Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 6: Chỉ là thích người nào đó?



Nghê Vân Huyên lật xem đống kịch bản này, tất cả đều là vai phụ, không phải nha hoàn yêu người yêu của tiểu thư rồi cuối cùng vì tiểu thư mà chết thì cũng là thích bạn trai của nữ chính, nhưng đối phương không thích mình nên vì vậy phải cô đơn cả đời. Cô lật đi lật lại, tìm không được chút hứng thú gì. Tinh Nhạc có điểm khác với các công ty khác, các hãng quảng cáo tìm người phát ngôn là ký hợp đồng với công ty, mà không phải là ký với nghệ sĩ. Nói cách khác, hãng nào đó muốn tìm người phát ngôn ở Tinh Nhạc, vậy thì kí hợp đồng với công ty, sau đó công ty sẽ sắp xếp cho một người qua, chỉ cần người này có thể làm đối phương vừa lòng, chuyện hợp tác đôi bên liền đạt được. Dưới tình huống như vậy thì tất cả nghệ sĩ đều phải cạnh tranh, đều phải dựa vào bản thân mình đạt được quyền phát ngôn đó, giống như hậu cung của hoàng đế, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, muốn nổi bật hơn, phải tự mình nỗ lực!

Những kịch bản này là Lương Bích dựa vào quan hệ lấy được, công ty vẫn chiếu cố với những người mới đưa cho vài kịch bản, nhưng vai diễn tuyệt đối không quá hay, nếu vận khí tốt diễn vai thu được kết quả khả quan, về sau có thể không cần dựa vào kịch bản công ty đưa cũng thành công. Nhưng nếu vận khí không tốt, có lẽ công ty sẽ sắp xếp cho nhận một vai diễn thích hợp, nhưng nếu không gây được tiếng vang trên thị thường, cảnh ngộ cũng có thể thực sự thảm, trực tiếp bị ném qua một bên không ai quản. Trước đây, bản thân Nghê Vân Huyên cũng nhìn thấy vài người mới, muốn trải qua cuộc đời của người bình thường cũng không được, hơn nữa những công ty này cũng có thể vùi dập nhân tài, năm đó có mấy người thực lực mạnh sau khi vào công ty đều phải nhận mấy bộ tệ, ngay cả cảm giác tồn tại cũng rất ít, thậm chí không ít khán giả nghĩ họ đã rời khỏi giới giải trí. Trên thực tế, đơn giản là họ không hiểu quy tắc của giới giải trí này, tiếng tăm không phải thứ ngồi chờ là tới, kết quả của khoanh tay ngồi chờ chết chính là làm tiêu hao danh tiếng trước kia của mình, cuối cùng còn lại chẳng là bao.

Nghê Vân Huyên đã nghe không ít kinh nghiệm mà các nghệ sĩ đi trước để lại, bộ phim đầu tiên tốt nhất không nên chọn vai nhân vật phản diện, tuy rằng diễn tốt thì sẽ được công nhận, nhưng nếu diễn không tốt thì có thể trực tiếp phá hủy sự nghiệp, giống như mạo hiểm vậy; tốt nhất là vẫn nên chọn vai diễn bạch liên hoa, tuy rằng một số khán giả không công nhận diễn xuất gì gì đó, nhưng vai diễn như vậy sẽ không làm người ta đặc biệt phản cảm, hơn nữa các ngôi sao nữ vốn là ăn cơm thanh xuân, dựa vào những vai diễn như vậy có thể càng thu hút nhiều khán giả trẻ hơn.

Nghê Vân Huyên nhìn những kịch bản này, thật đúng là giống như lời của Kỷ Thiệu Quân, hầu hết đều là vai hạng hai hạng ba.

Cô lắc lắc đầu, xoa bóp cái cổ đã mỏi nhừ.

Lúc này, Lương Bích mở cửa bước vào, vứt cho cô một kịch bản: “Xem kĩ đi này.”

Cô mang theo một tia kinh ngạc, vẫn là lấy lại rồi giở qua, một kịch bản hoàn toàn mới, nội dung không nhiều lắm, thậm chí cốt truyện còn hơi đơn điệu, nếu nói nội dung đặc biệt cẩu huyết cũng có thể. Câu chuyện tên là <Tình đầu khó phai>, đơn giản kể về chuyện yêu thầm, nữ chính Thẩm Thiển Y từ nhỏ đã thích bạn tốt của anh trai mình là Lạc Tử Thịnh, từ đó phát sinh một loạt tình tiết sau này. Câu chuyện này tựa hồ chính là tự sự, không có cố ý thổi phồng lên, chính là bình thản tự thuật về câu chuyện yêu thầm, đương nhiên, trong đó nữ chính và nữ phụ cũng có chút vướng mắc.

