0o0——–0o0
Con trai ông thật sự vĩ đại, lừa gạt ông – cha mình mà hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào.
————–
Ngài Henry không thể không gật đầu đồng ý đề nghị này, ông chưa bao giờ phản đối đề nghị kiếm tiền của con trai. Trong mắt ông trên thế giới này trừ bỏ vợ và con trai ra tiền tài chính là tồn tại đáng yêu nhất, có cơ hội kiếm tiền thì ai đem cơ hội đó mà vứt ra ngoài chứ? Lúc ăn cơm, ngài Henry lén nhìn trộm sắc mặt bình tĩnh của con trai, trong lòng không khỏi cảm thấy con trai ông thật sự vĩ đại, lừa gạt ông – cha mình mà hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Thật không hổ là con của ông!
Nội tâm ngài Henry có chút rối rắm khích lệ, Cal chú ý tới ánh mắt cha hắn — không ngừng đắc ý rồi lại thở dài, biến hóa trong ánh mắt — hắn trong lòng hơi hoảng, trên mặt lại mang vẻ tươi cười. Cal chỉ vào món cá trên bàn, ca ngợi: “Cha, người tìm đầu bếp thật tài, thịt cá rất mềm.”
Ngài Henry nghe được con trai ca ngợi, lập tức đem ý định đuổi cổ đầu bếp vừa rồi xóa bỏ, ông đắc ý vuốt vuốt chòm râu trên mép nói: “Anh thích là được rồi, đây là đầu bếp từ Pháp mời đến.”
Cal nghe xong câu này chỉ có thể lựa chọn bữa tối hôm nay phải cố ăn nhiều một chút, bằng không lời nói dối của hắn sẽ bị vạch trần. Sau khi ăn xong, Cal và ngài Henry bưng tách hồng trà ngồi trong thư phòng, ngài Henry cười tủm tỉm triển lãm tài sản với Cal, hắn thở dài trong lòng — ngài Henry đây là ám chỉ hắn nên đem kế hoạch của mình trình bày rõ ràng ra?
“Cha, con gần nhất có mấy hạng mục đầu tư, tài chính không đủ, cho nên mới cần nhờ cha cho mượn một ít tiền, sau này, con sẽ dựa theo lãi suất cho vay của ngân hàng mà trả lại cho cha. Đương nhiên, nếu cha không muốn cho con mượn, con cũng có thể đi vay ngân hàng.” Cal không nhanh không chậm nói ra kế hoạch của mình, chỉ là kế hoạch vay tiền, bên trong một chút cũng không có nói Cal rốt cuộc muốn kiếm tiền như thế nào, cũng không nói ý đồ đầu tư của Cal.
Ngài Henry cảm thấy ông bị con trai làm cho tức giận đến mức đầu căng ra, nói cho cùng con trai trao đổi “kế hoạch” với ông chỉ là cho ông biết nên cho hắn vay tiền, sau đó chờ thu lãi về sao?! Ngài Henry nuốt nhanh ngụm hồng trà xuống ngăn cản bất mãn trong lòng, ông nhìn thẳng Cal nói: “Anh không tính toán đem kế hoạch đầu tư của mình nói cho cha biết? Cha có thể cùng tham gia vào hạng mục đầu tư của anh.”
Cal một chút cũng không cảm thấy đề nghị của cha mình có gì hay, ngài Henry nếu tham dự vào kế hoạch của Cal, như vậy ông danh chính ngôn thuận trở thành cổ đông, đối với hết thảy kế hoạch buôn bán tương lai của hắn đều có quyền quyết định. Nhìn ngài Henry cũng không giống mấy người già thích ở nhà hưởng thụ an nhàn, nếu như về sau ông không thể hiểu những quyết định của Cal dựa vào “tiên tri” mà đưa ra, khả năng lớn nhất là một tay chặn ngược làm cho kế hoạch của hắn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Cal lộ ra nụ cười ôn hòa dùng loại ngữ khí phi thường ôn nhu nói: “Không, thưa cha, con muốn tự mình tạo nên sự nghiệp, làm sao có thể để người khác sau lưng nói ‘Nhìn kìa, thằng con nhà Hockley có thể thành công tất cả đều dựa vào cha hắn, ai chẳng biết tiền kiếm được đều do cha hắn làm ra.’ những lời này con tuyệt không thể chịu được, cha à. Người đã là ông trùm Thép, nhưng con không hy vọng bản thân trong mấy chục năm tương lai khi được người khác nhắc tới vẫn luôn nói ‘Đó là con trai ông trùm Thép Henry · Hockley”, con muốn là chính con– Cal — không phải bất luận là con trai kẻ nào.”
