0o0——–0o0
“Cha dượng, chúc cha và cha con hạnh phúc.”
————–
Chẳng biết Cal ngày hôm sau có run chân hay không, chỉ biết Jack cả ngày cũng chưa rời khỏi giường nổi. Cal cùng Jack nằm trên giường tự mình đọc sách, vừa nói chuyện phiếm với nhau vượt qua cả ngày. Buổi tối Jack kiên quyết mặc áo ngủ vào, khiến mục đích của Cal không đạt được.
Sau ngày đó Jack không cho phép Cal xuất hiện ở Đại học Nghệ thuật Berlin, y cũng bắt đầu bận rộn kết thúc học kỳ cuối cùng, thư viện trường có rất nhiều bộ sách Jack cảm thấy hứng thú, cũng có nghĩa là y tìm được một quyển có thể khiến Cal câm nín [đồ đằng và cấm kỵ].
Nhìn Jack hưng trí bừng bừng lật [đồ đằng và cấm kỵ] đọc, Cal đột nhiên sinh ra loại cảm giác ‘không biết nói gì ngẩng đầu hỏi trời cao’, nếu Jack quay đầu lại hỏi hắn: mối quan hệ của bọn họ lúc này không phải là cấm kỵ mà “Hướng tới và đột phá”, Cal cam đoan sẽ khóc cho Jack xem — tâm lý học, Cal không có chút thiên phú nào.
“Jack, em cảm thấy hứng thú với nội dung này?” Cal nằm thẳng trên giường làm ra tư thái thả lỏng nhìn sườn mặt Jack.
Jack rút ra một giây liếc Cal một cái, sau đó một lần nữa vùi đầu vào quyển sách thần bí khẽ mỉm cười: “Gần đây muốn vẽ một bức tranh cổ điển về Oedipus, nhưng rất khó tìm ra cảm giác, em cảm thấy mấy lối tắt khác có lẽ càng có thể biểu đạt tình cảm hơn. Em cần một chút trợ giúp, đem những cảm giác em cảm nhận được dẫn đường đến vải vẽ tranh sơn dầu.”
“Sao em lại đột nhiên thích anh hùng bi kịch?” Cal vươn tay vuốt ve hai má Jack hỏi, Jack ném quyển sách nằm xuống giường tự hỏi một hồi rồi lắc đầu.
“Em không biết, chỉ là lúc nhìn thấy đột nhiên cảm thấy muốn vẽ hắn.”
“Nguyện ý vác sai lầm trên lưng, không ngừng tiến tới, vận mệnh chống phá cũng không dừng lại.” Cal quyết định cho cậu nhóc cưng của hắn một chút gợi ý, đây là tương lai giải thích về quốc vương Oedipus, hiện tại cũng áp dụng giống với mối quan hệ giữa hai người bọn hắn và toàn bộ xã hội.
Jack sửng sốt một hồi, sau đó ôm lấy Cal dùng sức hôn vài cái rồi bay nhanh ra khỏi phòng ngủ: “Cám ơn anh, Cal.”
Cal lúc này vẫn giữ nguyên tư thế vươn tay, sau một lúc lâu hắn thở dài, mỗi lần đều như vậy, khi linh cảm ập đến hắn một mình nằm trên giường. Cal nhớ tới ngày hôm qua lúc Jack uống rượu rồi oán giận đột nhiên cảm thấy buồn cười, Jack luôn cảm thấy hắn coi trọng công việc hơn, mà hắn luôn bị Jack vì hội họa đem hắn ném qua một bên mà bất đắc dĩ.
“Được rồi, em đi vẽ đi, anh ngủ trước, Jack.” Cal lầm bầm lầu bầu, lập tức nhắm mắt lại, lúc rạng sáng một khối thân thể mang theo hơi lạnh tiến vào cái ôm của Cal, cánh tay quen thuộc và vòng eo mảnh khảnh được Cal trực tiếp ôm vào lòng, sáng sớm hôm sau quả nhiên Jack nằm trên cánh tay hắn lẳng lặng ngủ say.
Cal nhìn bộ dạng mỏi mệt của Jack khóe miệng hiện lên một chút cười, hắn một lần nữa nhắm hai mắt lại. Ngày nghỉ nằm nướng trên giường là một quyết định hay, bọn họ hẳn nên suy xét toàn bộ ngày nghỉ Giáng Sinh đều ngủ thẳng tới giữa trưa rồi hãy rời giường. Mang theo tâm tình thả lỏng Cal ôm Jack cùng nhau ngủ đến khi đói khát không thể nhẫn nại được nữa mới bò ra khỏi giường.
