Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 14: Chương 14





"Tử Đình.""Người là đồ khốn...!tên khốn chết tiệt..."Cám vẫn ngồi yên như vậy, giọng không chút sức lực mà nói, Thiên bỏ giỏ đồ xuống ngồi bên cạnh Cám nhẹ nhàng cất tiếng."Được, nếu cô nói tôi là tên khốn, tôi sẽ là tên khốn.

Nhưng thà rằng tôi làm tên khốn chứ không muốn nhìn thấy người con gái mà tôi...!người con gái tôi yêu thương bị thương."Cám ngẩng đầu lên, từ từ quay sang người bên cạnh, ánh mắt có chút dao động."Thiên...""Ừ.""Xin lỗi, tôi không nên gọi người là tên khốn, là lỗi của tôi, thực xin lỗi.""Ừ.""Tôi sẽ về nhà, người cũng mau về phủ đi."Cám đứng dậy, xách đồ lên lững thững đi thẳng về nhà.* * * * * * * * * * * * * * * * * * * *Tấm trưa hôm đó trở về nhà, trời bỗng đổ mưa, mưa nặng hạt cứ thế trút ào ào xuống nhưng nào nàng ta nào có bận tâm, bây giờ trog lòng nàng chỉ có nỗi âu lo.

Nàng băn khoăn liệu điều nàng ta đang làm có thật sự là đúng.

Đăng kí dự tuyển tú nữ? Tiến cung? Không cần ai nhắc nàng cũng biết cung cấm là nơi đáng sợ như thế nào, nàng sợ rằng khi bước vào nơi đó, nàng tới chính bản thân mình cũng sẽ để bị đánh mất.

Rồi còn Cám, còn dì, tuy họ trước đây đều đối xử tệ với nàng nhưng nàng biết thực tâm họ với nàng vẫn có quan hệ máu mủ trên danh nghĩa, nàng với họ còn gắn liền với như bởi chữ tình.Rồi Tấm nhớ lại ngày hôm lễ hội, Tấm bị lính của thái tử dẫn đi đến phủ vương gia, ngày hôm đó, nàng ta được tiếp kiến thái tử cùng lão vương gia.


Tấm lần đầu được trực tiếp gặp thái tử, bị khí chất xung quanh người làm cho choáng ngợp, nhất thời không nhận thức được điều mà lão vương gia nói.

Nàng chỉ mờ ảo nhớ rằng lão có nói về tình hình của Làng Thượng, lão nói rằng làng này vốn cũng chỉ là một nơi để nương thân cho những kẻ tản cư không còn nơi trở về, sau khi được cải thiện lại vẫn chỉ là một ngôi làng nhỏ nhờ có chút yếu tố thuận lợi mà bền vững như thế này, lão còn kể bâng khuâng về câu tuyện ngày xưa lão khi ấy còn chỉ là một thanh niên 13, 14 tuổi đầu chạy theo ông nội cô khi đó đã ba mấy ngót nghét bốn mươi cùng vài anh em đi vào rừng tìm nguồn nước ngọt cho dân làng.

Đối với Ông nội Tấm cũng như lão, ngôi làng này chính là thành quả mà họ dành biết bão mồ hôi sương máu để xây dựng để bảo toàn.

Cho đến ngày hôm nay, sắp phải chứng kiến thành quả mà mọi người cùng tạo ra năm đó ngày một mai mòn trên đà sụp đổ lão không thể giương mắt làm ngơ.

Lão bảo, Làng Mộ Lục nếu như không thể cải thiện tình hình rất có thể sẽ bị sát nhập vào làng Hổ bên cạnh.Không cần phải nói thẳng ra thì Tấm cũng đủ hiểu tình hình làng Thượng bây giờ ra làm sao, ngân sách nhà nước thì ngày một ít đi, vậy mà nạn đói nạn nghèo thì vẫn cứ hoành hành, người dân chịu được đành nổi loạn phản kháng.Tấm ngồi yên trên ghế, chăm chú lắng nghe đến hết những gì Lão vương gia nói, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không hiểu truyện này tại sao lại nói với cô thay vì nói với cô chẳng phải nói với trưởng làng đương thời và các bô lão chẳng phải tốt hơn sao?Thái tử nãy giờ im bặt không hé nửa lời, lặng thinh nhìn Tấm không chớt mắt, nhìn biểu cảm của nàng ta từ tập chung, chuyển sang lo lắng rồi chuyển sang băn khoăn.

