Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 3: Chương 3





Sớm tinh mơ, gà vẫn chưa kịp gáy, Cám tỉnh dậy.

Lấy ra trong tủ đồ một bộ đồ của nam nhân để vào trong túi vải, đồng thời rút một đoản kiếm có bao bọc bên ngoài bỏ vào túi.

Thứ này, trước đây, khi cha còn sống đã mua cho mẹ thị để phòng thân khi gặp kẻ xấu.

Sau này, mẹ lại trao cho thị.

Đây cũng là cây kiếm khi đó, cũng có lẽ nhờ cây đoản kiếm này mạng sống của thị mới có thể duy trì thêm 3 năm kể từ ngày đó.Trước kia, thị Cám vốn không thích đem theo thứ này bên người, nếu hôm đó, bà mụ không ép thị giấu cây đoản kiếm trong người thì có lẽ thị ta cũng đã chết trong đống lửa.Từ lúc trở về tuổi mười ba, Cám luôn để trong người cây đoản kiếm đó, tới nay cũng là hai tháng.


Nếu nàng nhớ không lầm, nội trong năm tháng sau, tức dịp tết âm tới, Thái Tử sẽ mở yến hội, sau đó hai tháng sẽ tuyển phi, bốn tháng sau Tấm lên ngôi thái tử phi, sáu tháng sau nữa thị ta sẽ lên ngôi hoàng hậu.Tính tới thời điểm hiện tại, Cám sẽ có một năm sau tháng nữa để xây một căn nhà nhỏ trên núi cho mẹ con nàng.Trong kiếp trước, khi Cám may mắn sống sót tay thần chết, thị ta bỏ mọi thứ lên núi sinh sống một mình, cất một tép lều tranh nho nhỏ.Ở đó được 1 tháng, thị phát hiện ra xung quanh có rất nhiều nhân sâm, ngoài loại sâm này ra còn có cả linh chi.

Ngay dưới núi lại thường xuyên mở những phiên chợ lớn cho người phương Tây tới mua đồ.

Khi đó, thị đã từng đào linh chi đem bán được rất nhiều tiền.Hiện tại, địa điểm đã có chỉ là để xây một căn nhà là điều không dễ vả lại xây trên nền đất bằng phẳng đã khó lại phải xây trên đất núi thì càng gian nan, thân là nữ nhi lại đi làm công việc này tốn cũng không ít thời gian.

Chỉ sợ tới lúc Tấm lên làm hoàng hậu, căn nhà này vẫn chưa thể xây xong lúc đó thì nàng và mẹ chỉ có đường chết.Cám đeo túi vải lên vai, để lên bàn một tờ giấy có ghi đúng 1 dòng chữ thông báo sẽ không về ăn cơm trưa rồi rời khỏi nhà, không lâu liền vào một tửu lầu ven đường."Chủ quán, không biết có thể cho tôi dùng nhờ nhà xí được không?""Đằng sau cầu thang."Nữ chủ quán kia đang lau chén trên bàn, không thèm nhìn người đối diện một cái, tay chỉ thẳng bào trong mà nói.

Cám theo lời chỉ dẫn của chủ quán vào trong nhà xí.

Lát sau bước ra ngoài.


Quần áo đã thay đổi, ăn mặc nào có khác gì một nam nhân, ít nhất thì đây cũng một mỹ nam."Chủ quán cho tôi hai chiếc bánh bao và một túi nước."Nữ chủ quán lần này cũng chịu hướng mắt lên nhìn người đó diện, bấy giờ mới tiếc nuối thay tại sao lại không nhìn thay từ đầu? Một mỹ nam như vậy sáng sớm đã được nhìn thấy quả thật mà nói đôi mắt cũng có chút trở nên rõ hơn."Chà, công tử không biết công tử đến từ đâu mà tôi chưa từng gặp công tử lần nào.""Tôi đến thăm họ hàng xa thôi.""Haha, được rồi để tôi đi lấy bánh bao cho cậu."Nói rồi, vị nữ chủ quán vào trong lấy ra một chiếc bánh bao nóng hổi gói trong bọc giấy và một túi nước."Của công tử bảy đồng thấy công tử đẹp trai tôi giảm xuống còn năm đồng thôi.""Cảm ơn."Cám để tiền trên bàn rồi ra khỏi tiệm.

