Tạm Biệt Mẹ Yêu

Chương 7



7

Tôi nhắm mắt lại, cưỡng chế đè tất thảy hối hận tự trách sắp sửa nuốt chửng mình ở trong lòng xuống.

"Mình đồng ý với cậu sẽ không nghỉ học để trở về, cũng sẽ không để bị viện trưởng bắt cóc đạo đức, phải vất vả đi làm kiếm tiền cho bà ta nữa."

Tôi chậm rãi nói: "Cậu cũng phải đồng ý với mình, cậu sẽ không hẹn hò với Tưởng Chu được không?"

Không phải bây giờ, không phải tạm thời.

Mẹ vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ có liên hệ gì với hắn ta nữa.

Mẹ ơi.

Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy, cậu ghét anh ấy lắm sao?"

"...Đúng vậy, mình ghét hắn --- không, là mình hận hắn."

Chỉ mới thốt ra mấy chữ này thôi mà tôi đã cảm thấy hốc mắt nóng bừng: "Tối hôm qua mình có một giấc mơ."

"Mình mơ thấy cậu và hắn ta ở bên nhau, hắn ta g i ế t cậu."

"Mình cũng từng nghe người khác nói, tính tình của Tưởng Chu không hề tốt. Cậu xem, có ai để tóc dài như hắn ta không, lại còn nhuộm vàng, lại còn hút thuốc uống rượu."

"Nếu cậu ở bên hắn ta, hắn mà tức giận có khi sẽ động thủ đánh cậu đấy!"

Hiển nhiên mẹ tôi cảm thấy chỉ dựa vào vài tin đồn truyền miệng và một giấc mơ mà đã phán án tử hình cho Tưởng Chu là rất không thỏa đáng.

Nhưng mẹ vẫn đồng ý với tôi.

Tối hôm đó hai bạn cùng phòng khác không trở lại.

Tôi và mẹ chen chúc ở chiếc giường dưới nhỏ xíu. Một chiếc đèn bàn nhỏ để trên đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp lại tối mờ.

Trên người mẹ truyền tới một mùi xà phòng thoang thoảng mà cực kỳ dễ chịu, mùi vị kia thực sự quá mức quen thuộc, dường như nháy mắt đã lôi kéo tôi vào hồi ức ngày cũ.

Từ lúc tôi có ký ức đến nay, trên người mẹ vẫn luôn có mùi hương này.

Cũ xưa, đơn giản nhưng dễ ngửi vô cùng.

Sau này điều kiện gia đình tôi tốt hơn rồi, thời kì vừa bước vào tuổi dậy thì trên lưng tôi thỉnh thoảng sẽ mọc vài đốm mụn.

Mẹ mua cho tôi rất nhiều sữa tắm đắt tiền nhưng vẫn chẳng hề khiến những triệu chứng ấy tốt đẹp hơn. Nhưng mẹ vẫn luôn chỉ dùng xà phòng thơm mấy tệ một cái mà làn da lại đẹp không tưởng nổi.

Tôi từng tỏ rõ sự hâm mộ này, mẹ liền ôm vai tôi rồi thở dài một câu vui đùa: "Đáng tiếc con lại thừa kế gen của ba con rồi."

Chỉ một câu nói liền khiến tôi trở mặt, khi ấy tôi đã hiểu chuyện, cho nên tôi chuyện tôi ghét nhất chính là người khác nói tôi giống Tưởng Chu.

Vậy nên lúc mẹ tôi muốn tới dỗ dành tôi, tôi hất mạnh tay của mẹ ra khiến mẹ lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Trong lòng tôi đột nhiên có nháy mắt hoảng sợ tột cùng.

Vì khoảnh khắc đó tôi chợt ý thức được.

Hình như trong vô thức tôi đã thừa hưởng tính cách cáu kỉnh dễ nổi nóng của Tưởng Chu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.