Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 79



Chương 79: Nói về giả bộ thì tôi đã từng sợ ai sao?

Trên màn hình điện thoại di động đang phát trực tiếp hình ảnh một chiếc máy bay bay vù vù qua, rải ra vô số dải lụa nhiều màu sắc rực rỡ.

Cái animation hiệu ứng đặc biệt này thật đúng là vô cùng hấp dẫn.

Một chiếc máy bay là tương đương với mười du thuyền, tận mười nghìn nhân dân tệ đó.

“Tiểu Y, mau nhìn kìa, người tên Tuyết Nặc đó lại tới rồi, anh ta tặng quà cho cậu kìa.”

Các nữ sinh phấn khích hò hét, chỉ vào màn hình.

Quả nhiên, sau khi được tặng chiếc máy bay kia, thanh tiến độ màu xanh da trời của Doãn Y chằm chậm tăng lên, mặc dù nếu so sánh với Tiểu Ninh Ninh thì vẫn đang ở tình trạng xấu, nhưng ít nhất thanh tiến độ màu xanh da trời cũng không đến mức chẳng thấy đâu như lúc nãy.

Doãn Y cũng mừng rỡ ngắng đầu lên.

 

Đôi mắt bừng sáng.

“Anh Tuyết Nặc, anh đến đây từ lúc nào thế. Tiểu Y được gặp lại anh, thật là mừng đó.” – Doãn Y xúc động nói.

Từ lần phát sóng trực tiếp trước, sau khi biết đến Tuyết Nặc, thì người này đã để lại ấn tượng rất sâu sắc ở trong lòng cô. Chỉ có điều, từ sau ngày hôm ấy dường như Tuyết Nặc chưa hề login, Doãn Y nhớ vô cùng, nhưng khổ nỗi lại chẳng có cách nào để liên lạc.

Bây giờ lại bỗng nhiên nhìn thấy Tuyết Nặc, khỏi phải nói trong lòng Doãn Y cảm thấy kích động thế nào.

“Ha ha, anh đã tới từ lâu rồi, vốn chỉ là tới xem qua một tí thôi, nhưng nhìn một đám nghèo nàn ở đây nhảy nhót loạn xạ, nói năng nhảm nhí, anh có hơi không chịu được sự cô đơn lẻ bóng này, lúc nãy em nhảy đáng yêu lắm, em cầm lấy chút tiền này đi mà mua đồ ăn vặt.” – Tuyết Nặc nói.

“Cảm ơn anh Tuyết Nặc. Trong lòng anh Tuyết Nặc,

tiểu Y thật sự đáng yêu lắm sao?” – Doãn Y nghe Lục Nguyên khen cô, tim lại đập thình thịch, cảm giác vui sướng toát ra từ tận đáy lòng.

Lục Nguyên còn chưa lên tiếng.

Thì lúc này, đám người Tiểu Ninh Ninh kia dĩ nhiên không thể ngồi yên được nữa.

“Ô, cái thằng giả bộ này lại tới à? Nó nói đám nghèo hèn là nói tới chúng ta sao?” – Đại Gia Hoa Chúc lên tiếng.

“Lại dám nói chúng ta nghèo nàn, vậy nó thì được coi là cái thứ gì chứ, ha ha.” – Lý Vô Ngân nói.

“Nói chúng ta thành khó nghe như vậy, ha ha, không phải chỉ là một chiếc máy bay thôi sao, vậy thì sao chứ, không phải bà nội Ninh vẫn thắng như thường sao?” – Dương Gia cũng nói theo.

“Đúng thế, dám so đo với bọn tao, thật đúng là con mẹ nó tự đi tìm chết. Mắt thấy sắp hết thời gian, nên mới ra tay giả vờ chèn ép sao? Đáng tiếc là bọn tao thăng

mắt rồi, bọn tao cũng tiêu mấy chục nghìn tệ tiền quà đó, ha ha.” – Tiểu Phan Phan phụ họa.

“Tuyết Nặc đã tặng cho Tiểu Y một chiếc máy bay.”

“Tuyết Nặc đã tặng cho Tiểu Y một chiếc máy bay.”

“Tuyết Nặc đã tặng cho Tiểu Y một chiếc máy bay.”

“Tuyết Nặc đã tặng cho Tiểu Y một chiếc máy bay.”

“Tuyết Nặc đã tặng cho Tiểu Y một chiếc máy bay.”

Hệ thống đột nhiên bắt đầu thông báo.

Ngay lập tức, năm chiếc máy bay lớn, bay vụt qua trên màn hình, vô cùng hoành tráng.

Lần này, thanh tiến độ màu xanh da trời của Doãn Y, tựa như cây lúa mỳ trong những ngày tháng ba vậy, bắt đầu từ từ lớn lên, bây giờ giá trị quà tặng của Doãn Y đã hơn sáu chục nghìn tệ rồi, Tiểu Ninh Ninh kia còn chưa tới bốn chục ngàn nữa.

