Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 96



Chương 96.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chị họ xinh đẹp của chủ tịch lại đi làm nũng với thằng nghèo kiết xác Lục Nguyên này sao?

Nói thật, lúc Trịnh Nguyệt làm nũng ôm cánh tay của Lục Nguyên đưa qua đưa lại, toàn bộ con trai ở đây đều tưởng tượng rằng cảnh Trịnh Nguyệt cũng làm thế với mình.

Nghe thấy giọng nói ngọt như đường mật này của Trịnh Nguyệt, toàn bộ đám con trai say như điều đổ.

Còn không phải sao, một người phụ nữ quyền rũ trưởng thành như Trịnh Nguyệt có sức hút khiến cho những chàng thanh niên này khó lòng nào mà kiềm chế. Cho nên, nếu như Trịnh Nguyệt có thể dịu dàng với bọn họ, bọn họ sẽ rạo rực cảm giác muốn chỉnh phục.

Trịnh Nguyệt nói xong thì ghé môi vào tai Lục Nguyên hạ giọng nói: “Lục thiếu, cầu xin anh đấy, giúp tôi một lần nữa được không? Gần đây Bao Hào luôn đuôi theo tôi, suýt chút nữa thì bị anh ta bắt được rồi, tôi phát điên lên mát, cầu xin cậu đấy, Lục thiếu.”

Thấy Trịnh Nguyệt như vậy, Lục Nguyên cũng không nỡ lòng tiếp tục từ chối cô ta.

Hơn nữa lần trước ở phòng trà Hoa Đạo, Lục Nguyên cũng nhận ra tên Bao Hạo kia quả thật vô cùng điên cuồng, thái độ cũng rất bá đạo, hồng hách.

Được rôi, nhưng mà ăn cơm xong tôi phải vê ngay.

Lục Nguyên có chút khó xử, nhưng vẫn cùng Trịnh Nguyệt lên xe.

Mọi người trong câu lạc bộ ngơ ngác nhìn chiếc xe Ford màu trắng dần biến mất khỏi sân bóng, mất cả nửa ngày cũng không phản ứng kịp.

“Ôi con mẹ nó, sao có thể được, chủ tịch à, chị họ của chị sao có thể sánh vai cùng cái thằng nghèo hèn Lục Nguyên kia được?”

“Có khác nào bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu không, con mẹ nó, tôi không tin.”

“Hơn nữa nhìn sắc mặt vừa rồi của Lục Nguyên, hình như cậu ta còn có vẻ bất đắc dĩ nữa kìa, ông trời ơi, thằng này học tán gái ở đâu vậy chứ?”

“Đúng đấy, chị họ của chủ tịch ngọt nước như vậy nó còn bày ra cái bộ mặt miễn cưỡng nữa, đúng là quá tỏ vẻ rồi, mọi người đều bị thằng nghèo hèn kia làm nhục rồi.

“Bọn con trai trong câu lạc bộ tức đến phát điên, hai tay ôm đầu kêu trời kêu đất.

Thật lòng mà nói, mặc dù Bạch Nhiễm biết chuyện giữa Lục Nguyên và chị học của mình nhưng cô ta không ngờ chị ấy lại đích thân tới tìm Lục Nguyên, hơn nữa vẫn còn giả bộ ôn nhu chăm sóc với cậu ta, chuyện gì vậy chứ?

Chị ấy đầu cần phải làm như vậy nữa?

Nhưng mà ngay lập tức Bạch Nhiễm liền nghĩ, có lẽ là chị ấy còn muốn tiếp tục. . .kích Bao Hạo nữa, nghĩ rằng lúc trước còn chưa đủ, cho nên mới làm thêm một lần.

Tuy rằng nghĩ chị họ mình làm vậy chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân, nhưng khi nghĩ tới đây, cô ta vẫn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Ha ha, mấy người không phải thật sự nghĩ rằng chị của tôi quan tâm tới thằng nghèo hèn Lục Nguyên kia thật đấy chứ?

