Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 91



Chương 91: Lại trở về Mai Lâm Tiểu Trúc.

“Chị Dương, chị Dương.”

Sau khi Phan Tăng Mỹ nhìn thấy Dương Á Ly quẹt thẻ, trái tim lập tức nguội lạnh.

Bà ta cũng hiểu rõ, lúc này nhất định Dương Á Ly đã thật sự nỗi giận.

Đúng vậy, vốn là mình mời người ta tới ăn cơm, bây giờ lại khiến người được mời phải bỏ tiền ra thanh toán.

Phan Tăng Mỹ vội vàng ra ngoài đuổi theo.

“Được rồi, cô đừng đuổi theo nữa.” – Dương Á Ly đột nhiên quay đầu, sắc mặt cũng rất khó coi: “Đây là bữa ăn nhục nhã nhất mà tôi từng ăn.”

Nói rồi, Dương Á Ly gọi một chiếc xe taxi, chuẩn bị lên xe.

“Chị Dương, chị Dương, chuyện của lão Triệu nhà chúng tôi, chị xem khi nào nộp hồ sơ là tốt nhất?” – Phan Tăng Mỹ thấy Dương Á Ly sắp đi, trong lòng quýnh lên, liền nói ra chuyện mà bà vẫn luôn canh cánh.

“Ha ha, tôi thấy làm giám đốc cũng khá tốt rồi, năm nay có quá nhiều người cạnh tranh, vẫn nên yên ổn một chút đi, đừng tự làm khổ mình nữa.” – Thật ra Dương Á Ly vẫn chưa trở mặt hoàn toàn, trong lòng hừ lạnh, khoe khoang cái gì chứ, khiến hôm nay tôi mất hết mặt mũi, như vậy mà còn muốn lên chức à, không có cửa đâu.

Nói rồi, Dương Á Ly trực tiếp lên xe taxi rời đi.

Phan Tăng Mỹ ngây ra tại chỗ, trong lòng cảm thấy vừa tức giận vừa oan uồng.

Lúc này, mấy người Lý Hoành Phi cũng đi ra.

Phan Tăng Mỹ nhìn thấy Lý Hoành Phi thì đã không giống như lúc đầu nữa. Đùa cái gì vậy, nếu không phải Lý Hoành Phi, bà ta cũng sẽ không thể hiện dẫn Dương Á Ly tới đây ăn cơm.

Kết quả thì sao, lại thành như vậy.

Vừa nãy Lý Hoành Phi nói tên bố mình ra, quản lý còn chưa từng nghe thấy bao giờ, có thể thấy được chắc chắn cũng chỉ là công ty nhỏ không có danh tiếng mà thôi.

Lần trước quản lý tặng rượu rồi lại giảm giá, có lẽ cũng là nhận sai người.

“Dì à, cháu đưa mọi người về nhé.”

Lý Hoành Phi nhìn ra được sắc mặt Phan Tăng Mỹ không tốt, anh ta cũng biết hôm nay gặp khó khăn, đành nói vậy.

“Không cần, tự chúng tôi cũng có thể tìm được chỗ ở.”

Bởi vì chuyện của Dương Á Ly, tâm trạng Phan Tăng Mỹ không tốt, cũng không nói nhiều, đi cùng Vương Tiểu Thúy và Mã Dong lên xe honda của mình, trở về Mai Lâm Tiểu Trúc.

Ba người trở lại Mai Lâm Tiểu Trúc.

Đi vào sảnh ngoài, đang định lên phòng của khách trên tầng nghỉ ngơi.

“Đúng rồi, ba vị.” – Nhân viên phục vụ ở quây lễ tân lễ phép gọi ba người Phan Tăng Mỹ lại: “Có chuyện muốn nói với mọi người một chút.”

“Chuyện gì?”

Phan Tăng Mỹ rất không khách khí nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, chúng tôi còn phải về nghỉ ngơi.”

Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, hơn nữa Phan Tăng Mỹ vẫn luôn khinh thường chỗ này, đương nhiên càng thêm khinh thường nhân viên làm việc ở đây.

“À.” – Nhân viên phục vụ hơi xấu hồ: “Là thế này, mọi người đến đây từ một tuần trước, anh Lục đặt phòng cho mọi người cũng vừa đúng một tuần, lúc mườ hai giờ trưa nay tiền phòng của mọi người đã hết, xin hỏi mọi người vẫn muốn ở tiếp, hay là trả phòng? Nếu tiếp tục ở đây, vậy mời trả thêm tiền phòng, được không ạ?”

“Chúng tôi đã sớm không muốn ở chỗ rách nát này của máy người rồi, tuy rằng ngủ rất thoải mái, nhưng ngay cả bể bơi cũng không có, nhìn cũng biết không có cấp bậc gì rồi.” – Phan Tăng Mỹ khinh thường nói: “Bỏ đi, hôm nay chúng tôi sẽ đi, tôi bảo Hoành Phi nhà tôi đặt cho chúng tôi ở Westin.”

