Tâm Chi Sở Hướng

Chương 38



0o0——–0o0

“Thượng Đế, tôi thật sự không có biện pháp tưởng tượng chính mình như một ả tình nhân mỗi ngày tiêu xài tài sản của anh, ở  một chỗ trong trang viên chờ đợi bong dáng anh xuất hiện, đáng sợ.”

————–



Bệnh trên người Jack quả thực vì muốn trừng phạt Cal mà đến. Cal vừa đem lý do tại sao hắn lãnh huyết vô tình như thế thuyết minh với Jack, Jack đồng thời cũng đã  khảo vấn lương tri của mình, bọn họ gặp Rose tiểu thư trên hành lang — mẹ Rose tiểu thư đứng bên cạnh nàng không ngừng nói đâu đâu.

DeWitt phu nhân quả thật khiến Rose tiểu thư chán ghét, nhưng vừa mới trải qua vụ chìm tàu, đồng thời hai mẹ con lại mất đi chỗ che chở, Cal không có biện pháp kết luận Rose tiểu thư có thể giữ lại cơ trí và lý trí của cô. Cal mang theo Jack còn đang ngẩn người chuyển hướng đến đầu thuyền, một ngày mới luôn làm con người có nhiều chờ mong hơn, bất luận là ánh mặt trời tươi đẹp hay bầy cá heo bơi dọc theo con tàu.

“Chúng nó thật tự tại.” Cal dựa lan can nhìn xuống phía dưới, đại dương xanh biếc dần khôi phục lại sự yên tĩnh của ngày xưa, trải qua tai nạn trên biển mọi người cũng nên quên đi nỗi kinh hoàng mấy ngày hôm trước.

“Nơi đó còn có một đàn, nhảy, chúng nó nhảy!” Tâm tình Jack quả nhiên tốt hơn rất nhiều, tràn ngập sinh khí đến mức có thể đả động lòng người, Cal nhìn bộ dáng cao hứng của Jack lúc này giống như trẻ con vậy, trong lòng lại chậm rãi bịt kín một tầng bóng ma.

Jack không thích hợp với xã hội thượng lưu, sức sống và điểm hấp dẫn mê người của y là ở chỗ y giống như là loài linh dương chạy giỡn trên thảo nguyên bao la rộng lớn, mang vẻ đẹp dã tính, vẻ đẹp đơn thuần, lối sống của xã hội thượng lưu thối nát âm u chỉ có thể khiến Jack chậm rãi trở nên tầm thường, đây tuyệt đối không phải mục đích của Cal.

“Jack, tôi ở miền Tây có một trang, thời điểm đi tĩnh dưỡng thuận đường ghé chơi không?” Cal đem tầm mắt tập trung trên mặt Jack.

Jack quay đầu lại nhìn nhìn Cal, y lộ thần sắc quái lạ: “Anh muốn đem tôi dưỡng trong trang viên miền Tây?”

“Không hoàn toàn như thế.” Cal nói xong một lần nữa đem tầm mắt chuyển hướng về phía đàn cá heo quần theo con tàu chở khách chạy định kỳ, hắn cẩn thận giải thích quyết định của mình: “Trong buổi tiệc tối hôm ấy tôi chú ý thấy em cũng không quen với xã hội thượng lưu, chỉ sợ dù em có học xong lễ nghi xã giao cơ bản cũng không thể bỏ mặc ngoài tai lời nói của thiên hạ. Nhưng nếu ở trang viên miền Tây thì khác, nơi đó là đất là trời của em, em có thể tự do sáng tác, tôi không muốn bóp chết thiên tính của em.”

“Cal, tôi là một người đàn ông, tôi nghĩ tôi đã cường điệu quá điểm này. Được người khác cẩn thận nuôi dưỡng cũng không thích hợp với tôi, nếu như bị anh dưỡng bên trong trang viên, tôi thà rằng ra công trường khuân vác, dù đổi lấy bánh mỳ cứng ngắc như đá cũng không có gì tệ,  ít nhất tôi dựa vào chính mình mà sống sót. Không, việc này cũng không phải lòng tự trọng nhàm chán gì đó, tôi chỉ hy vọng chính mình đừng mất đi bản thân dẫu cho trải qua bất kỳ giai đoạn nào.” Jack nói xong nở nụ cười: “Thượng Đế, tôi thật sự không có biện pháp tưởng tượng chính mình như một ả tình nhân mỗi ngày tiêu xài tài sản của anh, ở một chỗ trong trang viên chờ đợi thân ảnh anh xuất hiện, đáng sợ.”

“Được rồi, như vậy nghe lời một chút, tôi sẽ an bài em đến trường học tập, bây giờ vẫn chưa muộn, tôi nghĩ qua vài năm… Đúng rồi, Jack, em năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi?” Cal nói xong đột nhiên phát hiện sự hiểu biết của bọn họ với nhau ít đến đáng thương.

Vấn đề này khiến Jack cũng ngây ngẩn cả người, y lập tức cười to ra tiếng: “Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, còn anh, Cal?”

“Tôi đã sắp ba mươi tuổi, được rồi, năm năm, tôi cho em thời gian năm năm Jack. Trong năm năm này em phải đi học tìm được phương hướng và mục tiêu sống cho bản thân em, bất luận là em muốn đi học mỹ thuật hoặc bất cứ gì khác. Tôi hy vọng năm năm sau em có thể nói cho tôi biết, em không hề chờ mong một mình một người, mà muốn cùng tôi trải qua cuộc sống kinh doanh bên nhau.” Cal dựa lưng vào lan can, giọng  hắn cũng không lớn, nhưng Jack lại cảm thấy từng chữ từng câu Cal nói ra đều đập vào trái tim y, chấn động phát đau cả người.

