Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 48: Chương 48





Ái Phi cao quý lại dăm dắp làm đúng theo lời Mộ Dung vương gia, chậm dãi mà quỳ hai gối xuống nền đá sỏi, không một lời than, không một lời phản đối.

Nàng ta quỳ xuống bên cạnh Vương gia.Mộ Dung Vương gia từ từ quay mình, bàn tay giơ xuống, kéo cằm nàng ta lên.

Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ ra, vẻ mặt nàng ta sợ hãi lại có chút khổ sở."chát"Âm thanh chợt vang lên, Cám giật nảy mình.

Một cái tát mạnh giáng thẳng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Ái Phi nương nương, mà người ra tay lại chính là cha mà chồng nàng luôn yêu thương và kính trọng, là vương gia quyền uy mà người dân, ai ai cũng yêu quý, là người mà nàng từ trước hay sau khi bước vào Vương phủ đều vô cùng nể kính.


Người đó hôm nay lại ra tay với một người phụ nữ hơn nữa lại cả gan đả động tới người của hoàng thượng."Hỏi ta? Nhà ngươi gây ra cơ sự như vầy bây giờ còn muốn hỏi ta?"Vị Vương gia họ Mộ Dung gằn lên từng chữ."Bẩm vương..."Không để cho Ái Liên lên tiếng, cái tát thứ hai trực tiếp giáng xuống gương mặt trắng.

Cái tát đó mạnh đến nỗi cả khuôn mặt của Ái Liên xuất hiện vệt đỏ rực.

Ái Phi nương nương cao quý được hoàng thượng tin yêu sủng ái giờ đây lại chấp nhận hứng lấy hai cái tát của một kẻ thấp quyền hơn mình, cái tát rát da rát thịt nàng ta nhưng nàng nào có dám lên tiếng gì cho bản thân.Khá khen cho kẻ vương gia kia, hai lần ra tay với nương nương, còn chẳng để ý đến quyền vị của hai người này ra sao, ông ta ra tay đánh một người con gái đáng tuổi con của mình giữa thanh thiên bạch nhật, điều này đã tự bôi nhọ lấy cái thanh danh cao đẹp của ông ta.Lại kì lạ thay, Ái Phi nương nương, người mà được sủng ải từ lần đầu tiên đối mặt với hoàng thượng.

Bất chấp sự ngăn cản phản đối của biết bao thần tử, hoàng thượng, ngài ấy lại hồ đồ đến mức đưa một người con gái danh tính chưa minh bạch một bước lêm tới chức quý phi, đứng sau hoàng hậu chỉ có một bước chân.

Vị nương nương ấy hôm nay sau khi nhận lấy hai cái tát từ kẻ khác lại vội vã quỳ xuống dưới chân người kia, khẩn khoảng van xin."Xin vương gia tha tội"? Đó là điều mà một phi tử của hoàng thượng nói với người đã ra tay đánh mình hay sao? Nực cười thay cho một quý phi ngày ngày đi lại trong hoa viên với cái bộ dạng ngực ưỡn cong, đầu ngẩng cao.

Yêu kiều mà cao ngạo đi lại.

Một Ái Phi nương nương đi tới đâu người ta cũng phải cúi đầu mà chẳng dám nhìn thẳng.


Ai lại nghĩ người như thế lại co thể quỳ lạy dưới chân người khác như ngày hôm nay."Nói! Tại sao Hoàng tử lại chết?"Mộ Dung vương gia ra lệnh.

Ái Liên kia nghe thấy liền lập tức trả lời suốt qua trình nói đều tuyệt đối không dám ngẩng đầu."Bẩm vương gia, do cái nến, nô tì đã đem một số độc dược hòa vào nến rồi đem tặng cho hoàng hậu.

Vốn là muốn hạ độc chị ta đúng như lời dặn, nô tì thực sự không nghĩ tới, nó lại giết chết hoàng tử.

Xin vương gia tha tội."Dứt lời, bàn tay lại một lần nữa giơ lên, Cám cứ ngỡ người con gái kia lại hứng chịu thêm một cái tát nữa, nào có ngờ đâu bàn tay đó lại nhẹ hàng đặt lên vai của Ái Liên."Đứng dậy."Ái Liên thoạt đầu lo ngại sau đó cũng từ từ đứng thẳng dậy, bản thân vẫn không dám trực tiếp nhìn thẳng vào Mộ Dung vương gia kia."Lần này, bổn vương gia tạm tha cho ngươi.

Nhưng lần sau còn dám sai phạm vậy thì đừng trách ta vô tình."Sống lưng chợt có cảm giác lạnh toát, Ái Liên khẽ run người mà gật đầu.


Sau đó lại cất giọng hỏi."Tâu vương gia, vậy nô tì phải làm gì?""Lần này ngươi hại chết Hoàng Tử, xem ra cũng không phải chuyện không tốt, vốn chỉ định cắt đứt lấy tay phải của Hoàng Vũ kia, bây giờ lấy mạng của con trai duy nhất của nó xem ra cũng chẳng phải tồi.

Còn nhà người, tiếp tục việc mà người chưa hoàn thành, Lục Tử Đằng đó lần này trực tiếp giết cô ta đi."Cám ngồi trong bụi cây, hai tay bịt chặt miệng.

Nàng ta có phải là tai đã hỏng rồi không? Nàng ta vừa nghe điều hư vô gì vậy chứ? Kẻ đã làm mọi chuyện lại chính là người công minh liên chính Mộ Dung Vương Gia, thúc thúc của hoàng thượng đương thời? Kẻ giết hoàng tử lại chính là người mà hoàng thượng một lòng tin tưởng Ái Phi nương nương, thị Liên kia?Hai kẻ đó lại chung tay, bày mưu tính kế giết người đoạt vị.Sự đời nào ai ngờ, người mà ta tin tưởng nhất lại có ngày trở mặt đâm sau lưng ta một đao, mà cái đao đó lại tẩm thuốc độc.Cười nhạt lấy một cái, Cám bây giờ lại có chút thương cảm cho hai kẻ kia, thương cảm cho hai con người trước kia đã phá hủy đời mình, thương hại cho kẻ thù của chính mình.Lại buồn cười thay cho mấy con người trong chốn thâm cung.

Tranh tranh đấu đấu, cũng chỉ vì mấy chữ quyền vị rồi thì sao? kết quả vẫn là tự mình chôn chính cái mộ hoàng cung này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.