 

Trong nháy mắt, thanh tiền độ màu xanh da trời đã lập tức đè màu đỏ lại.

Bây giờ, mấy người trong phòng phát sóng trực tiếp kia, hơn nửa ngày cũng không thấy lên tiếng.

Mà Tiểu Ninh Ninh, vốn đang dương dương tự đắc nhìn mọi thứ, thì hiện tại, sắc mặt cô ta cũng lập tức trở nên xám xịt, không thể tin nổi mà nhìn vào màn hình, ngây người ra.

“Con mẹ nó, một con điềm xấu xí, ngu ngốc ngồi ở đó không nhảy không hát, cứ như là bị sét đánh áy, ÿ có máy thằng chân chó tán tụng thì giỏi lắm sao? Mày có nuôi nhiều thêm mấy con chó điên nữa, thì cũng chẳng phải đối thủ của vua bách thú như ông đây đâu.

Nào, tặng quà chứ gì, nhanh lên, còn ba mươi giây, tiền của ông đây có nhiều chất đầy cả phòng, bay lung tung loạn xạ, làm trong phòng tao bừa bãi đây này, nếu không dùng hết tao còn đang định thuê một dì giúp việc quét hết đi đây, lại đây so xem nào, mấy con chó, vùng lên đi. Ha ha, điềm xấu xí chính là điềm xấu Xí, nào có xinh đẹp như Tiểu Y nhà bọn tao? Nhìn

ngực Tiểu Y nhà bọn tao xem, con mẹ nó, có cho mày dậy thì hai mươi lần mày cũng không trưởng thành được thế này. Còn giả bộ, nhanh, thả chó ra cắn tao.

Vắc xin dại bố mày chuẩn bị rồi đây.”

Phát trực tiếp, Tuyết Nặc gửi tới một đoạn.

Nói thật thì Lục Nguyên cũng không phải cái loại người thích chửi người khác, nhưng đám người của Ninh Ninh này, lúc nãy dám gây chuyện với Doãn Y, những lời nói đó quả thực là rất quá đáng.

Sao lại có thể nói những lời ác ý như vậy với một cô gái được chứ?

Mặc dù Lục Nguyên và Doãn Y cũng không có tình cảm qua lại gì, thậm chí ở trong lớp Doãn Y còn chẳng thèm nói chuyện với anh.

Nhưng dẫu sao cũng học cùng lớp, đều là bạn học cả, lúc nên giúp thì đương nhiên vẫn phải giúp thôi.

Một lời nói, chửi đám người của Ninh Ninh kia đến mức không còn tìm được phương hướng.

 

Sắc mặt Ninh Ninh thì càng tệ hơn, lại còn bị người ta nói trúng điểm yếu, là mình không có ngực, ha ha.

“Anh Tuyết Nặc, anh nói hay thật đó.”

Doãn Y cười khì khì, bị đoạn lời nói vừa rồi của Lục Nguyên chọc cho bật cười.

Trong lòng càng thêm cảm kích Lục Nguyên. Đúng thế, lúc nãy những người đó độc ác như vậy, làm nhục mình, bây giờ có anh Tuyết Nặc giúp Tiểu Y dùng những lời lẽ ác nhất để nói lại bọn họ.

Anh Tuyết Nặc thật là giỏi.

Có tiền, giúp mình vượt qua đối thủ, lại còn có tài ăn nói rất tốt, giúp mình phản bác lại mấy tên xấu xa kia.

Thật sự đem đến cho Tiểu Y một cảm giác an toàn mãnh liệt.

Chỉ là, những lời nói cuối cùng kia của Lục Nguyên lại

khiến cho mặt Doãn Y lập tức đỏ bừng, tâm hồn thiếu nữ đập thình thịch loạn xạ. A, anh Tuyết Nặc lại cũng chú ý tới ngực Tiểu Y sao.

Bắt tỉnh mát, thật là xáu hổ quá.

“Con mẹ nó, đây là muốn gây sự sao?” – Cuối cùng, Đại Gia Hoa Chúc đã nhẫn nhịn nửa ngày mới nói ra một câu.

“Không sai, nào tới đây, đừng có nhiều lời.” – Lục Nguyên lại nói trực tiếp.

“Tất cả các chiến hữu của Ninh Ninh, các cậu ở đâu, mau vùng dậy vì Ninh Ninh.”

“Tôi sẽ đi triệu tập mọi người.”

“Nhanh, mau phát giấy triệu tập cho mọi người.”

Những người của phe Ninh Ninh ầm ï lên, trong lòng Lục Nguyên chỉ có thể thầm than, thật là quá đần độn, chỉ còn ba mươi giây, còn đi phát giấy tuyển người.

 

Cái cô Tiểu Ninh Ninh này có rất nhiều fan hâm mộ, ngay lập tức số quà được tặng không ít.