Sau khi thân mật cùng nhau tắm, thay quần áo, Cal và Jack xuất hiện trên bàn ăn. Gà tây nướng vàng rụm thơm lừng và táo đã được Bowen dọn lên, Gavin đang giúp ông dọn đồ ăn lên mặt bàn, dao nĩa lóe ánh bạc càng làm cho không khí Giáng Sinh nồng đậm thêm, mặc dù không có trẻ con nhưng cả gian phòng đã treo đầy đèn màu lấp lánh. Hằng năm chỉ có hai người căn phòng nhỏ lần đầu xuất hiện cảm giác náo nhiệt như vậy.
Sau khi ăn xong Cal ôm lấy Jack cẩn thận hôn lên bờ môi của y, một sợi dây chuyền khá lớn chặn qua cổ Jack, Cal liếm khóe miệng của y nói: “Chỉ cần có sợi dây chuyền khác anh nghĩ em sẽ không tiếp tục đem chiếc nhẫn anh tặng cho em đeo trên cổ, hơn nữa… trong trường học em cũng không cần che giấu nữa, anh nghĩ bạn học và các giáo viên đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra.”
Jack đưa tay vuốt vòng cổ mở to hai mắt nhìn: “Trái tim của biển? Anh vẫn luôn mang theo nó ư.”
Cal chẳng hề để ý nhún nhún vai vô lại nói: “Anh quên, hiện tại nó thuộc về em. Em muốn đeo nó trên cổ, hay là trên tay?”
Cal nói xong hôn lên ngón áp út của Jack, tới đốt ngón tay cuối cùng mút vào liếm cắn, cảm giác nhồn nhột từ ngón tay truyền thẳng đến trái tim Jack. Trước mặt Bowen và Gavin, Jack đột nhiên sinh ra một loại cảm giác ngượng ngùng được cầu hôn, hai má hiện lên mạt đỏ ửng.
Jack cố sức dùng tay phải mở khóa dây chuyền vàng trên cổ ra, đem chiếc nhẫn khắc lời yêu Cal đặt lên lòng bàn tay. Cal cường thế đoạt lấy nhẫn đeo vào ngón tay Jack, khiến y không còn đường lui. Không đợi Jack cảm động hoặc là trải qua cảm xúc gì khác, Cal cúi người một tay ôm Jack vác lên vai khiêng về phòng ngủ.
Ngày nghỉ còn lại bọn họ dùng toàn bộ thời gian đều ở phòng ngủ, một tháng sau, Cal cảm thấy mỹ mãn lên tàu chở khách về Mĩ. Jack bắt đầu vì ngày nghỉ còn thừa lại mà vô cùng bận rộn với các bài tập, y đã lãng phí rất nhiều thời gian trên giường. Khi Cal rạng rỡ về nhà lại nhìn thấy ngài Henry, bên cạnh là chiếc nôi, bên trong nôi là một sinh vật mềm nhũn…
“Oa ~!!!” Tiếng khóc làm Cal tỉnh táo lại, hắn không dám tin nhìn cha mình, ngài Henry thở dài xoay người rời khỏi phòng khách, chỉ để lại Lovejoy thành thạo chăm sóc đứa nhỏ, lão hếch hếnh cằm với Cal, hắn lập tức chạy theo ngài Henry.
Trước khi ngài Henry đóng cửa phòng, Cal nhân cơ hội chen vào. Ngài Henry liếc Cal một cái, cười một tiếng ngồi xuống sô pha cắn một điếu xì gà, ông hung hăng hút một ngụm sau đó nói: “Cal, con trai của cha. Cha thật không hy vọng người lùi bước là cha, nhưng anh là con cha, anh mỗi ngày mang nhẫn ở trước mặt cha lúc ẩn lúc hiện ý tứ đã quá rõ ràng, giằng co mãi cũng không có ý nghĩa. Đứa nhỏ kia, xem như là con của họ hàng xa nhà chúng ta, cha mẹ nó đều chết, anh họ của cha đang đau đầu vì chưa tìm được một gia đình để gởi nuôi, cha nhân từ giải quyết vấn đề này, qua mấy tháng, cha sẽ phát điện báo nói với ông ấy, đứa nhỏ không thoát khỏi viêm phổi, từ hôm nay trở đi nó chính là con cháu nhà Hockley, là con trai ruột của anh. Anh thấy sao? Ngày mai cha sẽ thừa nhận địa vị đứa con anh tự sinh, không cần kết hôn… anh cũng, không có đường lui…”
Cal vẫn theo dõi ánh mắt ngài Henry, thẳng đến khi lão quý tộc nói xong những lời này, hắn chậm rãi quỳ một gối xuống trên mặt đất khiến mặt mình chạm vào chân ngài Henry, hắn không có biện pháp hình dung cảm kích trong lòng mình: “Thưa cha, cám ơn cha, con sẽ không hối hận.”
