Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 44



Đêm nay lưng đối lưng đi vào giấc ngủ, Chu Khải ngoài ý muốn ngủ rất sâu. Thẳng đến sáng sớm hừng đông thì, mơ mơ hồ hồ có một giấc mơ.

Hắn luôn luôn rất ít nằm mơ, nhưng không biết rõ vì cái gì lại mơ thấy cảnh mấy học sinh công cùng một chỗ ngồi ở nhà bếp ăn cơm. Bọn họ nói đủ các chuyện trong trường học. Tỉnh lại điều duy nhất có ấn tượng chính là học văn học tiểu Vương mấy ngày nay đều lảm nhảm lúc giờ ăn, đại khái là Kahlil Gibran nói: “Love which is not always springing is always dying.”

Ở những câu tiếp theo của quyển sách Kahlil có nói rõ hơn rằng tình yêu nếu không được làm mới thì sẽ dần dần chết đi.

Kahlil cũng là một người thiên về tình yêu thực tế.

Hắn từ nhỏ đã không giỏi mấy cái liên quan đến văn học, ngữ văn thi cử thường không tốt. Hắn nghĩ rằng, những lời của các danh nhân đều khó nhớ và khó hiểu, thế nhưng kì lạ là, hắn lại nhớ kĩ câu này.

Sáng sớm thức dậy gian cảm giác trên người hơi lạnh, chăn bị người bên cạnh kéo hết qua.

Ngày hôm nay khí trời có vẻ lạnh hơn ngày thường, hắn lại quên mang lò sưởi về đây. Dựa theo tình cảnh này, nhà người kia lò sưởi đã hỏng từ đời nào cũng không thay, thì cái lò nhỏ năm trước hắn đưa cho chắc cuối cùng cũng sẽ được đem ra dùng.

Hắn ngồi xuống ở trên sô pha châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lượn giữa khoảng không gian giữa hắn và Dư Dương. Người nọ lẳng lặng nằm, cơ thể mờ ảo xuất hiện trước mắt, xương bả vai bởi vì nằm nghiêng nên hơi phồng lên.

Năm ngoái lúc đưa cậu lò sưởi, dù nói không muốn cậu chết rét, nhưng lại không hiểu ý nghĩ đấy xuất phát từ đâu. Giờ đây nhìn cậu cười nhìn khóc, ôm cậu hôn cậu, mà bây giờ cậu nằm ở trước mắt hắn, mà cái gì làm cũng không xong, Chu Khải thình lình bội phục chính mình.

Hắn thình lình hiểu rõ vì cái gì mình luôn nhìn Dư Dương tính tình thân thiện ôn hòa hảo bằng ánh mắt xem thường. Bởi vì loại ôn nhu đó giống như là một loại khoảng cách, chỉ thời gian có nhìn cậu tức giận nhìn hắn giậm chân, mới cảm nhận được hắn so với người khác có một chút khác biệt.

Cùng cậu trong một năm này, việc duy nhất chưa làm chỉ là chưa nói ra lời yêu, nhưng là với tình hình bây giờ, dù cho không nói ra thì cũng phải hiểu chứ!? Dù rằng hắn ở trong lòng oán thầm, nhưng cũng thay đổi không xong một chuyện: hắn thực tế chưa bao giờ chân chính yêu ai, cho nên đến bây giờ, hắn thành một tên câm cứ há miệng muốn nói nhưng lại không có âm thanh gì phát ra.

Giáng Sinh năm nay thực đơn phần lớn giống với năm ngoái vì muốn bảo tồn đặc sắc riêng của món ăn. Năm trước có trà với thịt nai hun khói, giờ thêm một món thịt heo với công thức bí mật. Người Đức ăn ngọt cũng rất kinh khủng, đi kèm chính là rượu vang đỏ hoặc vang sủi bọt (sparkling wine), hai set năm nay vậy mà còn bán chạy hơn năm ngoái.

Đã sắp hết năm, Quan Lệ Dĩnh phát thưởng cho tất cả mọi người trong nhà hàng, toàn thể đúng hẹn cùng một chỗ đến nhà thờ Cologne (hay vẫn được gọi là Kohl) để ngắm Giáng Sinh.

Chợ Giáng Sinh ở Cologne là nơi có quy mô lớn nhất ở Nordrhein Westfalen, phần lớn các quầy hàng đều tụ tập ở quảng trường phía trước nhà thờ, bắt đầu từ cuối tháng 11 hàng năm và sẽ duy trì trong vòng một tháng, mọi người có thể mua được các loại đồ dùng cần thiết của mùa đông, không cần biết là đồ ăn hay là đồ thủ công nghệ, cái nào cũng có. Mà sau đêm Giáng Sinh, cả chợ sẽ đóng cửa, nên có thể bắt chuyến tàu cuối về cũng không tệ.

Chạng vạng, bọn họ vào một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở đó ăn liên hoan, cơm rang thập cẩm Tây Ban Nha, cá bơn xông khói, tôm hùm càng (một họ trong dòng tôm hùm), tất cả đều khiến người ta không khỏi kích động.

