Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 4: Chương 4





Cơn gió lạnh thôi qua, trời tối sầm lại báo hiệu cho cái cơn mưa rào mùa hè tới.

Khẽ rùng mình một cái, cảm nhận cái lạnh của nước đã thấm vào da, Cám vội vàng chạy vào gốc cây đa trú.

Thiên trần trừ một lúc, cuối cùng cũng vì mưa càng ngày càng nặng hạt mà vội bước vào.Cả hai im lặng.Chẳng ai nói cũng chẳng ai mở lời.

Cứ vậy mà lặng thinh đi, cả một khoảng không gian chỉ còn có tiếng mưa lộp độp, tiếng suối chảy cùng với hai thân thể ướt sũng bởi nước.Cám ngồi thu chân co mình lại, hai tay quàng qua ôm lấy chân.


Da thịt lạnh toát bởi bộ quần áo ướt nhẹp, vừa ướt vì ngã suối, vừa ướt vì nước mưa.

Thị ta bấy giờ chẳng khác gì con chuột là bao vừa bẩn vừa lạnh vừa ướt.

Mũi bắt đầu chảy nước, Cám vừa sụt sịt một cái thì âm thanh bên cạnh vang lên."Cô...!tại sao cô lại cải nam trang lên trên chốn rừng thiêng nước độc này làm gì?"Cám chốc trợn mắt lên nhìn Thiên, sau lại cụp mắt, im lặng một lúc rồi thở dài, nói."Nếu tôi nói...!lý do là vì không muốn người thân mình sau này bị giết hại, không muốn bản thân bị đổ tội lên đầu một cách oan ức nên chạy lên chốn hoang vu này để xây một căn nhà ở đây để trốn thì anh có tin không?""Cô sao có thể biết được tương lai của mình cơ chứ?""Nếu tôi nói là tôi biết, lại còn biết rất rõ thì sao?""Vậy cô là thánh nhân.""Không thưa anh.

Tôi cũng chỉ là người thường giống anh mà thôi."Cám dứt lời, rồi cả hai lại rơi vào trạng thái ban đầu."Cớ gì một người xinh đẹp như cô lại cải nam trang vậy?""Anh là đang tán tỉnh tôi đó à?""À không đâu, tôi chỉ là chột dạ hỏi thôi.""Dù sao thì cũng cảm ơn anh đã cho tôi là một người đẹp, nhưng chẳng phải không cần là một mỹ nhân.

Là phận nữ nhi yếu đuối lại trèo lên vùng hoang sơ thế này một mình chẳng phải là cơ hội cho những kẻ có ý đồ xấu sao?""Haha vậy chắc tôi cũng giống như kẻ có ý đồ xấu rồi ha?"Cám mỉm cười nàng thầm nghĩ "tất nhiên rồi , anh còn hơn cả mấy tên có ý đồ xấu kia" và tất nhiên là Cám chỉ dám nghĩ chứ khôg dám nói ra điều này.Trời ngày một mưa lớn, bộ quần áo ướt vẫn chưa thay, nước thấm vào da thịt khiến cho Cám run bật, nàng co rúm người rồi nhảy mũi hắt xì."Tôi thấy cô nên thay bộ quần áo đó ra đi.""Thay..."Đúng rồi, Cám còn áo váy ở trong túi vải mà, thị mở túi ra tìm bộ váy áo.May mắn thay nó chưa bị ướt!Cám vui vẻ cầm váy áo trên tay rồi sững lại nhìn sang người đang ngồi bên cạnh."Tôi..., tôi sẽ ra đằng sau...!anh không được nhìn lén!""Tôi không có ý định làm trò đó đâu."Cám ôm váy áo chạy ra sau gốc cây một lát sau lại lại kéo dải băng buộc búi tóc xuống đưa cho chàng trai kia ."Này!""Gì vậy?""Buộc lên đi để che mắt đó...""Hả?...!hahaha cô bảo nhiêu tuổi rồi .""13...""Hóa ra vẫn là một đứa trẻ! Tiểu cô nương, yên tâm đi tôi không hứng thú với trẻ nhỏ đâu.""Đến một nam nhân mà anh còn không tha nói chi là trẻ con....!A! Không nói nữa , anh nhất định không được nhìn đó, đeo dải băng đó lên đi."Cám dùng vái vẻ mặt dè trừng quan sát một lúc mới dám cởi đồ.