Ngài Henry nhắm mắt lại thở dài, bàn tay đầy nếp nhăn nhẹ nhàng vỗ về tóc Cal, giọng có vẻ vô cùng suy yếu: “Cal, cha chỉ hy vọng anh về sau không phải hối hận, nếu anh còn muốn kết hôn sinh con, như vậy anh chỉ có thể tự mình giải quyết tánh mạng đứa nhỏ này, nếu không, nó chính con trưởng của anh …..”
Trầm mặc lan tỏa giữa ngài Henry và Cal, một lúc lâu sau ngài Henry vỗ vỗ lưng Cal: “Đi xuống lầu nhìn nó đi, nhóc con kia khá giống anh lúc trước, nhất là cái mũi.”
“Vâng, thưa cha.” Cal nói xong đứng lên, thời điểm mở cửa phòng hắn quay đầu lại nhìn vào mắt Henry nhẹ giọng nói: “Cha à, hiện tại con rất hạnh phúc.”
“Nhóc con hư thúi, cút đi! Cha còn chưa tìm mẹ kế cho anh, anh cảm thấy thật đáng tiếc có phải hay không! Một khắc cũng không buông tha cơ hội kích thích người cha lớn tuổi yếu đuối của anh.” Ngài Henry chỉ vào cửa lên tiếng hô to.
Trước khi Cal khép lại cửa phòng đột nhiên nói: “Cha, Lovejoy kỳ thật không tồi, cha cũng nửa năm rồi không đi tìm đàn bà, thành thành thật thật thừa nhận đi. Kỳ thật, con không ngại gọi ông ấy là cha dượng.”
Mặt ngài Henry lập tức đỏ bừng, ông không nói gì mà là đem quyển sánh dày cộm trên tay ném ra cửa. Cal tâm tình vui vẻ đi xuống lầu, cố ý ôm Lovejoy la lớn: “Cha dượng, chúc cha và cha con hạnh phúc.”
“Khụ,… Cal, gọi tôi Lovejoy là được, tôi không thích xưng hô này.” Sắc mặt ửng đỏ tố cáo Lovejoy đang gượng bình tĩnh, rốt cục lại làm cho lão quản gia thoạt nhìn thêm mười phần nhân khí, Cal lập tức từ lời lão tìm được phương pháp tiếp tục đả kích cha mình.
“À, đương nhiên, cha dượng có vẻ rất mới lạ, không bằng tôi giống cha gọi ‘Spicer’ đi.”
“Cal · Hockley, câm miệng!” Trên lầu truyền ra tiếng gầm gừ của ngài Henry, vừa mới được Lovejoy dỗ ngủ, bé con “Oa” một tiếng một lần nữa bộc phát ra khóc tiếng la, bén nhọn đặc trưng của con nít ngăn cản lửa giận của ngài Henry, ông triệt để phong bế miệng lại không nói được một lời.
Cal đi theo Lovejoy học tập cách chăm sóc con nít, chậm rãi ôm vào trong ngực bé con khóc thút thít cắn cắn ngón tay của hắn một lần nữa ngủ, Cal thở nhẹ một hơi. Lovejoy nhìn biểu tình của Cal bên miệng hiện ra nét cười, lão tán thưởng nhìn Cal vươn ngón cái, sau đó nhẹ nhàng đi lên lầu hai.
Toàn bộ năm 1913 tựa hồ đều vượt qua trong cơn trầm mặc, trừ bỏ ngài Henry và Cal nhận được càng ngày càng nhiều đơn đặt hàng vật tư nhu yếu phẩm quân dụng và quốc nội càng ngày càng bồng bột thương cơ. Tin tức Cal nhận được từ trong điện thoại quả thực khiến hắn không thể tin hắn nghe được cái gì, hắn chỉ là thuận miệng nói với nhóm nghiên cứu viên về ngoại hình máy bay một câu: “Có lẽ khoang điều khiển dày tốt hơn.”
Hắn không nghĩ tới chính mình thật sự sẽ nhận được tin tức bất ngờ vào thời điểm cuối năm, công ty máy móc của hắn sau đó phát minh ra máy bay phong bế thức… Cal qua khỏi cơn hưng phấn nhìn thấy là mối kinh doanh giá trị cực lớn, mấy năm nay gần đây việc quen thuộc Cal làm đại khái là đi đăng ký độc quyền.
Những chuyện làm người ta cao hứng còn không chấm dứt, trước tiên cậu Waksman tốt nghiệp đại học mang theo phòng thí nghiệm của mình dựa theo ý tưởng của Cal thành công nghiên cứu ra khí mêtan bốn vị nhất thể dùng vi khuẩn phân giải hơn nữa do người bồi dưỡng. Thời điểm kiến thiết nông trại chuẩn bị tốt từ trước lập tức được sử dụng, bò thịt lúc trước được nuôi trong sân bị đưa vào thí nghiệm.
