Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 18: Để em trở thành nữ chính?



“Vẫn là chị tốt với em nhất.” Một tay Nghê Vân Huyên lôi kéo Lương Bích: “Nguyện ý ở cùng em, chờ nước trong bình này truyền vào cơ thể em.”

Vẻ mặt Lương Bích bất đắc dĩ: “Sinh bệnh thì an phận chút đi.”

Nghê Vân Huyên không buông tay: “Chị sẽ không đi chứ?”

“Chị không đi.”

Nghe Lương Bích nói vậy, rốt cuộc cô mới buông tay, cười với Lương Bích: “Mẹ em nói, chỉ có người đàn ông yêu con vào lúc con bị bệnh mới cẩn thận chăm sóc, lúc nào cũng ở bên cạnh con.”

“Mẹ em nói đúng.” Bình thường thời gian bị bệnh rất dài, người thường có ai lại muốn lãng phí thời gian ở đây.

Trong ánh mắt Nghê Vân Huyên vẫn có ý cười: “Mỗi lần em bị bệnh, đều là mẹ ở bên cạnh em, mẹ chưa từng rời đi.”

Lương Bích gật gật đầu: “Vậy mẹ em hiện tại đang ở đâu?”

Nghê Vân Huyên trầm mặc.

“Em nhớ mẹ như vậy, có thể gọi điện cho cô, cũng có thể đến gặp cô.” Lương Bích thử thăm dò.

Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Em không có mặt mũi gặp mẹ. Chờ một ngày em công thành danh toại, đứng vững vàng trong giới giải trí, em sẽ đi gặp mẹ. Để cho mẹ biết, con gái của mẹ có thể làm cho mẹ tự hào.”

Lương Bích gật gật đầu, thật sự cũng không hiểu cả ngày Nghê Vân Huyên suy nghĩ những gì. Có đôi khi, cô đích xác là một cô gái đơn thuần, mang theo chút ngây thơ, giống như mới bước vào xã hội chưa bị nhiễm bẩn. Nhưng có đôi khi, dường như cô thực sự hiểu mình đang làm gì, mang theo chút thế tục. Đâu mới thật sự là cô?

Lương Bích cầm báo chậm rãi xem, nhân tiện chờ Nghê Vân Huyên truyền nước xong.

Nghê Vân Huyên lại không dứt lời: “Tại cái vòng luẩn quẩn này chị đã thấy rất nhiều người, xem rất nhiều câu chuyện. Vậy chị nói xem, tình yêu đến cuối cùng là gì?”

Lương Bích thu hồi báo: “Chị không biết tình yêu là gì, nhưng chị nghĩ, gặp rồi sẽ biết, hơn nữa người ngoài cuộc cũng không có tư cách bình luận chuyện của người khác.” Lương Bích dừng lại một chút: “Chỉ là, đối với người không thuộc về mình, đừng mong đợi là được.”

“Người kia, là chỉ Lục Tử Chiếu?” Tự cô gật gật đầu, chính là anh: “Em biết, em vẫn luôn biết, em muốn không nổi Lục Tử Chiếu.”

Lương Bích không cần phải nhiều lời nữa.

Lương Bích lái xe đưa cô về, cô nói địa chỉ, Lương Bích hơi sửng sốt rồi trong lòng cũng hiểu rõ.

Lúc này, thực ra đầu Nghê Vân Huyên vẫn hơn nặng, lại kiên trì xuống xe, làm động tác tay tạm biệt Lương Bích, tự mình tiến vào biệt thự kia.

Cô đi vài bước rồi dừng lại, mẹ đã từng nói, người không gần gũi với con không có nghĩa vụ phải đối tốt với con, cho nên khi ai đó không cho con ấm áp giống như kỳ vọng của con, cũng đừng trách cứ đối phương.

Cô vào trong biệt thự, vậy mà Lục Tử Chiếu còn chưa về, xem ra anh nói công ty có việc không phải là lấy cớ.

Cô ngồi đợi trong phòng khách một lúc, đầu vẫn nặng như cũ, cô lên tầng, vào phòng liền trực tiếp ngủ.

