Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 14



Mỗi cuối năm nhà ăn đều rất đông. Ở Đức, Lễ Giáng Sinh được coi như là ngày tốt nhất trong năm, từ ngày 6 tháng 12 nguyệt 6, Giáng Sinh đã tính bắt đầu. Mọi người đã bắt đầu bận rộn mua sắm quà tặng, trang sức cùng các món đồ dành riêng cho Giáng Sinh. Ngày này cũng có thể so sánh như ngày tết âm lịch ở quê hương.

Chu Khải hai ngày nay đang ở vội làm thực đơn đặc biệt cho Giáng Sinh, áp dụng từ ngày 6 tháng 12.

Vì thể hiện mùa đông Giáng Sinh đặc sắc, hắn cố ý lấy thịt dê và thịt nai làm nguyên liệu nấu ăn chính, thịt nai hun khói hoặc là sườn cừu nướng tô sấy dương đều là hai lựa chọn không tệ. Thứ nhất, những món này giữ được đặc sắc riêng của Trung Quốc. Thứ hai, người Đức trong dịp Giáng Sinh cũng rất thích ăn thịt, hơn nữa thịt bò xào trần bì (vỏ quýt khô) cùng món canh chua cay của Bắc Kinh, đều là các món ăn được yêu thích của nhà hàng.

Nói đến món canh Băc Kinh, kỳ thực ở trong nước không có nhiều người thích ăn lắm, cũng vốn không phải món ăn đặc sắc. Nhưng với kiến thức nửa vời của người nước ngoài về Bắc Kinh thì ngược lại họ lại rất thích nó. Trước khi đến Dusseldorf, Chu Khải tuy rằng có biết qua công thức làm món này, nhưng lại chưa bao giờ chính mình tự tay nấu. Sau lại nhìn lão Triệu làm qua vài lần, thấy hương vị cũng không phải là quá đặc biệt. Cuối cùng, hai người cùng một chỗ nghĩ biện pháp, dựa trên công thức của lão Triệu điều chỉnh một chút, cuối cùng mới có hương vị như ngày hôm nay.

Một lần này thấy Chu Khải trong phòng bếp nấu canh chỉ là do Dư Dương vô tình. Rõ ràng đã là buổi chiều ba giờ, nhà bếp nên tan làm hết rồi, thấy bên trong đèn sáng, Dư Dương cảm giác có chút kỳ quái, đi vào đi mới nhìn thấy Chu Khải ở trong cùng nhà bếp bận rộn làm việc.

“Thế nào còn chưa tan tầm?”

Chu Khải đang chuyên tâm làm việc, thình lình nghe tiếng nói chuyện, thìa trà trên tay run run, “Cái…! Cậu đi vào sao không gõ cửa?”

Dư Dương nhìn hắn trong tay bận việc, “Anh tăng ca nga? Đây là đang làm cái gì?”

“Không, đây là để ăn kèm với súp.”

Nhìn các bát lớn bát nhỏ súp trên bàn bếp, “Hóa ra không phải là khách hàng gọi rồi sau đó mới làm sao?”

Chu Khải trả lời: “Trước tiên làm xong một nửa, khách chọn món rồi mới điều chỉnh lượng nguyên liệu, không thì thế nào xong kịp.”

“Việc nhỏ ấy cũng phải tự anh làm, lão Chúc bọn họ không thể làm sao?”

Việc nhỏ ấy? Hắn tâm lý ngẫm nghĩ, “Này không phải là việc nhỏ… Những người khác làm không xong, không biết công thức.”

Biết rõ Dư Dương sẽ cảm giác kinh ngạc, nhưng sự thực chính là như vậy.

Nhớ thời gian năm đó chính mình mới vừa vào, cũng cho rằng đầu bếp nào cũng biết hết mọi thứ, nhưng thực tế lại không phải. Rất nhiều công thức, đều là cá nhân tự nghĩ ra, đầu bếp ở giữa cũng không thể luôn luôn dùng chung đồ. Dù sao, mỗi người đều là dựa vào tay nghề để kiếm cơm. Làm nghề này nên tập trung làm việc, nói nhiều trái lại là kỵ. Cho nên, khi gặp gỡ  lão Triệu, người có thể nói chuyện lại nguyện ý mang mình sang ngước ngoài phát triển, thực là tam sinh hữu hạnh.