Tập trung sinh sản khí mêtan không chút khách khí bị Cal đẩy mạnh tiêu thụ đến trong nhà các cư dân vùng phụ cận. Hiện tại thoạt nhìn hạng nhất đầu tư này thu lại là ít nhất, nhưng Cal lại cười đến vui sướng, đợi cho mọi người bắt đầu chú trọng đến sức khỏe, bên trong siêu thị các sản phẩm dán nhãn “rau dưa xanh” của công ty hắn sẽ có nguồn tiêu thụ lớn nhất.
Sản phẩm phụ acid citric, tức thì sau khi được Cal đăng ký độc quyền, đem quyền sử dụng tạm thời bán cho Hershey Chocolate vì hắn và ngài Tuckerman đã hợp tác. Hắn không chút khách khí muốn quyền đặt tên cho một phần chocolate ê ẩm ngọt ngào — anvy _ ghen tị. Jack là người trước tiên tại Đức nhận được lễ vật từ công ty Hershey Chocolate gửi tới,trong vòng ba năm mỗi tháng đều có hộp chocolate ăn.
Cal bán cho Hershey Chocolate một sáng ý của mình, trong giấy gói chocolate in ấn lời yêu và ghen tị. Mỗi lần Jack mở gói chocolate ra sẽ sinh ra một loại ảo giác Cal đang ghé vào lỗ tai y nhắc nhở không được ăn vụng, điều này làm cho Jack mỗi lần ăn chocolate đều sẽ mặt đỏ tim đập tránh đi tầm mắt của Bowen.
Mùa đông rét lạnh, Cal lại một lần nữa lên tàu biển chỏ khách định kỳ đi Đức, lúc này đây còn có ngài Henry, Lovejoy và con trai Cal, Jeffrey. Ngày một nhà đoàn tụ vốn nên ở bên nhau, Jack đầy người vệt sáng từ phòng vẽ tranh đi ra, y có điểm ngây ngốc nhìn bốn người đàn ông đang ở trước cửa, sau đó nhanh chóng mời người vào.
“Một lần nữa giới thiệu, cha, đây là Jack bạn đời của con. Jack, cái thứ mềm nhũn kia là con mình Jeffrey, cha từ Ireland tìm về.” Cal nhìn vào mắt Jack, lặng lẽ vươn tay nắm lấy bàn tay dính đầy màu vẽ của y.
So với việc làm cho ngài Henry và Jack tự nhiên ở chung, càng thêm khó xử là vấn đề chỗ ngủ, Jack đem phòng ngủ của mình tặng cho ngài Henry và Lovejoy, tuy rằng nhóc Jeffrey có thể ngủ cùng ông nội, Jack và Cal chỉ có thể ngủ trong phòng vẽ tranh — phòng của Bowen chỉ có một giường đơn.
Cal cả đời cũng chưa ngủ qua chiếc “Giường” làm bằng chăn trải xuống sàn, sau khi nằm xuống hắn cảm thấy mình căn bản không dám xoay người, bị cảm giác bả vai chạm sàn khiến Cal vô cùng tỉnh táo, hắn cảm thấy cơn buồn ngủ của mình hoàn toàn biến mất. So với việc Cal khác người, Jack tựa vào trong lòng hắn ngủ phi thường ngọt ngào, hương vị ngọt ngào khiến Cal rất muốn đem y đặt lên sàn…
Bọn họ tựa hồ còn chưa có ở hành lang… Ách, không phải lúc nghĩ tới điều này, hắn nên suy xét là đem Jack mang về Mĩ, Âu Châu thật sự sắp rối loạn, Cal một chút cũng không muốn cho Jack mạo hiểm, cho dù là tại Mĩ hắn cũng có thể tìm được biện pháp làm cho Jack đạt được danh vọng. Người mà Cal trân trọng đặt trong lòng, không cần phải dùng tính mạng làm tiền cược để nổi danh trong thời lửa đạn bom rơi.
“Cal, ngủ không được sao? Không bằng đem chăn lót xuống luôn đi, dù sao lò sưởi trong tường cháy rất mạnh, không đắp chăn cũng không lạnh.” Jack chuyền thân nhìn Cal.
“Không ngủ sao? Anh suy nghĩ chút việc.” Cal vươn tay vuốt ve hai má Jack, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian đã hơn một năm trôi qua, trên cằm Jack râu dần cứng lên, hiện tại nựng nựng có chút đâm tay.
“Vốn ngủ, nhưng anh vừa xoay người thì em liền tỉnh. Có chuyện gì khó xử sao,… Về em?” Jack đoán, lửa trong lò sưởi chiếu rọi trên mặt hai người, Cal nhìn Jack ngồi dậy gắt gao ôm lấy y.
“Anh hoài nghi sang năm Âu Châu sẽ bạo phát, theo anh về Mĩ đi.”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Cal và Jack ngưng mắt nhìn nhau, đột nhiên trầm mặc.