“Bởi vì tôi không muốn bị anh nuôi, cho nên anh đưa tôi rời đi, ở cách xa?” Jack vẫn duy trì tư thế xem cá heo, trong lòng lại không có chút hưng trí với loài động vậy này.

“Tôi tôn trọng em, Jack. Tôi hy vọng năm năm sau em sẽ dùng đầu óc kiếm tiền, mà không phải sử dụng sức lực. Em hiện tại thân thể khoẻ mạnh, nhưng em có thể có khí lực bao lâu đây? Em đã không muốn nhận tiền của tôi, như vậy năm năm sau đem tài hoa của em, kiếm gấp bội cho tôi, hiệp nghị này thế nào?” Cal cười tủm tỉm đề nghị.

Jack xoay người tựa vào lan can, y dừng một chút rồi nói: “Tôi như thế nào cảm thấy ngược lại mình bị lỗ?”

“Đương nhiên” Cal nói không chút chột dạ: “Trong vòng năm năm không gặp được một người đàn ông nào tốt với em như tôi, hơn nữa năm năm sau em sẽ vì quyết định lỗ mãng thời trẻ của mình mà phải chịu trừng phạt trả giá bằng tiền, tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn Jack ạ.”

“Gian thương.”

“Cám ơn, đây là lời ca ngợi đối với tôi.” Cal nói xong nói, hai người cùng nhau nở nụ cười.

“Hắc, những người trẻ tuổi , các cậu sao lại đều ở trong này tán dóc?” Brown phu nhân khoác chiếc áo khoác lông cừu  dày cười ha hả xuất hiện trên đầu tàu, Cal và Jack đều nở nụ cười, vị phụ nhân béo này cho tới nay đều thực có thể làm cho bọn họ thấy hảo cảm.

“Molly, thật vinh hạnh, tôi nghĩ không bao lâu chúng ta sẽ trở thành hàng xóm.” Cal đưa tay lên không khí làm ra động tác chạm cốc, Brown phu nhân cười lớn cũng khoa tay múa chân.

“Vậy thật sự là quá tốt, tôi vẫn nghĩ đến xuất thân cao quý như ngài hẳn không thích ở nông thôn.” Brown phu nhân nói xong lại cười ha ha: “Ngài đây là muốn định cư ở đó luôn sao?”

“Không, tôi hàng năm đều ở vài ngày trong trang viên. Kỳ thật người Anh vẫn thích cuộc sống nông thôn, nó làm người ta thỏa mãn vui vẻ, chúng ta có thể tùy ý vứt bỏ thành thị lạnh lùng ích kỷ. Tôi đã rất lâu không có thư thả qua.” Cal nói xong cảm khái thở phào nhẹ nhõm, hắn nâng bàn tay Brown phu nhân lên khẽ hôn: “Đến lúc đó hy vọng Brown phu nhân có thể giúp tôi sống tốt nơi nông thôn đã lâu chưa đến.”

“Cal, ngài thật sự là quá khách khí. Ngài nếu thích sống ở nông thôn, thì hãy tới căn biệt thự của nhà tôi ở tạm đi, tôi nuôi mấy con ngựa dòng Anh thuần khiết, chúng nó thật sự rất xinh đẹp.” Brown phu nhân kiêu ngạo nói, Cal đồng ý gật đầu, nuôi ngựa cũng là cách ăn tiền hay nhất, không phải chỉ mua về là xong, càng là ngựa tốt càng khó nuôi.

“Khó trách môn Polo bà đánh tốt như vậy.” Cal ca ngợi, Brown phu nhân vui vẻ lại cười ra tiếng, bà rốt cục đem đề tài chuyển tới trên người Jack.

“Bé con, còn cậu ? xem ra cậu so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận không ít, thật muốn cảm tạ Thượng Đế. Ngài Strauss bị chẩn đoán chính xác là viêm phổi, phu nhân của ngài ấy thoạt nhìn vô cùng khổ sở.” Brown nói xong liền thương cảm, bà rất nhanh thu thập tâm tình của mình một lần nữa lộ ra tươi cười mời Jack: “Cậu bé, cậu và Cal thoạt nhìn quan hệ không tồi nha, các người không vì chuyện Bukater tiểu thư mà biến thành kẻ thù thật sự rất đáng để ăn mừng.”

“Không, tôi vẫn phi thường thưởng thức cậu Dawson, chuyện của Bukater tiểu thư sẽ không ảnh hưởng sự thưởng thức của tôi đối với vậu ấy.” Cal rất nhanh biểu lộ thái độ của mình.

“Cậu gọi là Jack đúng không? Cùng Cal tới nhà của tôi làm khách đi, tôi cam đoan hoàn cảnh tự nhiên ở miền Tây sẽ làm cho các người chấn động.”

Đối mặt với lời mời thịnh tình của Brown phu nhân, Jack sảng khoái tiếp nhận ý tốt: “Vâng, Brown phu nhân, tôi sẽ tới.”

“Tôi đây đi trước, tôi còn muốn đi thăm ngài Strauss, làm bạn với vợ ngài ấy, các người đùa vui vẻ, đúng rồi, buổi tối có yến hội, nhất định nhớ rõ tham gia.” Brown phu nhân nói xong rồi ha ha cười đi khỏi.

Jack nhìn Cal đột nhiên tò mò “Anh sẽ không phải ngay từ đầu liền cảm thấy hứng thú với tôi đó chứ.”

Cal nhìn biểu tình của cậu nhóc, cười mà không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.