Thẩm Du Ninh sững sờ bàn tay cầm ly vô thức run lên, nửa ly nước sánh ra đổ đầy sàn.
Nhớ lại lần trước Thẩm Du Ninh bị bỏng, Đường Nặc ai da một tiếng vội vàng cầm lấy ly nước, lại lật mu bàn tay Thẩm Du Ninh kiểm tra, xác nhận anh không bị nước xối vào tay.
"Anh cẩn thận chút," Đường Nặc nửa nghiêm túc nửa lo lắng, nói: "Ca ca, đừng làm em sợ."
"A...!em—" Thẩm Du Ninh kéo dài âm cuối, "Lúc nãy em nói cái gì?"
"Hả?" Đường Nặc khó hiểu ngẩng đầu, "Em nói...!Lưng của anh—"
"Câu sau nữa."
"...Nói anh có thể trói tay em...!Ưm...."
Thẩm Du Ninh hôn như đúng chỗ, chặn lại những lời nói không biết xấu hổ.
"Anh..." Đường Nặc phát hiện vẻ mặt khác thường của Thẩm Du Ninh, chớp chớp mắt, "Anh không thích sao?"
Thẩm Du Ninh không đáp, một tay ôm eo, tay kia đỡ chân, bế ngang người quay về giường.
Lần này không thể làm thật được, chỉ có thể ma sát ở giữa hai chân cậu, Đường Nặc không làm được gì chỉ biết nắm lấy ga giường rên rỉ, Thẩm Du Ninh dịu dàng dỗ dành, Bé cưng ngoan, rồi nắm lấy hai cẳng chân thon dài khép chặt lại.
Đường Nặc không biết vừa rồi đã chạm phải dây thần kinh nào của Thẩm Du Ninh, giờ phút này cậu hoa mắt chóng mặt ngoan ngoãn nằm ghé trên chân anh mặc anh thoa thuốc.
Thoa thuốc xong Thẩm Du Ninh lại cắt móng tay cho cậu, Đường Nặc lúc nãy suýt chút nữa cào gãy móng tay, Thẩm Du Ninh nhìn mà đau lòng, cầm lấy bấm móng tay vội vàng hầu hạ người ta.
Cắt xong Đường Nặc đặt hai bàn tay lên ngực Thẩm Du Ninh thử cào, nhìn thấy không còn để lại vết gì thì vừa lòng gật đầu.
Vốn dĩ đã bàn nhau sẽ đi thăm thú khắp thành phố C, vậy mà dù phải ở trong khách sạn ngày rưỡi nhưng Đường Nặc vẫn rất vui vẻ, tới lúc về còn không nỡ.
"Sắp được gặp An An rồi," trên đường về Thẩm Du Ninh an ủi Đường Nặc, "Đã lâu không gặp, rất nhớ tên nhóc ấy."
Đường Nặc lập tức lên tinh thần, thật ra không nhắc còn đỡ, vừa mới nói đến đây lòng cậu cũng thấy nhớ.
Không biết mấy ngày này có sinh bệnh không? Ở nhà người khác có nghe lời không? Mập lên hay ốm đi? Một tay có còn ôm được không?
Về đến thành phố A, hai người đến thẳng nhà Giang Dực đón mèo.
Đây là lần đầu tiên Đường Nặc tới nhà Giang Dực làm khách, mặc dù trước đó Thẩm Du Ninh đã làm chuẩn bị cho cậu rằng gia cảnh nhà Giang Dực không giống bình thường, nhưng hai người vẫn không ngờ tới Đường Nặc vậy mà lạc đường trong nhà Giang Dực.
"Tôi lúc trước đã nói hành lang này không nên xây, phòng ốc vốn đã thiết kế phức tạp, vòng đi vòng lại hệt như mê cung, khách đến nhà lần đầu rất khó tìm đường."
Đường Nặc gây chuyện phiền, xấu hổ đỏ bừng mặt, Giang Dực rất tâm lý, không chờ ai nói gì đã mở lời trách bố cục nhà mình trước.
"Đúng vậy đúng vậy, lần đầu tiên tôi tới đây, ngay cả nhà vệ sinh cũng không tìm ra." Đô Ân Vũ cũng giải vây theo, "Sau này thường xuyên đến chơi là quen thôi."