“Kịch bản này là?” Nghê Vân Huyên ngạc nhiên nhìn Lương Bích.

“Chị nhận cho em kịch bản này, em diễn vai Thẩm Thiển Y, nghiền ngẫm kĩ vai diễn này đi.”

“Nữ chính?”

“Đương nhiên.” Lương Bích kiêu ngạo gật gật đầu, nếu khởi điểm cao một chút, chắc chắn sẽ giúp ích cho sự nghiệp về sau.

Để có thể diễn cho tốt vai diễn này, cô tải bộ tiểu thuyết này về, mất mấy giờ đọc xong hai lần, nói thật, bản thân Nghê Vân Huyên cũng không quá thích vai diễn Thẩm Thiển Y này, quá lụy tình, cô tán thưởng hơn chính là bạn tốt của Thẩm Thiên Y là Trần Nhất Tâm – cô gái dường như cả người đều nhuộm một sắc màu bi kịch. Nhưng Lương Bích nói, vai diễn Thẩm Thiển Y này thực ra có thể dễ dàng khiến khán giả yêu thích, có thể làm rất nhiều cô gái cảm thấy thỏa mãn về thứ tình yêu mà mình không có được, hoàn thành giấc mộng yêu thầm đẹp đẽ còn dang dở của họ; đồng thời, không ít trạch nam sau khi nhìn đến một cô gái vì yêu mà không ngừng cố gắng lại không cần hồi đáp, cũng sẽ đau lòng một phen.

Kỳ thật, Lương Bích còn nói một câu hết sức đả kích Nghê Vân Huyên, vai diễn Thẩm Thiển Y này không quá coi trọng khả năng diễn xuất.

Hơn nữa, Nghê Vân Huyên còn biết thêm một vài tin tức, bộ phim này quay thực gấp, bởi vì nó đã được một đài truyền hình mua để phát sóng, nếu như có thể thì sẽ được chiếu độc quyền trên đài này, đài truyền hình này vì phim thần tượng mà danh tiếng tăng cao, thu hút nhiều khán giả trẻ nhất cả nước, mỗi lần chiếu phim thần tượng là lại chiếm tỉ lệ xem cao nhất cả nước trong khung phát sóng cùng giờ. Đương nhiên, đài truyền hình này cũng áp dụng hình thức quảng bá rộng khắp, thứ bảy và chủ nhật sẽ có khung giờ vàng chiếu liền hai tập, trực tiếp chạy đua tỉ lệ xem với các chương trình giải trí trên các đài khác, hiện tại vì các chương trình giải trí ngày càng đa dạng nhưng lại thiếu chất lượng, ngược lại càng nhiều người bị bộ phim thần tượng trên đài này hấp dẫn.

Cho nên, ba ngày sau, Nghê Vân Huyên cùng Lương Bích tham gia buổi họp báo của bộ phim, cũng chính là lễ khai máy phim. Nghi thức thế này thật ra một nửa cũng là để tuyên truyền, giúp bộ phim còn chưa bắt đầu quay đã nóng sẵn.

Chỉ là khi Nghê Vân Huyên đến nơi, nhìn thấy Lục Tử Chiếu ngồi ở giữa, cô lập tức kéo Lương Bích qua: “Sao anh ta lại ở đây?”

“Anh ta là nhà đầu tư chính cho bộ phim này, xuất hiện ở đây cũng là lẽ thường.”

Nghê Vân Huyên nhíu mày, đối với sự sắp xếp như vậy tựa hồ không có nhiều ý kiến, đương nhiên, lúc này tâm tư của cô vẫn còn đang đặt vào bộ phim. Cô sẽ đóng phim, sẽ trở thành ngôi sao, cô nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này, trở thành một diễn viên thật giỏi.

Cô đi qua, ngồi vào chỗ đã được xếp cho mình. Những phóng viên ở đây thấy cô, giống như đeo chiếc kính lúp lên săm soi người mới từng tí một, ít nhất Nghê Vân Huyên cảm thấy câu hỏi đầu tiên phóng viên đưa ra tương đối gai góc.

“Xin hỏi cô Nghê, cô chỉ là một người mới chưa có kinh nghiệm, cô cảm thấy dựa vào đâu mình lấy được vai diễn này?”

Lúc đó Nghê Vân Huyên liền sửng sốt, lập tức không biết làm sao. Lương Bích nhận micro: “Điều này chỉ có thể cho thấy rằng đạo diễn tương đối tinh mắt.”

Phóng viên nghe xong lời này, sau đó liền sột soạt ghi chép vào sổ tay.

