0o0——–0o0
Cal xuất hiện như sự kinh hỉ mà Thượng đế mang lại hoặc như một giấc mộng đẹp
————–
Cal thả lỏng suy nghĩ của mình, dù sao cái mà quý ngài Ismay cần bất quá là Cal mỉm cười gật đầu sau đó tỏ vẻ ‘Ồ, tàu Titanic thực sự là kỳ tích!‘, chuyện này quá đơn giản. Thậm chí Cal âm u phỏng đoán rằng Ismay thịnh tình khoản đãi hắn như vậy vì Cal bán sạch cổ phiếu để mua lễ vật tặng vị hôn thê — nói trắng ra là quý ngài Ismay vì Cal mà chuẩn bị bữa tối cuối cùng của Juses và mười hai môn đồ.
Cal không cần phụ họa cho Ismay, bọn họ đi tới đi lui đột nhiên nghe Dewitt phu nhân hét lên một tiếng: “Ôi Thượng đế của tôi ơi! Rose! Rose chạy đâu rồi?”
Cal nhìn số người ít ỏi xung quanh, mi tâm dùng sức nhíu lại, chẳng lẽ Jack không hết hy vọng đối với Rose, không áy náy với hắn đến mức tìm mọi cách giải thích xin tha thứ sao? Không, không giống với tính cách của Jack, có lẽ đã xảy ra chuyện gì khác.
Nguyên lai Jack theo rào chắn khoang hạng ba đến hành lang khoang hạng nhất, y biết cách ăn mặc của mình người ta nhìn một cái là biết không phải người của khoang hạng nhất, đầu óc Jack linh hoạt, y cởi bỏ áo khoác, mũ, trực tiếp chờ ở một góc hành lang.
Vận khí Jack phi thường tốt, thời điểm ngài Ismay mời bọn người Cal tham quan vừa lúc đi qua nơi Jack đứng chờ. Nhưng tới đây thì dừng lại, Cal bị kẹp giữa Ismay và Andrew, chỉ có Rose tiểu thư sau cùng là y có thể đụng tới, bởi vậy Jack chỉ có thể kéo Rose đi.
“Rose tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Jack, không được, tôi không thể tiếp tục gặp anh nữa, tôi sắp phải đính hôn. Đúng vậy, tôi là vị hôn thê của Caledon Hockley.”
“… Cái gì? ” Jack không dám tin, Rose hạ mi mắt gian nan gật đầu, biểu tình trên mặt Jack còn khó xem hơn Rose.
“Các người đính hôn… cô và… anh ta? Cal, đính hôn… Thượng đế ơi ! “
“Đúng vậy, chúng tôi đính hôn.” Rose tiểu thư lặp lại một lần nữa.
Jack hít sâu một hơi: “Rose, giúp tôi một chuyện, giúp tôi gặp ngài Hockley.”
Jack nôn nóng nhìn Rose, nàng nhìn Jack với ánh mắt phi thường kỳ quái, cường điệu nói: “Tôi yêu Cal, chúng tôi ở chung rất tốt.”
Bỏ lại những lời này, Rose bỏ chạy thật nhanh, Jack mất đi toàn bộ khí lực tựa người vào vách tường, trên mặt như mất đi huyết sắc, trong đầu y không ngừng vang vọng tiếng của Rose –’Bọn họ tốt lắm’. Như vậy y áy náy có ý nghĩa gì? y vất vả chạy đến khoang hạng nhất có ý nghĩa gì?
Sự thật hung hăng tát thật mạnh vào Jack, có một số việc không phải y muốn bồi thường liền có cơ hội, huống chi thái độ của Cal đã rất rõ ràng. Lúc Jack tỉnh táo lại, bị giường hỗn loạn làm cho hoảng sợ, y không phải xử nam, hơn nữa đàn ông có hay không ‘làm’ qua bản thân cảm giác rất rõ, bất luận là dịch nhầy trên drap hay vệt máu đỏ sậm đều nhắc nhở Jack đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Jack rối loạn sững sờ trên giường, y muốn chờ Cal xuất hiện để nói gì đó, nhưng hơn một giờ trôi qua Cal không xuất hiện. Jack thừa nhận trong nháy mắt kia y cảm thấy chột dạ và sợ hãi, cho nên y thậm chí không kịp tắm rửa liền mặc vào bộ quần áo cũ của mình, chạy trốn trước ánh mắt khinh bỉ của lão quản gia.