“Tôi còn tưởng rằng đầu bếp nào cũng biết làm tất cả mọi thứ.”

Nghe được Dư Dương nói thầm, Chu Khải cười cười, “Đương nhiên không phải, ví như lão Du cũng chỉ có thể làm điểm tâm, hắn sẽ không xào rau. Nấu món chính cùng nấu ăn chính là tách biệt, không ai là toàn năng.”

Cái gọi là nấu món chính, đơn giản mà nói chính là mì phở cùng điểm tâm; mà nấu ăn còn phiếm chỉ xào rau. Theo hiện tại các loại món ăn càng ngày càng phát triển cùng với nhân viên nhà bếp sắp xếp, có thể có được hai loại đầu bếp đã ít càng thêm ít, thậm chí hiện tại rất nhiều đầu bếp chỉ chuyên cắt thái, liền xào rau cũng đều không được lành nghề cho lắm.

Nghe được Chu Khải thong thả ung dung nói hắn chưa từng tiếp xúc quá nhiều thứ như thế, Dư Dương thình lình ý thức được, hình như cũng chỉ có khi nói đến những thứ này, hắn mới có thể nghiêm túc như thế.

“Cậu hôm nay là làm cả ngày đi?”

“A, đúng vậy.”

“Buổi tối xuống ăn cơm, ” Chu Khải làm xong súp, đem các đồ dùng còn lại thả vào trong chậu rửa, “11 giờ đi.”

Biết rõ hắn muốn hỏi vì cái gì, Chu Khải tháo mũ đầu bếp xuống, vừa đi vừa cởi tạp dề màu đen trên eo xuống, “Cậu không phải một mực nói muốn ăn mì vằn thắn sao? Làm xong thì xuống, nhưng đừng muộn quá.”

Dư Dương bối rối, Chu Khải trái lại không hề cố kỵ đi nhanh ra khỏi nhà bếp, ở lối đi nhỏ phía trong la cậu: “Đừng đi theo, tôi muốn tắt đèn.”

Buổi tối đã đến, sảnh đường bận rộn cũng coi như xong.

Mười rưỡi, nhân viên nhà hàng ngồi xung quanh một cái bàn lớn cùng ăn tối.

Giữa bàn chỉ có vài món ăn bình dân. Bữa ăn của nhân viên luôn luôn được làm khá đơn giản. Nhưng vì bất đồng khẩu vị, chí ít nhà bếp mỗi ngày sẽ đảo món, nỗ lực đưa các món khác nhau lên. Dư Dương nhớ tới lời Chu Khải nói lúc chiều, thế là chỉ ăn tượng trưng hai miếng. Nhìn thức ăn trên bàn, tâm lý trái lại nghĩ tới bát mì vằn thắn. A… Quả thực là rất đói a.

Đợi được mọi người ăn xong, Dư Dương chủ động thu thập đồ ăn, đưa vào thang máy đánh tới dưới tầng.

Quan Lệ Dĩnh hầu như không ở đây buổi tối, như vậy hết thảy đều do Mã Húc Dương để ý. Nhìn hắn ăn xong rồi lên lầu, Dư Dương tâm lý thở dài một hơi, cẩn cẩn thận thận đi tới nhà bếp.

“Này, ” cùng mấy phục vụ sinh ở nhà bếp đã sớm quen thuộc, Dư Dương chỉ chỉ thang máy, “Bên trong còn có một xe bát nga.”

Theo thường lệ cùng mấy sư phụ nói chuyện, đầu bếp Chúc, đầu bếp Lưu, đầu bếp Du đều nói chuyện rất vui, duy chỉ có độc một khuôn mặt lưu manh khiến người chỉ nhìn đã tức giận, này một tiếng “Đầu bếp Chu” trái lại thế nào cũng không gọi ra được.

