Tâm Chi Sở Hướng

Chương 54



0o0——–0o0

“Cal, vừa rồi, em hoàn toàn bị anh mê hoặc.”

————–



“Cal, anh và mẹ anh tính cách quật cường như nhau. Được rồi, có lẽ cha không có mười năm sinh mệnh, nhưng chúng ta hãy đánh cuộc, không dùng đến mười năm, anh sẽ quên đoạn tình cảm trước mắt này, một lần nữa theo đuổi nam nam nữ nữ mê người khác.” Ngài Henry thở dài, ông rốt cục hiểu được yêu cầu hiện tại của mình không ngoài việc Cal sẽ không để ý đến, ông chỉ trông cậy vào thời gian hủy diệt đoạn cảm tình này thôi.

“Được rồi, cha, nhưng con cũng đánh đố với cha, trước khi con đem tiền đã mượn trả lại, cha sẽ thích Jack.” Cal từng ngụm từng ngụm nuốt thức ăn xuống, ngài Henry hoàn toàn câm nín, ông vội vàng kết thúc bữa tối của mình.

Cal phía sau còn không quên nhắc nhở cha mình: “Tin tưởng con của cha, khoảng thời gian du lịch cha sẽ thích Jack.”

Nhìn ngài Henry cơ hồ có thể dùng từ “chạy trối chết” để hình dung, Cal cảm thấy mình rất ngon miệng. Nếu không phải cha tích cực như vậy, hắn và Jack vốn đã có thời gian bên nhau tuyệt vời hơn, mà hiện tại bọn họ không thể không phân biệt trước — Cal chưa từng mộng đẹp Jack sẽ tình nguyện ở nhà làm “người đàn ông sau lưng ” của hắn, nhưng Cal hy vọng bọn họ sẽ mãi được gần bên nhau.

Đêm đến ngài Henry vẫy lui toàn bộ nữ hầu, cô đơn ngồi ở trong phòng khách. Một lần nữa, Cal mặc áo khoác vốn định quay về tư trạch làm bạn với Jack lại ngoài ý muốn thấy ngài Henry mang vẻ mặt hoài niệm vuốt ve một quyển sách dày, ngọn đèn bên người chiếu vào mặt tạo thành một mảnh mờ nhạt, trên gương mặt ông dấu vết năm tháng in sâu không sót gì.

Cho đến khi Cal bước đến phía sau mới đột nhiên hiểu được vì sao khi hắn đối mặt với ngài Henry thái độ luôn là quá độ tự nhiên, ngài Henry và cha của chính hắn thực tương tự, bọn họ đều là gian thương lãnh khốc, người cha hiền yêu thương con, một đại gia trưởng vì tương lai của con mà suy xét đến vô lý. Biểu tình của ngài Henry lúc này cực kỳ giống bộ dáng lúc sắp mất của cha Cal – ôm nhật kí ngây ngô cười, ánh mắt Cal đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, hắn vĩnh viễn không thấy được cha mình rồi, mà người đàn ông lớn tuổi trước mắt này đã là một người cha khác của hắn.

“Cha, người đang làm gì vậy? Sao không nghỉ ngơi sớm một chút.” Cal nói xong đi đến bên người ngài Henry, hắn nhìn xuống quyển sách trong tay ông, biểu tình trên mặt thoáng chút cứng ngắc — người phụ nữ bên trong tấm ảnh chụp đen trắng đã ố vàng có ánh mắt giống khối thân thể này như đúc.

“Cal, ngồi đi, cha biết anh muốn chạy đi tìm tình nhân bé nhỏ của anh, nhưng buổi tối hôm nay hãy làm bạn với ông già này của anh. Cha còn có thể sống bao nhiêu năm đâu? Cha đã sắp bảy mươi tuổi.” Ngài Henry lúc này rút đi khôn khéo cường hãn ngạo mạn lúc ban ngày, ông tựa vào sô pha bàn tay ôm sách mười phần là tay của lão già, đôi bàn tay nhìn có vẻ có lực phủ đầy nếp nhăn.

“Nhìn xem đây là anh lúc mới  sinh, mẹ anh ôm anh cười hạnh phúc biết bao,  Ann là một phụ nữ cao ngạo, nàng luôn giống một nữ vương có nề nếp, tươi cười đúng tiêu chuẩn, không chịu phá vỡ giáo dưỡng — chỉ khi đối mặt với anh cha mới nhìn thấy nàng cười không chút cố kỵ hình tượng.” Ngài Henry nói xong giống như thực hoài niệm vỗ bả vai Cal: “Anh là một thằng nhóc xấu xa, vừa xuất hiện liền phá hủy mê luyến mỹ nhân băng giá của cha.”