Nghĩ rằng bọn họ là một cặp thật sao?” Chờ mọi người đã bình tĩnh được phần nào, Bạch Nhiễm mới mìm cười nói, nét mặt mang vẻ bí hiểm.

“Nếu không thì sao?” Vương Đại Lục rất phiền muộn, đúng vậy, so với thằng nghèo hèn Lục Nguyên đó, anh ta điểm gì cũng hơn, tại sao nó lại có thể may mắn đến như vậy chứ. Lúc trước thì được lọt vào mắt xanh của Phong Linh, giò thì lại được chị họ của Bạch Nhiễm làm nũng đủ kiểu trên đời, Vương Đại Lực đây không phục.

“Đúng vậy đấy, vừa rồi sờ sờ ra trước mắt như thế, sao có thể giả được?” Những người khác cũng thầm thở dài, haiz, một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy mà lại rơi vào tay Lục Nguyên.

“ Lại đây, tôi nói cho mọi người nghe.”

Bạch Nhiễm ngoäc tay, kéo mọi người tụ lại, sau đó kể hết mọi chuyện ở quán cà phê kể lại hết, chuyện mà cô ta cùng chị họ của mình lừa dối Lục Nguyên đều một lời nói cả ra.

“Ôi trời.”

“Ha ha.”

“Không phải chứ, đỉnh đấy.”

“Mẹ nó chứ, tâm trạng vui vẻ quay về rồi.”

“Đúng vậy, quả thật là thế sự không lường, quá kích thích rồi.”

Thoáng một cái, tâm trạng của bọn Vương Đại Lực đã trở nên tươi đẹp ngay lập tức “Thằng Lục Nguyên nghèo hèn này, ha ha ha, mẹ nó chứ, tôi đã nói rồi mà, loại cùi bắp ấy có chỗ nào tốt đâu, sao có thể cưa đổ được một đại mỹ nữ như chị học của chủ tịch được, hóa ra chỉ là bị lợi dụng à, ha ha ha, thoải mái quá.”

“Đột nhiên tôi muốn nhìn biểu cảm của thằng Lục Nguyên ấy khi nó viết chân tướng việc này, ha ha ha.”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn xem, chủ tịch, cậu nói xem, nếu như chị họ của cậu đã khiến Bao Hạo kích động rồi thì sao hôm nay còn muốn tới tìm Lục Nguyên để cùng đi ăn vậy?”

Có người hỏi.

Tuy rằng mấy người này vừa rồi thấy khó chịu khi tưởng Trịnh Nguyệt với Lục Nguyên làm một cặp. Nhưng nếu như đổi lại, người sánh bước với Trịnh Nguyệt là Bao Hạo thì bọn họ sẽ không phản ứng phẫn nộ như thế.

Suy cho cùng thì trong mắt bọn họ, Lục Nguyên chỉ là một thằng nghèo hèn, kém hơn bọn họ rất nhiều, dựa vào cái gì mà được yêu đương với Trịnh Nguyệt.

Mà Bao Hạo kia thì có nói thế nào người ta cũng là một thanh niên đầy triển vọng trong xã hội, là trưởng phòng, hơn nữa còn lái chiếc BMW 3, nhiều người ở đây cảm thấy mình thua kém Bao Hạo, cho nên như Bao Hạo với Trịnh Nguyệt là một đôi, bọn họ sẽ không ghen ty mạnh mẽ đến thế.

“Để tôi đoán, có lẽ là do hôm nay Bao Hạo lại đến gặp chị ấy nên chị ấy muốn để anh ta kích động một chút.” – Bạch Nhiễm cười đắc ý nói: “Tôi nói cho các cậu biết, chị họ của tôi rất thông minh, nêu như ngày nào đó chị ấy lại tới tìm Lục Nguyên thì chắc chắn không phải bởi vì thích Lục Nguyên, mà chỉ là muốn lợi dụng Lục Nguyen như hôm nay thôi. Nếu như tôi không đoán lầm thì hôm nay sự thật sẽ được hé lộ. Hôm nay Bao Hạo sẽ cầu hôn chị ấy, chị ấy sẽ đồng ý ngay lập tức và rồi đá văng thằng nghèo hèn Lục Nguyên kia đi.”