Tìm một vòng, ngoại trừ ở trên bàn là vài món ăn mới xào xong, thì hoàn toàn không thấy mì vằn thắn, Dư Dương buồn bực.

Biết Ravioli đều là Du Tiệp trông nom, thế là liền đi đi hỏi lão Du bên kia: ” Đầu bếp Du, buổi tối không làm mì vằn thắn sao?”

Du Tiệp tựa ở tủ lạnh ăn bánh bí đỏ còn thừa, “Tôi không làm chủ được a, cậu phải hỏi người nấu ăn cơ.”

Bếp nấu thượng xào món ăn Chúc Vân Tường nghe lời này lập tức nói giỡn rằng: “Yêu, còn gọi món ăn a. Muốn ăn mì vằn thắn? Cái này không tính.”

“Lão Chu! Người ta muốn ăn mì vằn thắn, làm hay không làm!?” Lưu Bân cười đối Chu Khải thì thầm.

Chỉ thấy Chu Khải ngồi ở góc hút thuốc, không nói năng gì.

Lại muốn chết! Nếu bị Mã chim bắt được anh nấp trong phòng bếp hút thuốc, hắn không lải nhải chết mới là lạ. Dư Dương nhìn hắn phản ứng như người chết, ở trong lòng âm thầm nguyền rủa.

Thẳng đến Chúc Vân Tường đem vài món ăn cuối cùng toàn bộ bưng lên bàn, Dư Dương cũng không phát hiện hình bóng của mì vằn thắn. Nhưng thấy bàn bày đầy món ăn, trái lại kinh ngạc nghĩ vì cái gì hôm nay thức ăn phong phú như thế?

Lưu Bân từ trong tủ lạnh lấy ra bia ướp lạnh, mọi người cũng lục tục ngồi xuống.

Thấy Dư Dương ngồi cạnh mình với anh mắt chất vấn, Chu Khải ngậm chiếc đũa: “Cậu làm cái gì?”

“Nói mì vằn thắn đâu?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

“Tôi đáp ứng cậu lúc nào?”

Dư Dương hận nghiến răng nghiến lợi, thực sự muốn đánh hắn hai cái cho hết giận.

Lúc này, thấy Chúc Vân Tường nâng bia: “Đến đến đến, lão Chu, các anh em kính cậu! Sinh nhật vui vẻ, rốt cục ba mươi hai a!”

Trong số những người làm ở đây hắn là người ít tuổi nhất.

“Cảm tạ cảm tạ.”

Dư Dương có điểm mờ mịt nâng lên bình rượu, nguyên lai hôm nay là sinh nhật Chu Khải, khó trách nhiều món ăn như vậy, không khí cũng náo nhiệt nữa.

Nếm thử một miếng trứng trưng cà chua đặt trước mặt, trái lại phát hiện hương vị so với trước đây khác nhau. Thấy Dư Dương ngừng lại, Du Tiệp khẩn trương hỏi: “Như thế nào, không thích trứng trưng cà chua?”

Dư Dương lắc lắc đầu, không phải không thích. Có đôi khi ở tiệc đứng cũng sẽ có, nếu còn thừa nhiều, buổi trưa nhân viên sẽ ăn, thế nhưng lần này vị trái lại là lạ.

Ngồi ở bên cạnh uống rượu Chu Khải rốt cục nhịn không được cười to, như là chưa bao giờ từng được vui vẻ, “Lão du a lão Du, đã sớm nói không cần miễn cưỡng.”

“Mẹ, anh đây làm món ăn liền thực sự khó ăn đến thế sao!?”

Trong khi mọi người đang cười nói vui vẻ, Dư Dương đưa cốc nước qua trước mặt Chu Khải chạm với cốc của hắn, “Sinh nhật vui vẻ a.”

Chẳng qua, anh còn thiếu tôi một bát mì vằn thắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.