Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 62: Bộ phim tiếp theo



Sau khi Nghê Vân Huyên quay xong <Tòa thành trong trái tim Lạc Biên>  thì liền nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mà ấn tượng của người khác với cô dường như đều dừng lại ở mấy tin tức xấu về cô, cô cũng không để ý, nên làm thế nào thì làm thế đó.

Mà một cuộc điện thoại của Lương Bích, làm cô vui mừng khôn xiết.

<Ẩn số. Thiên Thành> phát sóng làm Nghê Vân Huyên nổi tiếng, trở thành ngôi sao thành danh sau một đêm đúng nghĩa trong gần mười năm nay, bởi vì thành công của bộ phim này, biên kịch muốn tiếp tục viết một câu chuyện nữa để tiếp nối sự huy hoàng của <Ẩn số. Thiên Thành>, sau khi các thành viên trong đoàn phim bàn bạc và tham khảo ý kiến thì vẫn muốn chọn diễn viên ban đầu là Nghê Vân Huyên đóng vai nữ chính, cho nên hiện tại thông báo cho cô đến thử vai.

Nghê Vân Huyên chưa bao giờ nghĩ tới, khi cô không còn được như trước, còn có người bằng lòng trọng dụng cô, điều này làm cô vô cùng vui mừng.

Mà tất nhiên Nghê Vân Huyên cũng không rõ ràng, đạo diễn Trần Chấn Bằng của <Ẩn số. Thiên Thành> có quan hệ tương đối tốt với Tạ Gia Niệm, khi Trần Chấn Bằng phân vân không biết nên làm thế nào, hiện tại bộ phim này do chính anh ta đầu tư cần một nữ diễn viên, lúc sáng tác vốn là muốn cho những người đóng bộ phim trước diễn, nhưng Nghê Vân Huyên lại xảy ra chuyện đó, nếu còn chọn Nghê Vân Huyên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc phát sóng của bộ phim, hơn nữa đối với diễn xuất của Nghê Vân Huyên thì Trần Chấn Bằng vẫn có phần không đánh giá cao.

Mà Tạ Gia Niệm trực tiếp nói với Trần Chấn Bằng, lần này không cần lưỡng lự, lựa chọn Nghê Vân Huyên sẽ không thất vọng đâu. Tạ Gia Niệm cho Trần Chấn Bằng xem những cảnh diễn của Nghê Vân Huyên trong <Tòa thành trong trái tim Lạc Biên>, để Trần Chấn Bằng tự nhìn xem sự tiến bộ trong diễn xuất của Nghê Vân Huyên hiện tại, sau khi Trần Chấn Bằng xem xong mới kiên định chọn Nghê Vân Huyên.

Mỗi lần nghĩ rằng bản thân mình may mắn, cũng cần phải tin tưởng rằng đó không phải là một sự ngẫu nhiên, cơ hội sẽ dành cho những ai có thực lực, có sự chuẩn bị.

Nghê Vân Huyên gần như là ngay sau khi được thông báo đi tạo hình thì liền trực tiếp kéo Lương Bích đi, cô tỏ ra rất hăng hái, có một loại cảm giác chờ mong đặc biệt có thể dựa vào bộ phim này mà cải tử hoàn sinh.

Lương Bích cảm thấy cô có phần chỉ để ý đến cái trước mắt: “Em chưa xem kịch bản liền trực tiếp đồng ý diễn?”

“Em nghĩ một diễn viên giỏi thì bất cứ vai diễn nào cũng đều có thể đảm nhận được, bất luận là dạng vai gì, em đều muốn thử một lần.” Quan trọng hơn là, khi cô ở trong thời điểm này đối phương có thể chủ động nhớ đến cô, điều này làm cô vô cùng vui vẻ.

Nhưng phỏng đoán của Nghê Vân Huyên sai rồi, cô vốn nghĩ bộ phim này sẽ là phần kế tiếp của <Ẩn số. Thiên Thành>, nhưng nó lại là bộ phim giang hồ võ hiệp không có nửa điểm liên quan đến <Ẩn số. Thiên Thành>, điểm này tuy rằng vượt qua sự mong đợi của Nghê Vân Huyên, nhưng hiển nhiên là càng làm cô vừa lòng hơn, bởi vì cô chưa bao giờ diễn vai nào như vậy, trang phục tựa hồ đều là những tấm lụa mỏng, cảm giác nhẹ nhàng phiêu bổng, còn có thể bay qua bay lại trong không trung, cảm giác đó hẳn là không tồi.

Bộ dạng sau khi tạo hình của Nghê Vân Huyên không tồi, bản thân Trần Chấn Bằng rất hài lòng, vì thế bảo người trong đoàn phim chuẩn bị rất nhiều kiểu dáng trang phục, thiết kế riêng cho cô.

Lần này công tác bảo mật của đoàn phim rất tốt, không mở cuộc họp báo, không đề cập trước về nội dung bộ phim, liền nhanh chóng quay phim luôn. Mà trước khi khai máy, Nghê Vân Huyên còn thời gian mấy ngày, bởi vì đoàn phim còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Nghê Vân Huyên cũng có thể tận dụng cơ hội này xem kịch bản cho kĩ.

Câu chuyện này là một câu chuyện võ hiệp thuần túy, những cảnh đánh nhau ở trong cũng rất nhiều, cô diễn vai nữ chính Thiển Lăng vứt bỏ đi sự dịu dàng thiện lương, là một cô gái ích kỉ không tin vào tình yêu, hơn nữa Thiển Lăng là một cô gái có tâm cơ ngụy trang bên người nam chính Diệp Kiếm Ngân, từng bước một đạt được mục đích của mình, cho nên Thiển Lăng cũng không thiếu những cảnh đánh nhau.