Trời bắt đầu rạng sáng, Cám cũng đi đến lưng núi liền dừng lại.Chính là đây! Chỗ lẩn trốn trong suốt 2 năm ròng rã.Đúng như xưa, xung quanh đây có một ít linh chi nhưng nếu trèo cao lên trên một chút sẽ có rất nhiều nhân sâm và linh chi hơn nữa gần đây lại có một con suối nhỏ nếu đào sâu một chút có lẽ thị có thể xây một cái giếng sau nhà.

Hiện tại chỉ cần đốn vài cây gỗ nhỏ để làm bộ khung nhà sau đó có thể dùng ống tre hoặc thứ gì đó tương tự để xây thành một căn nhà hoàn chỉnh.Cám đang loay hoay tìm vài cành cây lớn thì bắt gặp một chàng trai cỡ 17 tuổi thân hình vạm vỡ cao lớn đang nằm ngủ dưới gốc đa, không muốn làm phiền người ta, Cám nhẹ nhàng quay người đi sang hướng khác."Này chàng trai!""Hả...!anh nói tôi sao?"Cám hỏi, ngón tay chỉ vào mình, mắt nhìn về người kia.

Nhận thấy cái gật đâu từ phía đối phương Cám lại có chút e dè tiến lại gần.

Ậm ờ mà cất tiếng."Ờm...!tôi làm phiền anh ngủ sao thực xin lỗi.""Cậu bị lạc à?""Không, tôi không.


Có chuyện gì sao?""Không có gì.

Tôi tưởng là cậu đi lạc, muốn giúp đỡ cậu đôi chút.

Nếu không phải vậy thì tốt, chỉ là một công tử nhà hào phú như cậu cớ sao mà lại lên chốn núi rừng núi hoang vu này?""Tại sao anh lại cho rằng tôi là công tử nhà hào phú?""Chẳng có nam nhân nào làm việc chân tay lại có thể có làn da trắng trẻo hồng hào như cậu, lại chẳng có nam nhân nào thấu hiểu sự đời mà vẫn giữ gương mặt ngờ nghệch, non nớt như cậu."" Xin lỗi nhưng mà nhà tôi hành nghề nông.""Thật sao, hiếm có người hành nghề nông mà lại có làn da trắng trẻo thế này, trừ khi là...""Là gì?""Nữ nhân."Cám nghe thấy câu này liền giật mình, chột dạ nàng nhíu mày một cái rồi nắm lấy quai túi."Thôi tôi có việc rồi xin phép...""Thôi được, cẩn thận đó đường ở đây dốc hơn nữa cũng gần suối dễ trơn trượt lắm đấy.""Yên tâm đi tôi biết rồi."Cám nói vừa dứt câu, lại chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đã trượt chân ngã xuống suối.Cám từ nhỏ yếu ớt lại rất kị nước trước tới giờ trừ khi đi tắm thì chỉ dám lội ở nước nông đến ngang hông tuyệt đối chưa từng biết bơi hay xuống chỗ nào sâu hay nước chảy siết.Vùng vẫy trong nước lạnh, thị ta muốn thét lên kêu cứu nhưng lại không thể, nước cao quá cổ lại chảy siết ,cứ vậy kéo đi.

Cám giờ chỉ biết vùng vẫy trong vô vọng và mong ước sao có một cành cây để nàng bám vào.Dần mất đi ý thức, Cám mơ màng cảm nhận được một bàn tay to lớn bám vào vai thị, rồi dùng một cánh tay, ôm trọn cả người thị, áp chặt vào người hắn.

Khẽ nhắc thị đừng vùng vẫy xong cánh tay cơ hồ càng ép chặt thị vào người hắn.Cám với chút ý thức cuối cùng còn sót lại trước khi ngất đi, quơ hai tay choàng qua vai hắn, giữ chặt không buông sau đó liền ngất xỉu.Mộ Dung Thiên thấy Cám sau khi ôm chặt cổ mình liền mềm nhũn ra, cơ hồ hiểu được cậu ta đã bất tỉnh.

Nhanh nhẹn bám vào cành cây của một thân cây mọc chéo ở trước đó.


Lên đến bờ an toàn hắn thấy thị Cám vẫn ôm chặt cổ mình liền lấy tay tháo gỡ sau đó để cậu ta nằm lên xuống đất.