Mà phóng viên ở đằng sau lập tức ném đề tài này qua cho Lục Tử Chiếu: “Nghe nói đây là lần đầu tiên Lục tổng đầu tư vào phim truyền hình, tôi muốn hỏi vì sao Lục tổng không lựa chọn nghệ sĩ danh tiếng mà lại lựa chọn một người mới như cô Nghê đây, trong đó liệu có ẩn tình gì mà mọi người không biết không?”

Nói bóng nói gió, giống như Nghê Vân Huyên có được vai diễn này chính là nhờ cái gọi là “ẩn tình” kia.

Ánh mắt Lục Tử Chiếu lướt qua phóng viên đó: “Đây thật sự là lần đầu tiên tôi đầu tư vào phim truyền hình, cho nên tôi cũng không có kinh nghiệm với việc tuyển chọn, vấn đề này anh nên hỏi đạo diễn.”

Thái độ của Lục Tử Chiếu không chút để ý, giống như việc Nghê Vân Huyên nhận được vai diễn này không liên quan gì đến anh, chẳng qua anh phải đeo tấm bảng nhà đầu tư lên mà thôi.

Đạo diễn vốn rất vui vẻ vì Lục Tử Chiếu có thể tham dự lễ khai máy này, những phóng viên ở đây có thể nói là hơn phân nửa đều đến vì Lục Tử Chiếu, phải biết rằng Lục Tử Chiếu rất hiếm khi xuất hiện trong những tình huống như vậy. Cho nên, sau khi Lục Tử Chiếu nói ra lời đó, tuy rằng đạo diễn cảm thấy anh ta không hiểu rõ cô diễn viên Nghê Vân Huyên này, nhưng chỉ là phó đạo diễn đã nói qua về yêu cầu thương lượng để Nghê Vân Huyên trở thành nữ chính, nếu Lục Tử Chiếu đã muốn tự mình đến cổ vũ, thì anh ta cũng phải có nghĩa vụ làm dịu lại tình hình: “Tôi có thể chọn cô Nghê đóng bộ phim này, tất nhiên là bởi vì cô Nghê hợp với vai diễn, nếu mọi người không tin, đến lúc đó xem phim thì sẽ rõ.”

Phía dưới không ít người nở nụ cười, thậm chí còn vỗ tay.

Giới truyền thông biết không hỏi được gì từ Nghê Vân Huyên, dứt khoát đặt ánh mắt vào nam chính, đúng lúc dạo gần đây nam diễn viên đóng vai chính có tin đồn tình cảm với một ngôi sao nữ, vì thế liền bị truyền thông tận dụng cơ hội này biến thành tiêu điểm.

Mà sau lễ khai máy là bữa liên hoan của thành viên đoàn làm phim, cũng làm quen với nhau một phen.

Nghê Vân Huyên không biết có phải bọn họ cố tình hay không, chỗ ngồi của cô ngay bên cạnh Lục Tử Chiếu, mà phía bên kia là nam diễn viên chính của bộ phim. Lương Bích ở bên tai cô chào hỏi, tạo quan hệ tốt với Lục Tử Chiếu, chẳng sợ chỉ là tạo thành một chấm nhỏ quan hệ.

Lục Tử Chiếu trở thành nhân vật chính tuyệt đối, bất kể là đạo diễn hay nhà sản xuất dường như đều mang theo sự tâng bốc nhất định với anh, ngôn ngữ cũng mang theo một tia lấy lòng.

Nghê Vân Huyên kính rượu với họ mang tính tượng trưng, nói vài câu khen ngợi, cô lợi dụng việc cơ thể không thoải mái liền ra ngoài hít thở không khí.

Cô đứng ở ban công phía bên kia nhà hàng, bóng đêm đã phủ xuống, ánh đèn pha lê bên ngoài đặc biệt tập kích vào đôi mắt con người.

Mà tiếng bước chân sau lưng chính là như vậy đến gần cô, tay cô nắm thật chặt, sau đó cô quay đầu lại: “Lục tổng, có nhã hứng, ngắm phong cảnh?”

“Người có nhã hứng chẳng lẽ không phải em?” Khóe miệng Lục Tử Chiếu giương lên, anh dùng một tay nâng cằm cô lên: “Hơn nữa, chẳng lẽ người còn không đẹp bằng cảnh?”

“Lục tổng lại đùa rồi.” Nghê Vân Huyên không dấu vết lấy tay Lục Tử Chiếu ra: “Nhưng mà hứng thú của Lục tổng cũng thật là nhiều.”

“Hử?”

“Ví dụ như, hiện tại lại thích đầu tư vào phim truyền hình.”

Ý cười của Lục Tử Chiếu càng sâu: “Sao em không cảm thấy rằng, có lẽ là thích người nào đó thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.