Giang Dực nghe nói quê của Đường Nặc là ở tình H thì đặc biệt dặn dì Vương nấu mấy món cay, chỉ mới ngửi mùi đã sặc nước mũi, lại không ngờ Đường Nặc gần như không động đũa vào mấy đĩa đồ cay, chỉ chăm chú mấy món chay ở phía xa, thỉnh thoảng múc mấy muỗng đậu hũ sốt cay còn bị Thẩm Du Ninh chặn lại giữa đường.
"Nhịn mấy ngày thôi, mấy ngày này em phải ăn kiêng." Thẩm Du Ninh thầm thì với Đường Nặc.
Giang Dực vểnh tai nghe lén, dùng khủy tay chọc anh: "Cậu suốt ngày ăn canh suông uống nước lã thì thôi đi, giờ còn bắt người ta phải làm theo hả?"
"Không phải." Thẩm Du Ninh lời ít ý nhiều, "Nặc Nặc mấy ngày này bị nóng trong, không thể ăn đồ cay."
"Nóng trong...!Nóng trong thì không thể ăn cay?" Giang Dực khó hiểu, "Tôi phẫu thuật hôm nay ngày hôm sau đã ăn vụng một một gói Hỏa Long, nóng trong—"
"Chuyện khi nào thế nhỉ?" Đô Ân Vũ quay đầu nhìn Giang Dực, giọng nói bình tĩnh, tiếu lý tàng đao.
"..."
"Hồi cấp ba." Thẩm Du Ninh tiếp lời, "Trước khi quen bác sĩ Tiểu Đô."
"Đúng đúng đúng!" Giang Dực cảm kích liếc Thẩm Du Ninh một cái, "Dù sao cũng là chuyện rất lâu trước đây."
"Phẫu thuật cái gì?" Đô Ân Vũ không thuận theo, truy hỏi.
"Trĩ." Thẩm Du Ninh đáp trôi chảy.
"..." Vậy thì anh đỉnh lắm.
Mặt Giang Dực hết xanh lại trắng, thành nhờ Du Ninh bại cũng nhờ Du Ninh? Hắn vội nói sang chuyện khác, "Vậy nên phẫu thuật trĩ xong còn ăn được cay, thì...!nóng trong cũng không thành vấn đề đúng không."
Ánh mắt Giang Dực sáng ngời, nhiệt tình gắp cho Đường Nặc một miếng đầu cá hầm ớt bằm, Đường Nặc không thể không cho đối phương mặt mũi, đành phải nhìn Thẩm Du Ninh.
Thẩm Du Ninh gắp miếng cá kia vào chén mình, ăn.
"Không tồi, rất ngon." Thẩm Du Ninh nếm thử thay Đường Nặc, "Cơ thể Nặc Nặc không thoải mái, thật sự không ăn được."
Giang Dực thầm nói làm quá, ban nãy lấy cớ cho hắn còn có thể nghĩ đến trĩ được, lúc này đến cớ cũng không thèm lấy? Hắn đang định chất vấn người anh em lại đột nhiên nghe thấy Đô Ân Vũ à một tiếng.
Vẻ mặt Đô Ân Vũ như hiểu hết mọi chuyện, y quay sang Đường Nặc nhỏ giọng nói: "Tôi có thuốc, xức mấy ngày là khỏi, trước khi về để tôi lấy cho cậu."
"Thuốc gì?" Giang Dực lớn tiếng hỏi.
"Thuốc nóng trong." Đô Ân Vũ mặt không đổi sắc đáp.
Bữa cơm này vừa ngon vừa kích thích, Giang dực dẫn Đường Nặc tham quan nhà mình, phòng chiếu phim, phòng sưu tầm, vườn hoa lớn, còn mời Đường Nặc một thời gian nữa đến ăn dưa Hami nhà trồng.
"Ân Vũ thích ăn trái này nhất," Vẻ mặt Giang Dực đong đầy ngọt ngào, nói: "Vậy nên tôi trồng cho em ấy một vườn, tính thời gian thì khoảng một hai tuần nữa là có thể ăn."
Đường Nặc cảm thán một tiếng, không khỏi nghĩ Giang Dực thật lãng mạn, mình cũng nên học tập sau này về phải trồng một vườn quýt dưới tiểu khu cho ca ca.