Thấy cậu bạn kia khôg nhúc nhích chàng trai vạm vỡ liền miễn cưỡng "hô hấp nhân tạo" cho cậu bạn đó.

Coi như là hi sinh bản thân mình để cứu người, ai ngờ đâu mới dí sát mặt vào cậu ta thôi liền bị cậu ta dùng đầu đập vào đầu mình.Giữ chặt lấy cổ áo và túi hành lý trên vai, Cám lùi lại vài thước.

Thiên nhíu mày nhìn cậu bạn lạ lùng kia lát liền nhận thức ra ý nghĩ trong đầu cậu ta mới mở lời."Xin đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là muốn cứu cậu thôi!""Cứu người gì mà lại sát mặt lại gần như thế, không phải là có ý đồ xấu thì con là gì được nữa.""Cậu hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là hô hấp nhân tạo cho cậu thôi.""Hô cái gì nhân cái gì chứ, cái gì là hô hấp nhân tạo chứ? Tôi chả biết biết hô hấp nhân tạo của anh là cái gì! Mà tôi cũng chả cần biết! Tôi thật không ngờ trông anh cao to vạm vỡ như vậy lại có sở thích biến thái đó thật không ngờ."Cậu bạn bé nhỏ kia vẫn giữ khoảng cách vậy tay ngày càng nắm chặt cổ cáo hơn ánh mắt đề phòng mình, thiên khóe môi khẽ nhếch lên một chút lại không kìm nổi ý muốn trêu đùa."Tin tôi đi, tôi đây chỉ có hứng thú với nữ nhân tuyệt đới không có loại cảm giác đó với nam nhân trừ khi..."Cám nghe chàng trai vạm vỡ kia nói đến 2 từ "trừ , khi" liền không khỏi toát mồ hôi lạnh vừa nãy cũng 2 chữ "trừ khi" hắn liền nói trúng tim đen của thị ."Trừ khi đối với một nam nhân như cậu, khuôn mặt trái xoan, môi đỏ, mắt tựa như làn nước, mi cong vút đã vậy da thì trắng hồng mềm mại thân hình lại nhỏ nhắn cơ hồ rất giống với 1 nữ nhi yếu đuối.

Nếu miễn cưỡng ta vẫn có thể chấp nhận mà có hứng thú với cậu..."Cám nghe chàng trai kia nói đến đây liền đầm đìa mồ hôi nàng chợt nhận ra không biết từ bao giờ chàng trai kia đã đến ngay trước mặt nàng.Phải nói thật là đây thực sự là một nam nhân tuấn tú, ánh mắt như phượng hoàng lửa, mũi cao dọc dừa ,môi mỏng, khuôn mặt chữ điền, làn da ngăm nâu màu bánh mật, đã vậy...!cơ bắp hình như cũng rất rắn chắc...Nếu không phải là gặp nhau ở tình huống như thế này Cám nhất định sẽ phải lòng chàng trai này, chợt đỏ mặt, thị một lần nữa lại dùng đầu đập thẳng vào đầu nam nhân điển trai vạm vỡ đó rồi bước vội điNam nhân điển trai sau 2 cú đập đầu của cậu bạn kia nảy sinh chút tức giận chút hứng thú liền đuổi theo miệng liên tục hoạt động."Này! Tôi chưa nói xong mà, cậu bỏ đi như vậy rất bất lịch sự đấy.""Này! Cậu con nhà hào phú, cậu không thèm nói truyện với tôi sao?""Này! Suy cho cùng thì tôi là người đã cứu cậu đấy, không một lời cảm ơn lại còn bỏ đi như vậy sao?"Cám đến đây đứng khựng lại, quay người lại đằng sau cúi người rồi nói lớn."Cảm ơn công tử đã có ơn cứu mạng, ơn này tôi sẽ nhất định không quên."Sau đó liền bước thẳng, nam nhân kia lại vội vã bước theo sau tay với với tới hướng Cám rồi vô tình túm được sợi dây buộc tóc của Cám lại từ từ kéo xuống.

Mái tóc dài từ từ buông xõa tới hông, Cám hoảng hốt quay người lại nhìn nam nhân kia tay cầm dải băng buộc đầu của thị mắt trợn tròn ngạc nhiên."Tóc của cậu...!cậu thực sự là nữ nhân sao???".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.