Mấy tên nhà giàu này đều tặng du thuyền với du thuyền cả.

Những người khác cũng là xe thể thao, khăn quàng, với tàu cao tốc các kiều.

Lại lần nữa, từ từ đuổi tới gần giá trị quà tặng của Doãn Y.

Ha ha, có ích gì đâu chứ.

Tuyết Nặc đã tặng cho Tiểu Y một chiếc tên lửa.

Hệ thống vừa thông báo tin, trong phòng phát trực tiếp, đám fan não tàn của Ninh Ninh mới nãy còn đang không ngừng gửi quà, lập tức yên tĩnh lại. Lúc này cả phòng phát sóng trực tiếp đều yên lặng.

Một chiếc tên lửa, là năm mươi nghìn tệ đó.

 

“Ha ha, tiếp đi2 Lũ đần độn?” – Tuyết Nặc chẳng thèm khách khi.

Không có động tĩnh gì, cho đến tận khi đồng hồ điểm 0:00, đám người kia vẫn chẳng làm gì.

“Chỉ có chút tiền bạc này mà cũng dám làm ầm trong phòng phát sóng trực tiếp sao? Mẹ, một lũ tặng quà cũng chẳng bằng một mình ông đây, chỉ có thế mà cũng muốn lăn lộn trên giang hồ sao, con mẹ nó thứ đáng xấu hổ này, một đám nghèo hèn giả bộ làm súc vật con nhà giàu hả.” – Tuyết Nặc tiếp tục chửi.

Lúc này, lại nghe được tiếng vàng rơi ào ào, mà giá trị quà tặng của Doãn Y cũng điên cuồng tăng lên đến trăm nghìn.

“Anh Tuyết Nặc, Tiểu Y cảm ơn anh nhiều lắm.”

Doãn Y vừa phấn khích vừa cảm động.

Phấn khích là vì đột nhiên được tặng nhiều như vậy, hơn nữa còn lãi được đến một trăm nghìn tiền

thưởng.

Cảm động là vì cô vốn đang định tắt máy rút lui, lại thấy Tuyết Nặc, tựa như là từ trên trời rơi xuống, trực tiếp nhảy xuống đứng ngăn ở giữa cô và những kẻ đó, bảo vệ cô.

“Nhớ, sau này nếu ai dám xúc phạm Tiểu Y, tao cầm tiền đập chét thằng đó.” – Tuyết Nặc chửi xong, lập tức offline.

Gọn gàng sạch sẽ.

Có cảm giác như vừa phát áo ra đi, che giấu cả tên và thân phận.

“Anh Tuyết Nặc…”

Doãn Y ngồi trước bàn, miệng không ngừng lắm bẩm.

Còn Lý Mộng Dao, chứng kiến toàn bộ quá trình đã bị chắn động đến nỗi không thể nói ra lời.

Đặc biệt là lúc Tuyết Nặc đột nhiên xuất hiện, sau đó

vô cùng kiên cường bát đâu tặng quà, đập cho đám người Tiểu Ninh Ninh kia luống cuống không biết phải làm sao, rồi lại điên cuồng mạnh mẽ, vừa điên cuồng vừa ngang ngược trút giận, nhưng lại ra sức lấy lại thể diện cho Doãn Y.

Cuối cùng, lại như đang bá đạo ôm Doãn Y vào trong lồng ngực, nói cho cả thế giới, đây là người của tôi, không cho phép kẻ nào dám động vào.

Đối với phụ nữ mà nói, còn có lời nào có thể khiến họ xúc động hơn lời nói này kia chứ?

Người đàn ông mạnh mẽ như vậy, làm gì có người phụ nữ nào không muốn rúc vào lòng anh ta, sưởi ấm trái tim anh ta, sưởi ấm cơ thể anh ta đâu?

Lý Mộng Dao vô cùng hâm mộ, lúc nãy khi mình còn đang ở trong phòng phát trực tiếp, bị bọn Tiểu Ninh Ninh làm cho nhục nhã không còn mặt mũi nào, nhục nhã đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, khóc không ra nước mắt. Khi đó không phải mình cũng muốn có một người như Tuyết Nặc tới che chở cho mình sao?

 

Nhưng mà mình không có, còn Doãn Y có.

Cho nên mình thì bị làm nhục không ngừng, còn Doãn Y lại không những được hả giận, còn cầm một khoản tiền lớn như vậy.

Điều này, chính là sự chênh lệch.

Tuyết Nặc, Tuyết Nặc, nếu anh cũng đối xử tốt với tôi như vậy, thật là tốt biết bao.

À, Tuyết Nặc?

Cái tên này hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi thì phải?

Không phải là trong phòng phát trực tiếp.

Đúng rồi, Lý Mộng Dao vỗ đầu một cái, cái tên này lần trước khi ở Tùng Hạc Lâu, người được ngài Thẩm rút số, không phải là rút trúng tên người đó hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.