Thị vừa cởi đôi mắt vừa liếng thoắng quan sát.Da thịt trắng nõm phơi ra trong không khí, Cám kéo váy lên tới hông cẩn thận buộc chặt lại chun váy, chun váy vừa được thắt chặt lại thì dây yếm lại lỏng ra cơ hồ chỉ cần cử động một chút là có thể bung ra bất cứ lúc nào.


Cám vòng tay ra sau thắt lại sợi đây buộc trên cổ chỉ là càng thắt càng rối lại càng dễ bung ra.Trước đây cô luôn nhờ mẹ thắt hộ bất quá cũng có Tấm thắt hộ ngay cả khi cô chỉ còn lại một thân một mình trên cõi đời để tránh nguy hiểm bất chắc Cám luôn cải nam trang ngay cả khi ở nhà nàng cũng luôn mặc đồ của nam nhân.Buộc một lát cũng không được, Cám bực dọc lớn tiếng than thở.

Nghe tiếng, nam nhân kia cứ ngỡ Cám đã thay đồ xong liền đứng dậy quay người ra phía đằng sau."Này cô..."Ánh mắt đặt hoàn hảo lên làn da trắng trẻo lại hồng hào căng tràn sức sống.

Tóc vén ra đằn trước sau lưng vẫn còn vài sợi bung xõa.

Nam nhân cao lớn sững người lại thơ thẩn ngắm tiểu cô nương bé nhỏ trước mặt chợt giật mình ngồi sụp người xuống."Có chuyện gì vậy..."Giọng trong trẻo vang lên từ phía sau nam nhân cao lớp ấp úng trả lời."Không...!tôi chỉ muốn hỏi cô tên là gì?""Tôi là Lục..."Cám vừa cất lời liền tự trách mình sơ sảy lại định đi nói tên của mình với một người xa lạ, thị chữa lại ."Tôi là Lục Tiểu Đồng, tôi cũng nói tên tôi rồi vậy anh nói tên anh đi.""Cứ gọi tôi là Thiên...!ừm tôi đi kiếm ít củi khô.""Ừm được đó tôi sắp xong rồi anh đợi chút.""Không sao tôi đi một mình cũng được.""Đợi tôi một chút thôi, tôi muốn giúp."Cám mất một lúc sau để thắt chặt được dây yếm, thị mặc áo tứ thân vào.

Tới khi bước ra đã thấy xung quanh không một bóng người.Mưa tạnh dần khung cảnh xung quanh thật yên tĩnh, đất sau cơn mưa còn trơn ướt dễ gây sạt lở cảm nhận thấy xuống núi lúc này thật không tiện Cám liền ngồi xuống gốc cây toan chờ đợi một lát đất cứng lại mới xuống núi, tiết trời sau cơn mưa mát lành sảng khoái nơi đây rừng núi hoang vu lại thơm mùi cỏ tươi và mùi đất thực sự khiến đầu óc cô sảng khoái vô cùng.


Cám khẽ khép hờ mắt lại say sưa tận hưởng không khí này mà từ từ mơ màng chìm vào giấc ngủ.Tiếng xào xạc của cỏ khiến Cám thức tỉnh mở mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng người Cám nhún vai rồi đứng dậy vươn vai một cái Cám bước ra sau gốc khuất của cây.

Liền nép sát mình vào cây tay nắm chặt cây đoản kiếm.Thiên tay ôm củi khổ từ đằng xa đi tới, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé say sưa dựa lưng vào gốc cây ngủ ngon lành mái tóc bung xõa dài tới ngang hông lại vô cùng bóng mượt và tươi khỏe.Chợt nhớ lại về hình ảnh kia, hắn cơ hồ có chút ngại ngùng, không muốn chạm mặt, ấy vậy nhưng chân lại tiến lại gần.Thấy cô gái kia chợt gồi dậy nhìn xung quanh ánh mắt lại lộ rõ vẻ đề phòng Thiên mới nấp mình sau gốc cây gần đó.

Ngoái đầu ra nhìn lại một lần nữa, thấy cô ta đã đi ra hướng khác hắn mới yên tâm ôm bó củi tới lại gần đó ai ngờ đâu vừa tới lại gần thì liền bị nữ nhân kia kề kiếm ngay cổ."Cô gái...!cô...!đang làm gì vậy, đao kiếm không mắt đâu nữ nhân dừng nên chơi loại đồ chơi này...!chết người đấy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.