động cái kia. Sao thế, có phải vì nghe bọn tôi nói chuyện về biệt thự, cậu tự ti đúng không? Có phải cảm thấy chính mình cả đời này đều không mua nồi một căn biệt thự, thì ghen tị người khác bàn tán chuyện này?

Thật là, nếu cậu không thích nghe loại đề tài này thì xuống xe đi. Tôi thấy cậu đây là nghèo muốn điên rồi, ghen tị với kẻ có tiền.”

“Được rồi, Cửu Nhi, bớt tranh cãi không được à?” – Hà Mẫn trừng mắt liếc Tần Cửu Nhi một cái, sau đó vì để làm dịu bầu không khí, nói: “Tài xế, chú nói một câu đi, rốt cuộc là ai mua căn biệt thự này vậy.”

“Người này à, thân phận vô cùng thần bí, làm sao có thể tùy tiện để người khác biết được?” – Lái xe chậm rãi nói một câu.

“Ôi, tôi đã đoán là vậy mà, còn tưởng rằng chú có thể có tin tức.” – Tần Cửu Nhi bĩu môi: “Hóa ra tài xế lái xe taxi cũng có lúc tin tức không linh thông.”

Lập tức, Tàn Cửu Nhi thở dài: “Thật muốn biết ai là người mua căn biệt thự hai trăm triệu đó quá.”

“Cô gái à, đừng nhụt chí.”

Khóe miệng tài xế đột nhiên nở một nụ cười thần bí: “Trong di động của tôi có ảnh chụp của người đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.