Tạm Biệt, Cô Nàng Lạnh Lùng

Chương 99



Sau hàng tiếng đồng hồ, cuối cùng Rick cũng đã đặt chân đến đất Mĩ.

Thì ở Việt Nam lúc này, Kin vừa tỉnh giấc, thuốc ngủ hoàn toàn hết tác dụng.

Kin tỉnh dậy, thấy trên bàn có 1 bức thư.

Kin mở thư ra, từng dòng chữ nắn nót, uyển chuyển, khiến lòng người không khỏi rạo rực.

[ Gửi Kin…

Có lẽ đây là lần đầy cũng là lần cuối mà tôi viết thư cho câu nhỉ. Nhớ lại những kỉ niệm giữa cậu và tôi, thì số lần cậu tỏ tình có thể đếm trên đầu ngón tay. Và tôi cũng đã nhận ra, có lẽ, tôi đối với cậu đã có chút thay đổi. Tim tôi đập thình thịch mỗi khi tôi nhìn thấy cậu và nhói đau mỗi khi cậu đi bên cạnh 1 người con gái khác. Nói vậy thôi, chứ cậu cũng có bạn gái rồi mà. Tôi nói vậy, cậu dấy lên tình cũ, chia tay với bạn gái thì không khéo cô ấy tìm tôi đánh ghen mất. Đối với tôi, những tình cảm nhen nhóm này là thật sự không cần thiết. Cuộc đời tôi chỉ có 2 chữ công việc. Tôi sẽ tự động rút lui ra khỏi cuộc đời cậu. Đừng tìm tôi, cậu sẽ chẳng thể tìm thấy đâu.

Hôm nay tôi viết thư cốt để nói thật tình cảm của tôi cho cậu và chào tạm biết cậu.

P/s : Trần Hân Hân sẽ chính thức biến mất trong cuộc đời cậu…

Ký tên

Trần Hân Hân. ]

Kin định chạy đi tìm Hân nhưng Sun, Gin, Ren, Lena vừa về đến nhà nên đã kịp thời giữ Kin lại.

- Thả tôi ra ! Tôi cần đi tìm Hân – Kin.

- Đừng tìm Hân nữa – Gin và Ren giữ Kin lại.

- Sao ai cũng nói với tôi như vậy chứ ? – Kin.

- Đừng tìm Hân nữa, cậu không thể tìm ra đâu – Sun.

- Vừa có tin báo, Trần Hân Hân hiện đã tử vong trong 1 tai nạn xe cộ - Lena rưng rưng nước mắt.

Kin ngồi thụp xuống. Tự cảm thấy bản thân mình bất lực..

Kin hét lên thật lớn, dùng tay đấm mạnh lên sàn nhà tới nỗi bể máu…

1 tháng sau, Kin như 1 kẻ sắp chết…Suốt ngày chỉ biết rượu chè be bét.

- Nhìn anh ấy nửa sống nửa chết thế này em lại cảm thấy có lỗi – Lena.

- Em không có lỗi. Người có lỗi phải là Rick…nhưng tiếc là…nó lại không hiểu được Kin đang đau khổ tới mức nào – Sun.

- Nhưng chúng ta lại không thể nói cho Kin biết được – Gin.

- Hay giờ nói với anh ấy là chị Ice vẫn còn sống cho anh ấy vui. Chứ nhìn anh ấy thế này em đau lòng lắm – Lena.

- Đừng nói. Khó khăn này phải để nó tự vượt qua. Nếu nói chị Hân còn sống thì nó cũng sẽ trở thành như thế thôi. Phải để cho nó tự vượt qua mà sống theo kiểu “ không có em anh vẫn sông tốt” – Ren.

- Nghe ba nó nói…Rick từ khi về Mĩ cũng chỉ làm việc ngày đêm không ngớt. Có lẽ nó cũng chịu khổ không kém gì Kin đâu. Hai cái con người này thật là – Sun.

Kính Coong…

- Earl với Xuy, Xu đến chơi đó mà – Lena.

Lena mở của cho họ vào.

- Dạo này không thấy Kin đi học, tớ đến xem cậu ấy sao ? – Xuy.