“Nhìn xem, đây là anh lúc vừa mọc răng, từ nhỏ đã biết anh sẽ là đứa nhỏ khiến người lo, dám đem ngón tay cha để mài răng. Anh có biết hay không ngón tay anh cắn kia mỗi ngày ký hợp đồng giá trị bao nhiêu tiền? Đây chính tay cha lần đầu dính nước bọt.” Ngài Henry nói xong lại một lần nữa đánh vai Cal, ông quý trọng vuốt ve tấm ảnh đính trong sách, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

Cal cũng vì giờ phút này mà trở nên ôn hòa, nhưng đồng thời lý trí còn nhắc nhở Cal đây là một âm mưu của ngài Henry — lão nhân tính toán gì đó. Cal bất động thanh sắc cười xấu xa lên, hắn cố ý lộ ra biểu tình hạ lưu: “Chẳng lẽ bàn tay cha trước đây không dính nước bọt của mẹ sao?”

“Hả, Thượng Đế của tôi, Cal, anh nói cái gì đó!” Ngài Henry muốn ngất đi, ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh động cơ ô tô từ xa đến gần, nó chậm rãi chuyển hướng đến gara nhà Hockley, cuối cùng biến mất vô tung.

Nhìn Cal chuyên tâm nghe tiéng động cơ, ngài Henry hừ lạnh một tiếng: “Cal, cha cho anh xem sách chính là muốn nói với anh, anh là nhược điểm của cha, làm một người cha, cha vẫn luôn mềm lòng với anh, thỏa hiệp với anh. Cậu Dawson hiện tại chính là nhược điểm của anh, nếu như bị người bắt lấy tiến hành lợi dụng, anh có thể làm gì để bảo hộ cậu ta?”

“Cha, Jack về sau sẽ không là nhược điểm của con, y mới hai mươi ba tuổi, chờ khi y ba mươi tuổi nhất định sẽ nổi danh thế giới.”

“Anh xác định cậu ta nổi danh thế giới, chứ không phải bị thế giới đả kích trở lại phòng của anh, ăn thức ăn anh cung cấp, tiêu tiền của anh cho? Như vậy, chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.” Ngài Henry hừ lạnh, ông không đợi đến khi Jack xuất hiện liền dẫn đầu rời đi, trước khi đi ông không quên mang theo quyển sách qúy giá.

Cal đứng trong phòng khách chỉ cảm thấy ngài Henry miệng mạnh lòng mềm, nếu không phải sợ con trai lo lắng an toàn của tình nhân, căn bản không cần phải nửa đêm  đưa Jack về nhà gia tộc — nhà tổ cũng không phải người  bình thường nào cũng có thể ở lại. Ngài Henry chưa bao giờ mang tình phụ của ông về đây qua đêm, Cal trước đây chưa từng làm loại chuyện này, cho đến hiện tại căn nhà tổ này chỉ có một người phụ nữ – Ann · Hockley, thân phận của bà là phu nhân Hockley.

Jack chỉ cần có thể bước vào nhà tổ Hockley, về sau có thể được ngài Henry xem là… con dâu hoặc là con rể…

Cal lúc trước không có suy xét qua trước khi Jack công thành danh toại mang y đến nhà tổ Hockley, không quan hệ với việc yêu hay không, người đàn ông thành thục không ai cảm thấy mang theo người tình không được gia trưởng chấp nhận là chuyện gì nhục nhã mất thể diện cả. Cal thà rằng trải qua dài lâu chờ đợi, khi mình có thể khiến ngài Henry buông thành kiến thì sẽ dẫn Jack đến trước mặt ông — ấn tượng lúc đầu có thể quyết định xác suất “thân cận” thành công.

Khuôn mặt tươi cười của Jack xuất hiện trước mặt Cal, y tiến lên ôm lấy Cal: “Cal, đây là nhà mẹ đẻ của anh?”

Cal lập tức đem suy nghĩ sâu xa vừa rồi của mình vứt bỏ một bên, nghe xong lời Jack nói hắn chỉ cười ra tiếng, hắn cố ý đem cằm gối lên bả vai Jack dùng chất giọng ngọt lịm đến ghê tởm nói: “Jack yêu, em tới đón anh về nhà sao?”

“Hừ!” Tiếng hừ muốn duy trì ngạo mạn lại mang vẻ hổn hển trong nhà Hockley chỉ có thể thuộc về ngài Henry, sắc mặt ông không thể nói rõ là trắng hay hồng, vươn hai tay thoạt nhìn rất muốn tách hai thân thể đang dính lấy nhau ra, hiển nhiên, ông tính toán cứu vớt con mình ra khỏi biển lửa.