“Đúng vậy, ở Westin đi, vất vả lắm mới tới Kim Lăng một chuyến, đương nhiên phải ở một khách sạn tốt rồi.”

“Nếu không, bây giờ gọi điện thoại cho Hoành Phi nhé?”

Mã Dong và Vương Tiểu Thúy cũng nói theo.

Phan Tăng Mỹ lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện thoại cho Lý Hoành Phi, lại nghĩ tới chuyện vừa nãy ở Kinh Sư Danh Trù, nghĩ đến việc này, trong lòng bà ta liền không thoải mái. Lý Hoành Phi kia có vẻ không bảo đảm lắm.

Thôi vậy, vẫn nên ở chỗ này thêm một buổi tối đi.

Nghĩ thế, Phan Tăng Mỹ lại dẫn Vương Tiểu Thúy và Mã Dong đến chỗ quây lễ tân: “Bỏ đi, chúng tôi ở thêm một tối nữa.”

“Vâng, được ạ.”

Chị gái lễ tân cúi đầu làm việc.

Lúc này Vương Liên cũng vừa lúc xuống tầng, đi tới chỗ quầy lê tân.

*“A, cô Phan.”

*Ò, mẹ Chu Doãn.” – Phan Tăng Mỹ lạnh nhạt nói “Vâng, vừa rồi nhân viên đã nói với tôi, phòng đã hết hạn.” – Vương Liên nói: “Tôi thấy tạm thời còn phải ở chỗ này, chỉ bằng ở thêm mấy ngày đi, mọi người đừng nóng vội, tôi gọi điện thoại cho Lục Nguyên để cậu ấy tới giúp chúng ta đăng ký tiếp „ nhé.

Nói xong, Vương Liên định gọi điện thoại cho Lục Nguyên.

Thật ra đương nhiên Vương Liên không phải coi Lục Nguyên là thần tài, mà do lúc trước Lục Nguyên từng nói với bà, nếu phòng hết hạn thì cứ gọi điện thoại, Lục Nguyên sẽ đăng ký tiếp.

“Mẹ Chu Doãn, ha ha, muốn gọi điện thoại, vậy cô bảo Lục Nguyên kia gia hạn thêm cho mình cô là được.” – Phan Tăng Mỹ cười lạnh nói: “Mấy người chúng tôi không cần cô phải lo lắng, chúng tôi vẫn có thể trả được chút tiền ấy.”

“Đúng vậy, cũng không phải là khách sạn tốt gì.”

“Đúng, đừng ra vẻ, tự chúng tôi trả tiền.”

Vương Tiểu Thúy và Mã Dong đều rối rít nói.

Bởi vì chuyện Kinh Sư Danh Trù mà tâm trạng của ba người họ không tốt, cuối cùng còn đắc tội với cả Dương Á Ly.

Huống chỉ lúc đầu có thể lấy lòng Dương Á Ly được, kết quả lại thành như vậy.

Bây giờ thấy Vương Liên muốn gọi điện thoại cho Lục Nguyên đến trả tiền, còn tưởng rằng Vương Liên cũng muốn thể hiện ra trước mặt bọn họ.

Trong lòng không ngừng cười lạnh, bà chỉ là một phụ nữ nông thôn mà cũng muốn thể hiện ở trước mặt chúng tôi sao, tỉnh lại đi.

Đừng cho là mấy người bọn tôi không biết suy nghĩ của bà, bà thấy bạn trai của con gái mình đặt cho chúng tôi cái khách sạn này, đã cảm thấy hơn người rồi sao?

Còn giúp chúng tôi trả tiền, chúng tôi thiếu máy đồng tiền kia của bà chắc?

Muốn thể hiện, cứ để cho người con rễ tầm thường kia của bà đặt cho chúng tôi khách sạn lớn Westin đi.

Đúng là đã nghèo mà còn muốn khoe khoang.

“Nhanh lên, gia hạn cho chúng tôi thêm một ngày nữa. Ba phòng.” – Phan Tăng Mỹ cũng cố ý không tính Vương Liên vào, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không phải bà muốn khoe khoang sao, vậy cứ khoe khoang đi, để con rễ của bà tới giúp bà trả tiền đi, cũng giúp tôi tiết kiệm được một hai trăm tệ.

“Vâng, xong rồi, đã gia hạn phòng, mời giao tiền.” – Lễ tân Ä À 3 xe. ..

ngâng đâu mỉm cười, nói.

“Đừng lằng nhằng nữa, tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Phan Tăng Mỹ vừa nói vừa mở ví tiền, lấy ra một xấp tiền đỏ rực.

“Vâng, ba gian phòng đều là phòng hạng A của chúng tôi, gia hạn thêm một buổi tối, tổng cộng là sáu mươi sáu ngàn tệ.” – Lễ tân nói, khẽ mỉm cười, nhìn tiền trong tay Phan Tăng Mỹ: “Thưa bà, quẹt thẻ hay là quét mã?”