Ngài Henry nghe thế không thể nề hà nữa, thân là quý tộc cái mớ bi kịch bên trong ông hoàn toàn có thể lý giải, chính ông năm đó chẳng phải cũng gian nan mưu sinh từ bóng ma của cha mình sao? Ngài Henry quyết định chấp nhận thuyết pháp của con ông, nhưng ông vẫn như cũ phi thường muốn biết kế hoạch đầu tư của Cal rốt cuộc là cái gì, nếu có khả năng như lời hắn nói, ông càng muốn vụng trộm gánh chút bận rộn nho nhỏ cho hắn.
Cal nắm tay ngài Henry, giọng có vẻ phi thường chân thành tha thiết: “Cha, con đã ba mươi tuổi, không còn là một đứa nhỏ mỗi bước đi đều nhờ người giúp đỡ. Con hy vọng có một ngày cha có thể nhìn mọi người mà kiêu ngạo, khi cha chết đi có thể an tâm đem đế quốc kinh doanh của mình giao cho con, mà không phải đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh còn lo lắng cho dòng họ của mình có một ngày sẽ bị chìm xuống. Cho nên, cha, buông tay con ra đi, cha nên tin tưởng năng lực của con không phải sao?”
Ngài Henry nhìn đứa con anh tuấn của mình, chỉ có thể thở dài, rốt cuộc đã thành thục, Cal đã không còn giống lúc hai mươi tuổi gặp chuyện không hài lòng chỉ biết la hét với ông, hiện tại Cal cũng học được cách thuyết phục người của ông lúc trước. Được rồi, ông còn có cái gì có thể nói nữa chứ? Cal đối với ông động để lấy tình, hiểu để lấy lí, cuối cùng còn học xong im lặng lấy lợi, ngài Henry còn có thể có lựa chọn gì khác sao.
Ngài Henry vô lực khoát tay, ông mở két an toàn ra từ bên trong lấy ra văn kiện, bút máy đặt vào hỏi: “Cal, anh cần bao nhiêu tiền?”
“Năm triệu đô la Mĩ, cha, trong vòng sáu năm con sẽ trả lại cho người.”
Cal nói phi thường bình tĩnh tựa hồ yêu cầu của hắn bất quá chỉ là năm đô la, nhưng ngón tay ngài Henry đã dụi xì gà không ngừng, ông lặp lại: “Năm triệu?”
“Đúng vậy, thưa cha, năm triệu.”
“Anh có nắm chắc trong vòng sáu năm sẽ trả lại cho cha, bao gồm tiền lời? Cal, con trai yêu quý của cha, anh rốt cuộc tính toán làm được gì đây? Cảnh nội Mĩ quốc hiện tại cơ bản đã muốn định hình, cha không thể không biết anh có thể tìm được ngành sản xuất nào có thể càng kiếm thêm tiền.” Ngài Henry hiện tại thật sự vì con trai mình mà khẩn trương, Cal sẽ không tính toán mang theo cậu trai kia ném bỏ hết thảy bỏ trốn đấy chứ? Tựa như rất nhiều nữ quý tộc trẻ ý loạn tình mê, vứt bỏ gia đình, dòng họ, mang theo tài sản bỏ chạy vậy.
“Không, thưa cha, con cam đoan chính mình có thể kiếm tiền.” Cal nói kiên định mười phần, ngài Henry như cũ nửa tin ngửa ngờ, nhưng cuối cùng ông vẫn khuất phục con mình, ông lập tức viết xuống số tiền, sau đó ký tên lên.
Thời điểm Cal tiếp nhận văn kiện, ngài Henry còn không quên nhắc nhở: “Cal, cha hy vọng anh có thể thành công mà không phải đầu cơ trục lợi.”
“Đây là đương nhiên, thưa cha.” Cal ký tên, đem văn kiện còn lại giao cho ngài Henry.
“Ngày mai tới tập đoàn tài chính Morgan lĩnh tiền đi, tiền mặt của cha đều đặt nơi đó.” ngài Henry nói xong lại khoát tay, ông cảm thấy khí lực toàn thân mình đều cạn sạch. Lúc trước, ông không đánh giá cao con mình? Tàu Titanic chìm nghỉm, Cal rõ ràng phải đền không ít tiền, nhưng sao hắn ngược lại không chút ý thức đến vấn đề này còn có thể đủ tự tin vay tiền xác định chính mình có thể kiếm tiền chứ?
Ngài Henry quyết định tiếp theo sẽ mỏi mắt mong chờ Cal. Cal rời khỏi phòng ngài Henry liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn ngài Henry không tiếp tục truy hỏi tiếp, nếu không hắn một chút cũng không có biện pháp giải thích mình làm là do “tiên tri” như thế nào. Trong tay cầm chi phiếu trị giá năm triệu đô la Mĩ, Cal không hề cười, kế tiếp mới là trận đánh chân chính ác liệt.
Cal không có tư cách thất bại, điều này ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống sau này của hắn.