Jack cười hì hì buông Cal ra, bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, bàn tay hai người ngón trỏ quấn lấy nhau. Cal trịnh trọng giới thiệu: “Jack, đây là cha anh, trùm thép Pittsburgh — Henry · Hockley. Địa phương có rất nhiều mỏ dầu và môi quặng đều thuộc về tài sản của ông.”

Cal giới thiệu cha mình xong thì trao đổi ánh mắt tràn ngập tín nhiệm và tình yêu ngọt ngào với Jack, hắn dùng lực nắm tay Jack nói: “Thưa cha, đây là Jack · Dawson, bạn đời của con.”

Jack sảng khoái vươn tay đợi chào hỏi ngài Henry, nhưng ngài Henry vẫn híp mắt nhìn chằm chằm vào Jack, những người ở đây đều biết ngài Henry giờ này khắc này hy vọng Jack bại trận. Đối với ngài Henry mà nói, Jack là một tên nhóc xuất thân tầng thấp nhất của xã hội, y câu dẫn thằng con vốn cao ngạo của ông, còn mê hoặc Cal đến thất điên bát đảo — khó chịu nhất là, con của ông tựa hồ vẫn là nằm dưới. Ngài Henry đối với Jack cho dù chán ghét, phẫn nộ hoặc khinh bỉ, đều tuyệt không có khả năng là thiện ý, nhưng cuối cùng dưới nụ cười sáng lạn của Jack, ông miễn cưỡng vươn tay phải của mình bắt tay Jack.

Cho dù chỉ ngắn ngủn một giây, Cal cũng hiểu được chính mình thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tầm mắt ngài Henry chuyển tới trên người Cal, ông bất mãn từ xoang mũi phun ra một tiếng “Hừ”, sau đó xoay người rời đi. Cal và Jack đều nghe rõ được ngài Henry oán giận — “Nhóc con ngu xuẩn, chẳng lẽ nghĩ đến người cha có huyết mạch hoàng tộc tôn quý của hắn lại thất lễ với một bình dân sao? Đây là lễ tiết trong dòng máu cao quý của cha!”.

“Cha!” Tiếng Cal gọi bóng dáng rời đi của ngài Henry, ngài Henry quả nhiên đắc ý xoay người ngưỡng cằm nhìn về phía Cal.

“Còn có chuyện gì, Cal?” Chất giọng London đầy nhịp điệu của ngài Henry ngập tràn ngạo mạn, Cal mỉm cười cúi người với ông.

“Cám ơn sự khẳng khái của người.” Cal nói xong nói một lần nữa điều chỉnh tư thế của mình, hắn nhìn cao ngạo, không ai bì nổi, Cal cường điệu nói: “Cha, cám ơn cha cuối cùng có thể tôn trọng bạn đời của con.”

Ngài Henry nghiêm mặt rời đi phòng khách, ông vừa đi lên lại lập tức dừng lại, lão quý tộc nhìn người tuổi tác so với chính mình không nhỏ hơn bao nhiêu- Lovejoy- nói: “Spicer, dẫn cậu Dawson đến khách phòng nằm cuối dãy tay trái trên lầu hai, ta đã căn dặn nữ hầu dọn dẹp phòng.”

Quản gia Lovejoy đứng yên, lão im lặng đứng phía sau Cal đợi chủ nhân chân chính sai bảo. Ngài Henry nhìn tư thế này của Lovejoy còn có gì không rõ chứ, ông lắc đầu thở dài rời khỏi phòng khách. Cal quay đầu nhìn lão quản gia của mình, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng Lovejoy hiện tại trong lòng khổ sở ra sao — nhà tổ Hockley là nơi lão cả đời phấn đấu làm việc, không ai, cho dù là người mang họ “Hockley”, cũng không có tình yêu thương ngôi nhà này bằng Lovejoy.

“Thưa ngài, như vậy tôi liền mang hành lý của cậu Jack đi tới phòng ngủ.” Lovejoy cung kính khom người rời đi, Jack gãi hai má có chút hưng trí nhìn cử chỉ của hai người chủ nhà Hockley cùng một vị quản gia, sau khi Lovejoy biến mất tại thang lầu, Jack rốt cục nhịn không được hỏi vấn đề y đang vô cùng tò mò.

“Cal, Lovejoy chẳng lẽ không đúng tên của lão sao? Nguyên lai chỉ là họ của lão, như vậy sao anh cứ gọi họ của lão vậy?”

Cal lôi kéo Jack từng bước một đi đến phòng mình, trên mặt tươi cười sáng lạn: “Anh chưa bao giờ biết họ thật của Lovejoy, em chẳng lẽ không phát hiện nghĩa thật là ‘yêu công việc’ sao? Lúc trước anh gọi Lovejoy là ‘Spicer’, nhưng mà lão không thích anh gọi lão như vậy, cho nên, anh gọi lão là ‘Lovejoy’.”