“Thật á? Vậy thì chúng ta không thể bỏ lỡ trò vui thế này được.”

“Đúng vậy đấy, chuyện này quá đặc sắc rồi, tôi sẽ cười như điên dại mát, tôi nhất định phải đến xem thằng nghèo hèn Lục Nguyên kia sẽ thế nào, không được rồi, tôi nhịn cười không nổi nữa, ha ha ha ha…”

Tiếng cười đúng là dễ lây lan, trong chốc lát khắp sân tennis vang vọng tiếng cười giòn giã của mây người trong câu lạc bộ.

Mà điều khiến bọn họ buồn cười chính là thành viên câu lạc bộ kia, Lục Nguyên.

“Nhanh lên chủ tịch, chúng ta cũng qua đó đi, tớ thật sự rất muốn xem mọi chuyện đã phát triển đến bước nào rồi.” – Phạm Văn Yên vô cùng gấp gáp, kích động đến mức nhảy dựng lên.

“Còn nữa, chủ tịch, Bao Hạo cũng nên qua đó đi, có phải cậu nên gọi điện cho anh ta qua đó sau đó lại tiếp tục kích thích anh ta không?” – Có người nói..

Người này vừa mới dứt lời, điện thoại của Bạch Nhiễm bỗng đổ chuông.

“Suyt.”

Bạch Nhiễm ra hiệu cho mọi người im lặng lại, sau đó bắt máy.

“Alo, anh Hạo, có chuyện gì vậy, tìm em có chuyện gì không?” – Vừa nhìn thấy dãy số điện thoại của Bao Hạo, Bạch Nhiễm đã chắc mắm tám chín phần, xem ra mình đoán không lầm, ngày hôm nay sẽ là lần cuối cùng chị họ lợi dụng Lục Nguyên, nhất định là chị ấy đã biết Bao Hạo sẽ chủ động cho nên mới tới đón Lục Nguyên.

“À, chị họ em á, em không biết, em không thấy chị ấy. Ôi trời anh Hạo, đừng có nóng vội mà, theo đuổi con gái thì phải kiên nhẫn chứ. Sao, anh không chịu nổi nữa sắp điên lên rồi, bây giở phải cầu hôn với chị ấy ngay sao? Ôi, thật sao, nếu như chị ấy mà biết thì sẽ rất vui cho mà xem. Hả, chị ấy không nhận điện thoại của anh á? Có lẽ do ngân hàng nhiều chuyện quá.

Cái gì, người con trai ở quán cà phê hôm nọ đấy hả, anh ta…, em cũng không quen lắm. Nói thật chị họ em không có gì với cậu ta đâu. Sao, anh tới tìm em sao, vậy được rồi, anh qua đây đi, em đang ở sân tennis của trường.

Cúp điện thoại.

“Yeah.” – Mọi người reo hò.

Vừa nãy lúc Bạch Nhiễm nghe điện thoại, bọn họ nghe được rõ ràng từng chữ, mặc dù không nghe được đầu dây kia Bao Hạo nói cái gì nhưng về cơ bàn bọn họ đã hiểu rồi.

“Chủ tịch, cậu nói chuẩn không cần chỉnh luôn, anh Bao Hạo này quả nhiên đang rất sốt suột rồi, xem ra chị họ của cậu đã biết điều này cho nên mới tới đón Lục Nguyên.

“Một lát nữa Bao Hạo sẽ tới phải không, bọn mình chờ anh ấy nhé, sau đó cùng đi, ha ha.”

Xảy ra chuyện như vậy, nào có ai còn tâm trạng đâu mà đánh tennis nữa, ai cũng chờ mong được xem náo nhiệt.