- Kia kìa, Hân biến mất mà nó như thằng sắp chết ấy – Sun.

- Trời ! Trông khổ quá – Xuy.

- Trông ảnh như người điên ấy – Earl.

Xu lao vào chỗ Kin…Lúc này Kin đang cầm chai rượu ực lấy 1 hơi.

- Anh đừng uống nữa – Xu giật lấy chai rượu.

- Đưa đây ! – Kin cố giật lại.

- Anh uống tiếp đi ! Anh vẫn buồn đúng không ? Anh nghĩ uống rượu mà quên được sao ? Hãy tập cách quên đi. Nếu không mãi mãi anh cũng chỉ như vậy thôi. Anh cũng nên nghĩ tới việc chị Hân mong anh đứng lên và sống tiếp chứ - Xu ném chai rượu xuống đất.

Kin thẫn thờ…Hẳn cậu ta đã nhận ra rồi.

1 năm sau…Tại Mĩ…Trụ sở công ty Loyal Beauty.

Cốc…Cốc…

- Vào đi ! – Giọng nói sắc lẹm như dao găm.

- Chi nhánh ở Việt Nam đang gặp khó khăn thưa giám đốc – Thư Kí.

- Cử người đi khắc phục.

- Nhưng mọi người đều đang bận với bản thiết kế mới. Không ai trong công ty còn thời gian sang Việt Nam ạ - Thư kí.

- Đích thân ta sẽ về Việt Nam.

Vẫn là cái giọng sắc lẹm ngày nào…Nhưng nay còn lạnh lùng hơn gấp bội.

Mái tóc đen xõa ngang vai. Mặc 1 chiếc áo phông trắng, cổ áo sọc đen trắng, chiếc caravat nhỏ màu đỏ tô điểm thêm cho chiếc áo. Mặc 1 chiếc váy đen dài tới đầu gối, chân đi 1 đôi giày lười đế thấp, màu đen. Còn ai khác ngoài Rick.

Rick ngồi trên chiếc ghế xoay văn phòng, ánh mắt hướng về 1 nơi xa xăm.

Lúc này trong đầu Rick hiện ra 1 bóng hình. Bóng hình mà 1 năm nay Rick không thể nào quên nổi.

Rick chậm rãi đi lên máy bay….

Trong đầu hiện lên 1 suy nghĩ… “Thật chậm mà cũng thật nhanh, đã 1 năm rồi”

Hàng tiếng đồng hồ sau…Rick đặt chân trở lại Việt Nam.

Bây giờ, Rick đang mặc 1 chiếc áo đen có hình đầu lâu, dài và rộng kết hợp cùng chiếc quần bò Jean…Chân đi đôi giày thể thao trắng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Rick. Ghen tị cũng có, hâm mộ cũng có và cả những ánh nhìn thèm thuồng hóa thành hình trái tim.

Rick bắt taxi đi thẳng tới chi nhánh ở Việt Nam.

Tới trước cửa công ty…Rick chầm chậm tiến vào.

Tại quầy tiếp tân…

- Quý cô đây tìm ai ạ ?

- Giám đốc công ty – Rick.

- Hiện tại giám đốc đang ở trường Moon. Tìm giám đốc có việc gì ạ ?

Tiếp tân vừa hỏi xong đã thấy Rick bấm thang máy đi lên.

- Ơ..Nhưng thưa cô không được phép vào ạ. – Tiếp tân 1.

Nghe vậy Rick quay đầu tiến về phía chiếc ghế salon ở sảnh.

- Ê ! Nhìn cô ta trông quen quen đúng không ? – Tiếp tân 2.

- Nhìn thì cũng xinh đẹp đấy, nhưng cái mồm miệng thì chả ra gì – Tiếp tân 3.

- Trời ơi. Nhìn trên báo này. Úi giời ơi…Tổng giám đốc công ty Loyal Beauty đấy. Công ty chúng ta cũng mới chỉ là chi nhánh nhỏ do công ty ấy lập ra thôi. Biết ngượng mồm mà nói đi…Không bị đuổi việc cả lũ – Tiếp tân 4.