“Anh chẳng lẽ không hỏi qua Lovejoy?” Jack không tin tưởng Cal trước đây là một cậu bé quy củ, hắn muốn biết chuyện gì sẽ trăm phương nghìn kế tìm được đáp án.

“Năm anh mười lăm tuổi vẫn còn nghịch ngợm gây sự từng nếm thử qua một lần, nhưng anh bị đánh thực thảm, công phu tay của Lovejoy em chưa nếm qua đi? Lão một quyền đánh vào bụng, lúc ấy cảm giác quả thực khiến anh cảm thấy uống nước dạ dày cũng đau.” Cal nói xong khoa trương ôm lấy bụng làm tư thế trái phải lay động.

Jack buồn cười lắc lắc đầu, y hiển nhiên không tin tính chân thật trong lời nói của Cal. Cal cười xấu xa kề sát lỗ tai Jack mút vành tai y, sau đó hạ giọng nói: “Nhóc cưng, em ‘mượn đi’ áo khoác của Lawrence chính là Lovejoy thần không biết quỷ không hay giải quyết, đừng nhìn lão quản gia già yếu của anh, lão chính là một nhân tài. Anh dám nói nếu Lovejoy bên cạnh bảo vệ, cho dù toàn bộ cảnh sát New York tới bắt anh, bọn họ cũng không thành công.”

“Thua ngài, cảm tạ ngài vẫn luôn quan tâm và tin tưởng tôi, Lovejoy sẽ tiếp tục vì gia tộc Hockley phục vụ, thẳng đến khi tôi đánh bất động.” Lão quản gia quỷ dị xuất hiện phía sau Jack và Cal, giọng lão lạnh như băng làm cho Cal da mặt dày cũng cảm thấy ngài ngại.

“Cám ơn, Lovejoy, ngủ ngon.” Chỉ có thanh niên nhiệt tình mới thích hợp xử lý tình huống trước mắt, Jack tùy ý một câu liền khiến bầu không khí xấu hổ vừa rồi biến mất vô tung, y không tiếng động cười khoát vai Cal đi vào phòng ngủ, vì thế, Cal không thể không cảm thấy cậu nhóc của hắn gần đây có ý áp đảo hắn.

Vừa đóng cửa phòng Cal lập tức đem Jack đặt trên cửa nhiệt tình hôn môi, mà Jack cho hắn nhiệt tình càng thêm cường liệt, khi bọn hắn tách ra Jack thở hổn hển nói: “Cal, vừa rồi, em hoàn toàn bị anh mê hoặc.”

“Chẳng lẽ lúc trước không có sao?” Jack thành thực thật sự có chút đả kích người khác, Cal không cam lòng hỏi một câu.

Jack dùng thành thực của y an ủi Cal: “Nhưng khi anh cùng ngài Henry đối lập phi thường mê người, anh dĩ vãng giống như một vị thần đứng trên đài cao ngạo mạn quan sát chúng sinh giãy dụa, nhưng vừa rồi là một dũng sĩ vượt mọi chông gai. Chỗ mê người nhất của đàn ông, vĩnh viễn là ‘Lực’.”

Cal tiếp nhận Jack ca ngợi, hắn cởi bỏ áo sơmi lộ ra bờ ngực cường tráng: “Cho nên, vương tử được ta bảo hộ, hôm nay xin cho ta tiếp tục hầu hạ ngài.”

“… Này, em nghĩ không được, ngày mai không phải tham dự lễ tang sao?” Tầm mắt Jack lắc lư qua lại, Cal không khỏi suy đoán cậu nhóc của hắn đang tìm lý do để tối hôm nay được nghỉ ngơi.

Cal lập tức quyết định buông tha cho y, bất quá… Cal một phen chặn ngang ôm lấy thân thể Jack, dùng sức đè y trên giường, sau khi trên cổ Jack hiện ra một dấu màu đỏ, hắn mới buông thân thể Jack bị áp chế ra: “Cưng à, lần sau cảm thấy mệt có thể nói thẳng.”

“… Anh không biết hiện tại nói lời này có điểm chậm sao?” Jack hướng về phía trước cọ cọ Cal, thân thể nổi phản ứng khiến cảm giác mỏi mệt hiện tại của y triệt để biến mất.

“Chúng ta hôm nay có thể ôn nhu một chút.” Cal nhẹ nhàng hôn môi Jack hứa hẹn.

Đêm nay, mất ngủ từ Lovejoy một người, biến thành Lovejoy và ngài Henry hai người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.