Lời vừa nói ra, ba người Phan Tăng Mỹ sợ tới mức suýt chút nữa ngã ngồi xuống đắt.

“Cô…, cô nói cái gì?.”

“Sáu mươi sáu ngàn tệ?”

“Cô không nhằm đấy chứ. Chúng tôi chỉ trả tiền một buổi tối, không phải một năm mà.” – Phan Tăng Mỹ bình tĩnh lại, quả thực không thể tin được.

“Không sai, chỉ là trả tiền một buổi tối thôi, phòng hạng A, chỗ này của chúng tôi mỗi đêm là hai mươi hai ngàn tệ, ba phòng đương nhiên chính là sáu mươi sáu ngàn tệ.” – Cô gái lễ tân vẫn mỉm cười nói.

“Sao…, sao có thể.” – Phan Tăng Mỹ hoảng sợ kêu lên: “Cái khách sạn rách nát này lại tốn nhiều tiền như vậy à?”

“Thưa bà, bà nói chỗ này của chúng tôi là khách sạn rách nát, tôi không đồng ý.” – Lễ tân nghiêm túc nói: “Thực tế, chỗ chúng tôi không chỉ không phải là khách sạn rách nát, mà còn một trong những khách sạn cao cấp nhất Kim Lăng.”

“Mọi người từng ngủ giường ở chỗ chúng tôi phải không, có thoải mái không? Đệm và chăn đều làm bằng lông tơ của thiên nga đen cao cấp trên hồ Ontario. Tất cả thảm của chúng tôi đều được dệt từ lông cừu New Zealand và cỏ diên vĩ, mọi người có cảm thấy không khí ở chỗ này của chúng tôi cực kì tươi mát hay không? Phải biết rằng, chúng tôi sử dụng máy lọc không khí hàng đầu của Drogston và máy tạo ion âm để đảm bảo rằng không khí ở đây luôn trong lành quanh năm, bồn tắm của chúng tôi dùng liệu pháp từ tính. Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, mà điều quan trọng là nhà hàng của chúng tôi ở đây, cũng như bể bơi và sân gôn ở phía sau đều được cung cấp miễn phí, tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn không phải là những thứ này, mà là an ninh cao ấp ở đây…”

“Bốc phét, cô cứ bốc phét đi.”

“Đúng vậy, tôi không tin, Westin tốt hơn chỗ này của mấy người nhiều.”

Ba người Phan Tăng Mỹ nghe xong đều sửng sốt, nhưng vẫn mạnh miệng, quả thực không thể tin được.

Đúng lúc này, đột nhiên một chiếc xe dài dừng ở cửa, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vội vã đi từ trên xe xuống, ông ta mặc Âu phục, đi giày da, trên cổ tay đeo chiếc Rolex sáng bóng, trông như một doanh nhân thành đạt.

Một thanh niên hai mươi mấy tuổi đi theo sau ông ta, chắc hẳn là trợ lý.

Người đàn ông này vừa xuống xe, lập tức đi tới chỗ lễ tân, vẻ mặt nôn nóng: “Xin hỏi, nơi này còn có phòng cho khách không?”

*A, rất xin lỗi thưa ông, không còn phòng nữa rồi, vừa rồi có ba phòng, nhưng ba vị này muốn gia hạn thêm.” – Lễ tân nói. Cô ấy cũng không nhắc tới Vương Liên, bởi vì lễ tân đã giúp Vương Liên tự động trả tiền hết rồi, dù sao thì lễ tân biết quan hệ của Lục Nguyên và Vương Liên không đơn giản, bảy ngày nay Lục Nguyên cũng đã tới đây rất nhiều lần.

Tuy rằng lễ tân không biết thân phận cụ thể của Lục Nguyên, nhưng lễ tân cũng nhìn thấy rõ thái độ của Chu Đại Hữu đối với Lục Nguyên.

“Ôi trời.”

Người đàn ông vừa nghe thấy không còn phòng, liền dậm chân, có vẻ vô cùng nôn nóng.

“Tổng giám đốc Mã, xin lỗi ông, là tôi không đặt phòng kịp, nếu không thì chúng ta đặt khách sạn Westin nhé?” – Trợ lý vừa thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc, bèn sợ hãi nói.

“Chát.”

Tổng giám đốc Mã vung tay tát một cái lên mặt trợ lý.

“Tên vô dụng nhà cậu, biết rõ vị khách lần này mà tôi mời cực kỳ quan trọng, vậy mà còn không đặt trước phòng cho khách ở đây, cái khách sạn rác rưởi như Westin, chẳng phải là muốn dọa cho khách của tôi chạy mắt sao? Tôi đặt cái khách sạn rác rưởi như vậy, người ta chẳng những cho rằng tôi không có thành ý, còn cảm thấy chúng ta không có thực lực không có tiền, hiểu không? Cái tên vô dụng này, hợp đồng giá trị mấy tỷ của tôi, tôi bị mấy người hại thảm rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.