Hai mươi phút sau, một chiếc BMW màu trắng lao tới như một mũi tên, tiếng động cơ vang dội sau đó dừng lại ở lối vào cửa sân tennis.

Cửa xe được đẩy ra, một người đàn ông khoảng chừng ba LÊ TS SE c Ạ mươi tuôi bước xuông.

Người đang ông mặc một bộ vest sọc kẻ sãm màu, bên trong là Sơ mi trắng, đôi giày da bóng loáng không tì vết, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, cả người vô cùng chỉnh tê.

Con ai vào đây nữa, chính là Bao Hạo.

“Anh Hạo.”

Bạch Nhiễm dẫn một nhóm người nhao nhao đi tới, nhìn thấy chiếc BMW, Bạch Nhiễm không khỏi tiếp tục sửng sốt: “Anh Hạo, xe này không phải của anh đúng không? Xe anh lái trước đó không phải là BMW 3 sao?”

*Đó là trước kia thôi.” – Trên gương mặt khẩn trương của Bao Hạo pha thêm vài phần đắc ý: “BMW 3 xấu quá, anh mang bán rồi, thêm hơn một trăm ngàn tệ nữa mua một chiếc BMW5.”

“Hì hì, anh đổi xe mới cũng là vì để theo đuổi chị họ em phải không?” – Ở một số phương diện khác, Bạch Nhiễm cũng khá thông minh.

Bao Hạo cũng không phủ nhận, nhưng vừa nghe Bạch Nhiễm nhắc tới như thế, thì lập tức sốt sắng: “Nhiễm Nhiễm, mau nói cho anh biết Nguyệt Nguyệt đang ở đâu đi, giờ anh lập tức đi tìm cô ấy, lập tức đi cầu hôn.”

Nói xong, Bao Hạo bỗng nhiên mở cốp xe ra, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mình tràn ngập sắc hồng, một làn hương hoa thơm nồng nàn xộc vào mũi, không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Bên trong cốp xe đều là hoa hồng.

“Anh mua chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, đều là dòng thượng phẩm của Hà Lan, chính là muốn hôm nay đưa cho Nguyệt Nguyệt.”

Nói xong, Bao Hạo lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo mở ra, lớp vải nhung thượng hàng làm nổi bật lên chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, nhìn thôi cũng thấy lóa mắt.

“Đây là nhẫn kim cương, anh dùng tám mươi tám ngàn tệ để mua nó, ngày hôm nay anh phải đưa nó cho Nguyệt Nguyệt.” – Ánh mắt của Bao Hạo khẽ lay động: “Ngày hôm nay, cho dù có như thế nào anh cũng phải tìm bằng được Nguyệt Nguyệt, nói cho cô ấy biết rằng anh yêu cô ấy, muốn cô ấy về làm vợ.”

Nhìn thấy cảnh này.

Mọi người không khỏi chấn động trong lòng.

BMW 5, nhẫn kim cương tám mươi tám ngàn tệ, chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, mặc dù không thể so sánh với những đỉnh cấp phú hào nhưng thế này đã đủ lớn rồi, chỉ cần tiện tay lấy ra là có thể nghiền chết mấy thằng nghèo hèn Lục Nguyên À: rÖI.

Bạch Nhiễm mỉm cười.

Có vẻ như lần này Bao Hạo thật sự bị ép rồi.

Đây không phải là kết quả mà chị họ mình mong muốn hay sao?

Chị ơi là chị, chị đúng thật là thiên tài đấy, mặc dù chu kỳ của kế hoạch này rất dài nhưng mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch của chị, xem ra chị thành công rồi.

Thằng nghèo hèn Lục Nguyên kia, lần này xem mày mắt mặt trước bao nhiêu người như vậy kiểu gì, nhục quá đi, ha ha, phải cho mày biết thế nào là “Ngày tôi biết sự thật là ngày nước mắt tôi rơi”, ha ha.

“Đừng số ruột quá anh Hạo, tin em đi, em nhất định giúp anh tìm được chị họ em.” – Bạch Nhiễm mỉm cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.