Nghe đám tiếp tân nói hết. Nhưng Rick chẳng mảy may quan tâm. Chỉ cần Rick phẩy tay 1 cái cũng thừa sức đuổi đám ấy đi.

Rick đã ngồi đợi chán…Bèn gọi taxi đi đến trường Moon.

Rcik không muốn đến trường Moon…Vì ở đó có người mà Rick muốn tránh xa.

Nhưng tránh thì cũng không tránh mãi được. Sợ gì chứ, bây giờ Rick là Nguyễn Ngọc Thiên Băng…Không phải là Trần Hân Hân.

Taxi đỗ tại cổng trường…Có vẻ như giờ này cả trường đang ăn trưa.

Rick định đi vào trường nhưng bị bác bảo vệ ngăn cản.

- Em kia ! Là học sinh sao ? Sao không mặc đồng phục ? – Bảo vệ.

- Không ! – Rick.

- Vậy đến đây làm gì ? – Bảo vệ.

- Tìm người – Rick.

- Không được phép thì không được vào – Bảo vệ.

Rick lấy điện thoại ra bấm bấm 1 hồi…

- Đây ! – Rick bật loa lên…là giọng bác Thomas.

- Cho vào ! – B.Thomas.

- Nhưng…- Bảo vệ đành phải cho Rick vào.

Rick trở lại trường Moon với nhiều hoài niệm cũ nhưng bây giờ thì khác rồi.

Đám học sinh nam nhìn Rick với đôi mắt hình trái tim. Nhất là đám học sinh nam bu quanh Rick. Còn đám con gái cũng vây quanh tò mò.

- Xinh ghê ! – Hs nam 1.

- Xí ! Chắc đi phẫu thuật thẩm mĩ chứ gì – Hs nữ.

- Hình như trông quen quen – Hs nam 2.

- Úi ! Tổng giám đốc công ty Loyal Beauty.- Hs nữ 2.

- Ừ ha. Sáng nay mới thấy trên báo – Hs nam 3.

Rick bắt đầu cảm thấy phiền phức. Dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua 1 lượt.

Lập tức, đám người dàn hàng cho Rick đi luôn.

Rick đến chỗ bàn ăn nơi Sun – Gin, Ren – Lena, Xuy – Earl, Kin, Xu đang ngồi.

Đám người này nói chuyện với nhau hết sức rôm rả.

- Đông đủ phét ! – Rick .

Cả đám đang trố mắt nhìn Rick, còn Sun vẫn cắm đầu cắm cổ vào ăn.

- Nghe đâu như giọng con Rick. Sao vậy được, nó đang ở Mĩ mà, làm gì có chuyện nó lại ở Việt Nam lúc này chứ - Sun.

- Ê ! Sun ! – Gin huých tay Sun.

Giờ Sun mới ngước mắt lên nhìn…Đống đồ ăn rơi Bịch xuống đất.

- Rick. Tôi nhớ bà quá – Sun nhảy lên ôm chầm lấy Rick.

- Bẩn hết quần áo rồi – Rick.

- Ngọn gió thần thánh nào đưa bà đến đây vậy ? – Sun.

Sun vừa hỏi xong thì Rick đánh cho Gin và Sun mỗi đứa 1 cái…Hiện lên đầu 1 cục u to đùng.

- Gin ! Sun ! Ren ! Lena ! Mấy người làm ăn kiểu gì vậy hả ? Không lo công việc, chỉ lo ăn chơi. Nếu không vì chi nhánh đang gặp trục trặc thì tôi cũng không thèm vác thân về đây đâu – Rick.

- Trục trặc gì ? – Sun.

- Công ty có nội gián mà không biết à ? Trước làm việc tốt biết bao nhiêu…Có làm không ? Không tôi tách 2 người ra đấy – Rick.

- Đừng ! Tôi làm…Tôi làm mà – Sun.

- Nhanh lên…Bận…- Rick.

- Nhưng đang ở trường mà – Sun.

- Bỏ tiết ! – Rick.

- Hay bà ở đây chơi mấy hôm đi – Sun.

- Công việc còn nhiều…- Rick.

- Đi mà ! – Mắt mông lung…

- Đành vậy ! – Rick.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.