Bởi vì có khá đông người, nhà ăn đành phải chia thành hai bàn dài. Mã Húc Dương và Quan Lệ Dĩnh ngồi ở phía sau, Chu Khải, Chúc Vân Tường mấy người ngồi cùng một chỗ, không nhìn thấy Mã Húc Dương tự nhiên là tốt, Du Tiệp trêu chọc nói ăn uống cũng vì thế mà ngon hơn! Phần lớn học sinh công ở nhà ăn đều ngồi cùng bàn Mã Húc Dương, Chu Khải rất rõ ràng vị trí Dư Dương ngồi ở phía sau mình, hai người lưng đối lưng nhìn không thấy nhau.

Nghe người khác cười nói, chuyện trò về việc lát nữa muốn đi chợ Giáng Sinh để uống vang nóng (Mulled wine), ăn kẹo và hạnh nhân, Chu Khải cắt một miếng cá :”Bình thường đều không cho mấy người ăn no nhỉ?”

Tiểu Vương cùng mấy phục vụ sinh khác bắt đầu trêu chọc bọn họ: “Đúng vậy, bình thường những bữa ăn cho bọn tôi có bao giờ đủ ăn!?”

Chúc Vân Tường phụ trách bữa ăn đưa tay đánh lên vai tiểu Vương một cái, “Quanh co lòng vòng là đang trách tôi chứ gì?”

Một hồi bữa tối ăn đến hơn chín giờ, từ con đường cổ náo nhiệt dần đi ra, còn chưa đi đến nhà thờ lớn đã có thể thấy màu đỏ của các con lều san sát nối tiếp nhau cho đến quảng trường, ở trung tâm đứng sững một cây thông noel được trang trí bằng một ngôi sao rất to trên đỉnh và phía dưới là vô số những bóng đèn led được trang trí vào     Trước tiên bọn họ tụ tập tại một quán bar cổ uống rượu Đức, thứ mà được mọi người rất ưa chuộng thời điểm này. Quầy rượu phải chuẩn bị đủ cốc, mọi người sẽ mặc áo choàng dày, cầm cốc rượu đứng ở cái bàn phía trước quầy tán gẫu, sau khi uống xong thì tự động mang cốc trả lại.

Giáng Sinh vang nóng tại Đức khá được chú trọng, thường thấy nhất là được làm từ vang đỏ ngọt, lòng đỏ trứng gà, vang trắng cùng nước ép trái cây. Nếu cho trẻ em uống thì rượu sẽ được làm hoàn toàn từ nước ép trái cây và các hương liệu khác.

Quan Lệ Dĩnh hào phóng mời mọi người, hỏi bọn họ muốn uống gì, Chu Khải tùy ý gọi một cốc Egg nog*. Sau khi cầm cốc mới biết màu sắc của cái này vàng nhạt hơn lòng đỏ trứng. Uống một ngụm, có vị rượu rum. Mã Húc Dương tựa hồ là uống rượu là mặt sẽ đỏ lên, chỉ thấy hắn uống hai ly mà mặt hắn đã đỏ bừng hết lên.

Sau khi uống rượu xong, Chu Khải đi theo Du Tiệp bọn họ đi dạo, lối đi giữa các quầy hàng bị dòng người qua lại lấp kín, Chu Khải thấy một quầy hàng rất được, do dự suy nghĩ một lúc, lúc nhìn lại không chỉ không thấy bóng dáng bọn lão Du đâu mà lại thấy  gọt giũa sau một lúc ngoảnh đầu, không chỉ không gặp lão du bóng người, trái lại thấy Dư Dương đứng cạnh quầy bán súc xích và khoai tây sấy, đi cùng chính là người đang xếp hàng chờ mua xúc xích. Số người đứng chờ xếp thành một hàng thật dài, cậu bị mọi người đẩy vào trong góc quầy.

Rượu mới uống vẫn còn dư tại lồng ngực, Chu Khải đứng tại chỗ không động đậy, chỉ cảm thấy đầu óc cùng lồng ngực một dạng nóng hừng hực.

Hắn chen tới, nắm chặt cổ tay đem Dư Dương từ góc xó kéo ra, người phía sau không ngờ hắn thình lình làm như thế, đành phải đi theo hắn xuyên qua hết nhóm người này đến nhóm người khác, cuối cùng thậm chí đi ra khỏi quảng trường, thậm chí đi tới cạnh cầu Hohenzollern.

“Anh làm gì a?”

Rời khỏi trung tâm náo nhiệt, cầu Hohenzollern chỉ có vài ngọn đèn yếu ớt chiếu xuống, sông Rhine bên cạnh lẳng lặng chảy.

Để cho một tên không biết mở miệng có thể mở lời hay không, chính Chu Khải cũng không biết.

Bởi vì không biết phải nói thế nào, cho nên khi hai người đi tới chính giữa cầu, nam nhân thình lình dừng lại rồi lại đột ngột hỏi: “Không bằng… Cùng ta cùng một chỗ đi.”

Một giây trước còn hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn lớn sương giày đặc quanh cầu, một giây sau liền nghe được nam nhân nói rõ, đầu óc Dư Dương giống như một cái máy thình lình bị rơi mất một con ốc, đứng đơ ra tại chỗ.

Khi cậu dùng một khuôn mặt biểu tình “… A?” nhìn phía Chu Khải, người nọ lại không nóng không lạnh nói: “Anh làm cơm cho em ăn, chúng ta ăn lại uống rồi lại đi ngủ.” Sau khi nói xong, nam nhân chính mình trước hết cúi đầu cười lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.