Jack vô tri vô giác ngồi trong khoang thuyền của mình, y cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện sau khi mình uống say, sau đó máu trên mặt biến mất sạch sẽ, y loáng thoáng cảm thấy chính mình ngày hôm qua chạm vào cái gì đó ấm áp, thân thể co dãn thoải mái.
Trong phòng trừ anh ta ra còn ai nữa chứ?!
Jack vẫn không muốn chấp nhận ‘sự thật’ đáng sợ này nên y vọt tới khoang hạng nhất muốn tiến vào nhà ăn gặp Cal một lần — thị lực của Jack tốt lắm, y chú ý thấy mỗi lần Cal cử động hay di chuyển đều nhíu mày nhăn mặt.
Jack lúc sau không có biện pháp lừa gạt chính mình, y cũng không đủ khả năng thừa nhận chuyện mình làm. Nhưng Jack cũng không phải chưa bao giờ biết qua chuyện đó giữa đàn ông — những người chơi nghệ thuật không ít người có đam mê này, mà Jack suy xét lại khuynh hướng hội họa mình say mê, y rất nhanh đem mình xếp vào quần thể này — Jack cảm thấy lúc trước mình nhất định là chưa gặp qua người nào khiến y nổi thú tính cho nên đam mê này mới bị cất giấu đi.
Trải qua một loạt đả kích, Jack rốt cuộc tiếp nhận sự thật rằng y đã làm chuyện xấu xa. Tính tình Jack không cho phép y tiếp tục lừa gạt chính mình, y cũng không thể quên chuyện này, ‘rượu vào loạn tính’ là chuyện Jack chưa từng gặp qua, huống chi bị y ‘loạn’ lại là người đàn ông cực kỳ anh tuấn.
Đương nhiên vấn đề trọng yếu là — Cal đối với y rất tốt.
Jack mười lăm tuổi mất đi cha mẹ, y sớm nếm đủ ấm lạnh nhân gian, chưa từng có người nào ôn nhu với y mà không cần y trả giá gì, Cal xuất hiện như sự kinh hỉ mà Thượng đế mang lại hoặc như một giấc mộng đẹp — là đàn ông mà nói, Cal có hết thảy những thứ mà Jack khát khao.
Jack khó mà tưởng tượng việc đêm qua bản thân đem mộng đẹp của mình đặt trên giường, hơn nữa còn làm Cal bị thương…
Jack hiện tại rất muốn thấy Cal, nếu có thể, y hy vọng được Cal tha thứ – tuy rằng khả năng này gần như tuyệt vọng. Nhưng hôm nay nghe Rose tiểu thư nói, trong lòng Jack ‘gần như tuyệt vọng’ biến thành ‘tuyệt vọng’ — lúc trước mê muội Rose tiểu thư, Jack không thấy mình có điểm nào thích hợp làm tình nhân của Cal hơn so với Rose.
Jack cứ như vậy tựa vào vách tường nhìn ánh dương chuyển về hướng tây, hành lang truyền đến tiếng cười của bọn nhỏ, từ trong suy nghĩ rối rắm của mình tỉnh táo lại, y đẩy cửa ra chậm rì đến đầu tàu. Nhìn phía trước khóe miệng tươi cười của Jack hoàn toàn biến thành chua xót, y như mất đi toàn bộ khí lực ngồi sụp xuống mặt đất.
Hoàng hôn nhuộm những đám mây thành màu đỏ rực, Jack chậm rãi đến rào chắn đầu tàu, thân thể vô lực dựa vào, y hiện tại cảm thấy nội tâm vô cùng chua xót — một con tàu nhiều người như vậy, vì sao y đầu tiên là mê luyến Rose, sau đó lại đến với hôn phu của nàng?
“Cậu Dawson, cậu đang nhìn cá heo sao?” Giọng của Cal từ phía sau vang lên, Jack lập tức vui mừng cười tươi xoay người.
Cal đứng cách Jack khoảng ba thước, mặt Cal không chút thay đổi, nhưng trong lòng Jack cảm thấy thật vui — giấc mộng thành sự thật sung sướng bất quá cũng chỉ như thế!