Chàng như nhìn thấy câu hỏi trong đầu Tấm mà mở miệng lên tiếng."Chắc cô cũng đang thắc mắc chúng ta tại sao lại nói chuyện này với cô.

Như cô cũng thấy đó, dân chúng nổi loạn triền miên, quan triều đình bọn ta muốn giúp cũng chẳng thể giúp được sợ rằng tới đây còn có thể nổ ra khởi nghĩa nông dân.

Đã rối lại càng thêm rối.

Ta và lão vương gia đây có chợt nảy ra một ý định, nhưng việc này lại liên quan và ảnh hưởng không nhỏ tới cô."Cho tiểu nữ mạn phép được hỏi người đó là cách gì.""Chấp nhận thành hôn với ta.


Trở thành thái tử phi, xoa dịu nỗi lòng của người dân.

Đám dân bọn họ thấy con gái trưởng của trưởng làng cũ trở thành thái tử phi đượng nhiên sẽ có sự ngoan ngoãn hơn chấp nhận mà nghe theo lời chỉ bào của triều đình."Tấn hơi đơ người ra, rồi gượng gạo cười cho rằng mình đang bị trêu trọc nhưng lại nhìn ánh mắt nghiêm túc của thái tử, sắc mặt Tấm trở nên nghiêm trọng.

Thành hôn với thái tử, trở thành thái tử phi tương lai không những được sống vinh hoa phú quý mà còn có thể cứu được làng của mình, thân nữ nhi tất nhiên là muốn nhưng Tấm lại thực sự không muốn cưới một người vì sự ép buộc, một người mà hiện tại nàng chưa có tình cảm."Ta biết, chuyện này rất khó cho cô, nên ta sẽ không ép cô, chuyện này tùy cô quyết định, nếu cô đồng ý hãy đến đăng ký tuyển tú nữ khi triều đình phát lệnh thông báo.

Khi xong chuyện nếu cô muốn ở lại cung, cô vẫn sẽ được ở lại còn nếu cô muốn trở về ta sẽ viện vài cớ mà đem cô phế truất trả lại cho cô tự do.Những ngày sau trở về nhà, trong đầu Tấm toàn nghe thấy lời đề nghị của Thái Tử đến làm việc cũng mất tập trung.

Đến buổi sáng hôm trước khi đang mua đồ ngoài chợ Tấm liền thấy cáo thị tuyển tú dán trên bảng thông báo.

Tim như nhảy vọt ra ngoài đập thình thịnh liên hồi, Tấm càng thêm rối loạn cuối cùng tay không trở về và trong tình trạng thờ thẫn.


Cả đêm đó Tấm thức trắng, băn khoăn, trằn trọc, Tấm không muốn cưới người mình không yêu, lại chẳng muốn những năm tháng tuổi xuân thậm chí là cả cuộc đời của mình bị đánh đổi.

Nhưng ngôi làng này, ông dành cả thanh xuân xây dựng, cha lại dùng cả cuộc đời để bảo vệ, cô vì bản thân ích kỷ mà không giữ lại được thì đúng là kẻ bất hiếu! Đúng chính là như vậy, Tấm cô bỗng nhiên được trở thành thái thử phi sống trong phú quý, lại giữ được tâm huyết cả đời của ông cha, cô có gì mà phải thiệt thòi chứ.

Thế rồi cứ như vậy tờ mờ sáng, Tấm tỉnh dậy, thay đồ rồi chạy tới chỗ đăng kí, nhưng chạy đến nơi Tấm đứng lại ở góc đường nhìn về phía hàng dài xếp hàng mà chần chừ.

Nàng ta sợ răng đây có thể là một quyết định sai lầm, sợ rằng khi bước vào chốn cung cấm kia bản thân nàng sẽ ra sao, rồi lại sợ không biết phải đối diện với Cám và dì như thế nào.

Lưỡng lự một hồi cuối cùng Tấm quyết tâm bước thẳng vào hàng đăng kí nào có ngờ Cám là từ đâu bước tới nhất quyết đòi kéo Tấm trở về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.