Thực ra, phương pháp trị chứng đau đầu rất đơn giản, chính là ngủ, sẽ không choáng váng nữa, lúc tỉnh dậy, lại là một ngày mới. Mỗi ngày mới, mở ra hy vọng mới.

Cô mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, mẹ nói với cô: “Huyên Huyên, là con gái phải học chút kỹ năng cho mình mới tốt, dù sao cũng phải có chút tài năng đặc biệt của mình thì mới được.”

“Vậy con nên học gì?”

“Học múa ballet, luyện dáng người và khí chất, như vậy con gái mẹ sẽ có khởi điểm cao hơn người khác.”

Cô đứng đó cười.

Trên thực tế, cô đi học múa ballet, chỉ là cô là người không cố gắng nhất. Cô thích chơi, có thể lười biếng tuyệt đối sẽ lựa chọn lười biếng, cô không thích thứ này, nhưng lại không muốn làm mẹ thất vọng.

Cho nên, cô học gì cũng lõm bõm, cuối cùng là một kẻ vô tích sự.

Cô không học được gì cả, không được bất cứ thứ gì.

Tay cô nắm lấy ra giường, nước mắt từ trên mặt chảy xuống, cho dù tới hiện tại, cô cũng chẳng học được gì cả.

Khi cô mở mắt, trời đã tối đen, trong phòng là ánh sáng trắng của chiếc đèn bàn. Lục Tử Chiếu ngồi bên giường nhìn cô, tay anh sờ đến trán cô đang lấm tấm mồ hôi: “Thấy ác mộng?”

Cô lắc đầu: “Mộng đẹp. Mơ thấy người em yêu nhất.”

“Đói bụng không?”

Cô lắc đầu: “Anh còn có chuyện chưa nói cho em biết đấy! Đừng nghĩ chơi xấu.”

“Nhớ rõ vậy.”

“Cái gì em cũng nhớ rất rõ.” Cô mím môi: “Từ quá khứ đến hiện tại.”

“Xem ra, bị cảm cũng không làm tổn thương đến tế bào não của em nhỉ!”

“Nói mau, tỉ suất bao nhiêu?”

“Hai chấm mấy ý!”

Cô tính toán trong lòng một chút, tỉ suất cao nhất là năm chấm mấy, chính là mức kỉ lục. Bình thường phim truyền hình đạt từ hai đến ba chấm, tốt một chút là ba chấm mấy. Hai chấm mấy so mức bình thường, không tốt lắm, nhưng cũng không được tính là tệ. Giờ phút này cô có thể oán giận sao tỉ suất lại bình thường như vậy, đương nhiên, cô cũng cảm thấy may mắn vì không phải đứng cuối cùng.

“À, cũng tàm tạm, không phải xếp dưới cùng.”

Lục Tử Chiếu liếc nhìn cô một cái: “Em không phá kỉ lục?”

“Em là người mới, đi con đường bình thường.”

Nhưng mà nói như vậy, tốt xấu cũng để không làm mình bất an mà thôi. Không kém cỏi nhất, như vậy tựa hồ cũng có thể nói đến quá khứ, hơn nữa nếu về sau tốt hơn, nghĩ như vậy liền cân bằng không ít.

“Đúng rồi, ngày mai đoàn phim liên hoan, anh sẽ đi chứ?” Nghê Vân Huyên nhìn anh một cái.

“Sao?”

“Thì muốn hỏi chút thôi.”

“Nếu anh không rảnh thì sao?”

Nghê Vân Huyên cắn răng: “Nghe nói Tinh Nhạc đang chuẩn bị bộ phim về đề tài thanh xuân là <Thanh xuân từng rơi xuống một trận mưa>, đúng không?”

Lúc này Lục Tử Chiếu nở nụ cười: “Nghê Vân Huyên, em cứ trực tiếp nói với anh em muốn trở thành nữ chính trong <Thanh xuân từng rơi xuống một trận mưa> là được, không cần phải dài dòng.”

“Anh sẽ để em trở thành nữ chính sao?”

Anh bám vào bên tai cô: “Sẽ không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.