Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 43: Chương 43





Cả Cám và Thiên sững người lại khi nghe thánh chỉ của hoàng thượng, hoàng tử đã mất rồi sao? Sao lại có thể như vậy.

Nó còn quá nhỏ, trước ngày khi Cám trở về nhà, đứa trẻ đó còn rất khỏe mạnh cơ mà! Tại sao lại có thể chết như vậy? Thậm chí, kẻ bị nghi ngờ hãm hại hoàng tử lại chính là Cám."Chuyện này là sao?" - Thiên ngập ngừng quay sang phía Cám hỏi nhỏ."Em...!em cũng không biết."Cám run lên bần bật, hai mắt trợn tròn, lắc đầu trả lời Thiên.

Thiên nhìn sang Cám, vẻ mặt nàng trắng bệch, hắn đưa tay mình ra nắm lấy tay nàng, bàn tay nàng đã ướt đẫm bởi mồ hôi.

Cám nắm chặt lấy tay Thiên, nhìn vào cuộn thánh chỉ màu vàng trên tay sau đó như sực nhớ ra điều gì đó liền quay sang Thiên.

Một tay vẫn nắm chặt lấy tay Thiên, tay còn lại vừa cầm cuộn thánh chỉ, vừa nắm lấy ống tay áo Thiên."Thiên, em thực sự không biết chuyện này là thế nào nhưng em thực sự không làm điều đó, anh tin em chứ?""Chắc chắn rồi, có lẽ đã có gì nhẫm lẫn.""Vâng, nhưng dù gì em cũng là kẻ bị nghi ngờ duy nhất, chắc chắn em sẽ bị bắt vào đại lao tạm giam.

Em không biết kẻ đã làm truyện này là ai, nhưng có gan giết hoàng tử chắc chắn đây không phải kẻ tầm thường.


Kẻ đó lại càng chắc chắn có thể dễ dàng đổ tội cho em.

Vì vậy, trong lúc em bị đem vào đại lao, anh có thể vào cung và giúp cho em được gặp Tử Đằng được không?""Em định làm gì vậy?""Người nghi ngờ em, chắc chắn là Tử Đằng.

Chị ta từ sau khi sinh đều tỏ ra cảnh giác với em.

Muốn tìm hiểu sự thật, nhất định cần có chị ta.

Nhưng chị ấy lại nghi ngờ em, lại càng thuận tiện cho kẻ kia.""Vậy em muốn giải thích cho hoàng hậu, nhưng chắc gì người đã tin em.""Ít nhất em cũng phải thử chứ.

Anh hãy giúp em nhé.""Ừ, anh sẽ làm."Cám mỉm cười rồi ôm lấy Thiên, nhẹ nhàng nói hai chữ "cảm ơn".

Đúng như lời Cám nói, chẳng nổi canh giờ sau Cám quả thực bị nhốt vào nhà lao.

Buồn cười thay, lại gặp ngay trúng người cai ngục lần trước.

Người cai ngục lần trước vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười tỏ ý châm chọc."Tiểu thư, nô tài thật không hiểu, một cô gái như cô cớ gì mà cứ năm lần bảy lượt lui vào đại lao vừa bẩn thỉu vừa hôi hám này làm gì vậy."Cám khẽ cười, sau đó bước vào trong lao tìm một chỗ để ngồi xuống.* * * * * * * * *"Tại sao ta phải gặp ả?"Tấm gằn giọng, đôi mày nhíu lại tỏ rõ vẻ khó chịu, nàng ta mặc trên người chiếc váy trắng, vẻ mặt vẫn đọng lại nỗi u sầu."Thần biết người phải chịu rất nhiều nỗi đau, và thần biết người nghi ngờ nàng.

Nhưng thật sự, cô ấy không phải là người làm điều đó, xin nương nương, xin hãy đến gặp cô ấy, chỉ một lát thôi cũng được."Thiên quỳ rạp người xuống dưới sàn nhưng đổi lại Tấm vẫn vậy quay lưng về phía hắn và im lặng.


Nàng không nói gì, cả không gian đều yên tĩnh, chợt nghe thấy tiếng hít mạnh rồi thở ra của Tấm."Ngươi có biết, cái cám giác mà mất đi thứ mà ngươi yêu thương nhất không? Ngươi đã có con bao giờ chưa? Nhìn nó ngủ say trong lòng ngươi, tận hưởng cái cảm giác bình yên đấy, ngươi có bao giờ trải qua? Nhìn thấy nó bị bóp nghẹn trong tay của người khác mà hấp hối, đau đớn nhường nào ngươi có biết không?""Nương nương...!xin người hãy gặp Tử Đình.""Ngươi trở về đi, ta sẽ không gặp ả.""Nương nương, xin người khai ân.""Khai ân? Khai ân sao? Ả là kẻ giết con trai ta, ta khai ẩn với ả, ai khai ân với con trai ta, ai? Người nói đi! Ai?""Nương nương!""Người đâu! Đem hắn ra ngoài cho ta, nếu không có lệnh, không ai được phép để Quận Vương bước vào tẩm cung!"Tấm cương nghị nói, vừa dứt lời liền có hai tên lích đưa Thiên ra ngoài cửa cung.

Cám cửa đóng sầm lại trước mặt, hắn vẫn hét lớn."Xin hoàng hậu khai ân, xin hãy tới gặp Tử Đình!"Gào thét hết một canh giờ cuối cùng cánh cửa vẫn chẳng mở ra, hắn mệt mỏi lê bước, hắn vô thức bước đi mà chẳng biết mình đi đâu, đến lúc tỉnh táo lại đã đứng trước nhà lao.

Hắn đưa cho đám cai ngục một ít tiền để chúng để hắn vào thăm Cám.Hắn theo chân một tên cai ngục bước vào nhà lao.

Trước đây, hắn cũng đã đến đây một lần, cũng là để thăm Cám, hắn đem đến một giỏ đầy những chiếc bánh bao đậu đỏ mà nàng yêu thích nhưng lại chẳng dám gặp nàng.

Hắn đứng ở trong góc khuất nhìn nàng vừa ăn bánh vừa nhạt nhòa nước mắt mà lòng quặn đau.

Lần đó, hắn chỉ nhìn thấy Cám mà chẳng để ý nơi này thế nào.

Lần này bước vào đây, mùi hôi thói bốc lên sộc thẳng và khiến hắn phải lấy tay bịt mũi lại.

Không khí thì ẩm ướt bẩn thủi, chuột bọ chạy khắn nơi.


Cả đại lao lớn như vậy đều chẳng có mấy ánh sáng lọt vào.

Hắn dừng lại, đôi mắt hướng về bóng hình quen thuộc.

Cám vẫn mặc quần áo ngay hôm qua, mái tóc xòa dài tới ngang lưng, nàng thu mình ngồi trong góc, dựa đầu vào tường nàng nhắm mắt ngủ say.Thiên bước vào, hắn ngồi bên cạnh Cám, để Cám dựa vào vai mình, khẽ nói ba chữ "anh xin lỗi".

Cám tỉnh dậy, tựa mình vào Thiên."Không sao đâu anh, có lẽ, đây là số phận rồi.""Vậy, em phải làm sao, chúng ta phải làm sao đây?"Cám mỉm cười, tay vươn ra nắm lấy tay Thiên."Em không sao.

Chúng ta rồi sẽ ổn thôi."Cám thu mình cuộn tròn lại nằm trong lòng Thiên, mỉm cười mãn nguyện, bàn tay vẫn nắm chặt."Không cần đau lòng, em nhất định ở bên cạnh anh.""Anh xin lỗi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.