Hai người gần chiều mới về nhà, Đường Nặc ôm An An, Thẩm Du Ninh nắm tay Đường Nặc, cốp xe chất đầy đồ mới Giang Dực mua cho An An.
Đường Nặc cũng lần đầu tiên biết đến áo quần cho thú cưng, còn được đóng gói trong hộp, còn có nhãn mác, thậm chí còn phải giặt ủi đặc biệt.
Từ áo ngủ ở nhà đến đồ thể thao, từ quần tây nhỏ đến váy dạ hội, Đường Nặc ban đầu thậm chí không dám nhận, nhưng Giang Dực lại nhét hết vào cốp xe, còn nói là đồ cho đứa bé.
Cùng lúc đó Đô Ân Vũ cũng nhét vào túi cậu một tuýp thuốc bôi, còn nháy mắt với cậu.
"Tuần sau còn đi tham dự lễ hội đánh giá bánh ngọt, phải nhanh khỏi nhé."
Giang Dực nhiệt tình cùng Đô Ân Vũ hợp cạ khiến Đường Nặc lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thân cận ngoài Thẩm Du Ninh.
Cậu gửi một tin nhắn Chúng tôi đã về đến nhà rồi vào nhóm chat bốn người, Đô Ân Vũ rep lại mấy cái emoji dễ thương, mà Giang Dực lại réo muốn xem con nuôi mình đang làm cái gì.
Cảm giác này khiến cậu cảm thấy như mình không phải mới gia nhập vào với mọi người mà cậu vốn đã thuộc về nơi này.
Suy nghĩ này làm cho tâm trạng Đường Nặc vô cùng tốt, buổi tối cậu ngồi cuối giường chơi điện thoại, vui vẻ đăng trạng thái lên vòng bạn bè.
Một tuần ngập tràn ánh trăng.
Thẩm Du Ninh, Đô Ân Vũ, Giang Dực đều lần lượt thả like cho cậu, Thẩm Du Ninh là lợi hại nhất, rõ ràng còn đang tắm trong phòng tắm, vậy mà lại là người đầu tiên thả like.
Đô Ân Vũ: Đẹp quá đi! [ ánh trăng ][ ánh trăng ]
Thẩm du ninh: Mỹ nhân với trăng cùng chung màu sắc [ tình yêu ]
Giang Dực trả lời Thẩm du ninh: [đỉnh] [đỉnh]
Giang Dực trả lời Đô Ân Vũ: Mỹ nhân với trăng cùng chung màu sắc [ tình yêu ]
Đô Ân Vũ trả lời Giang Dực: [ mỉm cười ]
Đường Nặc nằm trên giường lăn một vòng, ôm lấy chăn cười khanh khách mấy tiếng, lớn tiếng nói với phòng tắm: "Ca ca, anh đừng sấy tóc, em muốn sấy giúp anh."
Thẩm Du Ninh đã sớm sửa soạn xong mặc quần áo ngay ngắn nghe được lời này thì vừa mở cửa phòng tắm ra vừa nói: "Bé cưng chậm mất rồi, anh không biết còn có đãi ngộ này nữa, anh ghi lại rồi, hẹn lần sau nhé."
Thẩm Du Ninh ngồi xuống đối diện Đường Nặc, một chân duỗi dài chân kia cong lại, đường nhân ngư gợi cảm phô bày trước mặt Đường Nặc, quang cảnh nóng bỏng bị mép quần l0t tứ giác chặn lại.
Đường Nặc bắt chước dáng vẻ của anh, cũng duỗi một chân, bàn chân hư hỏng vừa vặn gác lên bắp đùi Thẩm Du Ninh, lắc lư qua lại.
"Shh" Thẩm Du Ninh hít sâu một hơi, nắm lấy bàn chân ngọ nguậy kia, hung dữ nói: "Không muốn giữ mông nữa đúng không?"
Đường Nặc liền nắm lấy tay Thẩm Du Ninh, gãi gãi lòng bàn tay đối phương.
"Không cần, cho anh đó."
Lời tác giả:
Giang Dực: Sao cậu có thể nói tôi bị trĩ(//?Д/?/)
Thẩm Du Ninh: Không thì sao giờ, nói bệnh khác bác sĩ Tiểu Đô đòi kiểm tra miệng vết thương thì làm sao!
Giang Dực: (//?Д/?/).