Câu chuyện tên là <Mê đồ kiếm ảnh>, bắt đầu từ mười tám năm trước rồi dẫn dắt đến hiện tại. Mười tám năm trước, Vô U Cung hoành hành thiên hạ, tàn sát dân chúng vô tội, trên giang hồ làm trào dâng trận mưa máu gió tanh, mọi người nhắc đến Vô U Cung thì đều sẽ biến sắc. Đồng thời Vô U Cung cũng có dã tâm thống nhất Trung Nguyên, không ngừng khiêu chiến các môn phái có tiếng, hơn nữa thủ đoạn hèn hạ, chỉ cần là môn phái thua trong tay các nàng thì đều sẽ bị giết hết.

Vào lúc lòng người hoang mang, hiệp sĩ đầu tiên trong võ lâm là Diệp Thiên mang theo thanh Tâm Duyên Kiếm ngao du giang hồ, chàng biết tôn chỉ của Vô U Cung là giết hết những kẻ bạc tình trong thiên hạ, đối với đám nữ nhân đó mà nói, thế giới này cũng chỉ có nữ nhân mới xứng để sống, nam nhân cũng chỉ có phần làm nô lệ thôi. Vì thế, Diệp Thiên ra tay, chàng thay mặt các nhân sĩ trong võ lâm nghênh chiến Vô U Cung, trận đại chiến đó đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng phân được thắng bại.

Diệp Thiên vẫn chưa giết chết cô gái thua dưới kiếm của mình, kiếm của chàng vén chiếc khăn che mặt màu đỏ lên, lộ ra chính là một dung nhan tuyệt sắc.

Câu chuyện xưa cũ, Diệp Thiên làm cô gái này bị thương, cho nên chàng chẳng những không sát hại nàng, ngược lại còn chữa trị cho nàng.

Cô gái hỏi chàng: “Mẹ ta nói trên thế giới này không có đàn ông tốt, họ đều là kẻ dối trá, ngươi cũng vậy sao?”

“Ta không phải.”

Cô gái nở nụ cười.

Mỗi ngày Diệp Thiên đều cùng cô gái này sinh hoạt cùng nhau, không bao lâu liền nảy sinh tình cảm, cô gái nói với Diệp Thiên, nàng tên Trì Tâm Nhuế, là thánh nữ của Vô U Cung. Thánh nữ đại diện cho sự hưng suy của Vô U Cung, cho nên cả đời thánh nữ cũng không thể lập gia đình, chỉ có thể vĩnh viễn trả giá vì Vô U Cung.

Trì Tâm Nhuế muốn cùng Diệp Thiên tìm một nơi thế ngoại đào nguyên để sinh sống, không để ý tới sự hỗn loạn trong giang hồ, mà Diệp Thiên cũng đồng ý rồi.

Trì Tâm Nhuế rời khỏi Vô U Cung, lại bị các cung nhân đuổi giết, bởi vì nàng là thánh nữ, thánh nữ của Vô U Cung không thể mất trinh tiết, lại càng không được phản bội.

Trì Tâm Nhuế muốn cùng Diệp Thiên sống vui vẻ bên nhau, nhưng Vô U Cung lại mở rộng địa bàn trên giang hồ như cũ, hơn nữa thủ pháp vẫn độc ác như trước.

Ngày Diệp Thiên và Trì Tâm Nhuế thành thân, Diệp Thiên được cho biết, Vô U Cung muốn chiếm lấy môn phái của sư phụ chàng. Vì cứu sư phụ mình, Diệp Thiên bảo Trì Tâm Nhuế chờ chàng, nhưng Trì Tâm Nhuế lại không để chàng rời đi, kiên trì cùng chàng thành thân. Vì thế, hai người tan rã trong không vui.

Khi Diệp Thiên trở về, thi thể đã la liệt khắp nơi, chàng tìm được sư phụ mình, lão nhân đã nằm trên mặt đất, chàng nâng sư phụ mình dậy. Nhưng lão nhân lại chỉ bắt Diệp Thiên thề, cả đời này đều phải đối xử tốt với tiểu sư muội của chàng, cũng là con gái của sư phụ – Tiểu Nguyệt. Diệp Thiên không thể cự tuyệt nguyện vọng trước lúc lâm chung của lão nhân, đành phải đồng ý.

Trì Tâm Nhuế vẫn đợi Diệp Thiên trở về, lại đợi được là mẫu thân mình Trì Trúc Ảnh và tỷ tỷ mình Trì Hân Nhiên, hai người đưa Trì Tâm Nhuế về Vô U Cung.

Khi Diệp Thiên trở về, Trì Tâm Nhuế đã không thấy đâu nữa, chàng tìm khắp nơi cũng không thấy nàng. Hơn nữa, Diệp Thiên và Vô U Cung vốn là quan hệ thù địch, Tiểu Nguyệt cũng muốn trả thù Vô U Cung.

Thế lực của Vô U Cung càng lúc càng lớn, Diệp Thiên không thể không màng thế sự mặc kệ võ lâm, cuối cùng mang theo đồng đạo trong võ lâm cùng đối phó với Vô U Cung, trận đại chiến đó, máu nhuộm đỏ khắp nơi.

Diệp Thiên cầm thanh Tâm Duyên Kiếm của chàng từng bước ép sát, cuối cùng Vô U Cung đại bại.

Mà cung chủ Vô U Cung là Trì Trúc Ảnh mất mạng trong trận đại chiến này, Trì Tâm Nhuế tận mắt chứng kiến mẫu thân mình đổ máu ngã xuống, tỷ tỷ nàng Trì Hân Nhiên mang nàng đi. Trì Hân Nhiên triệu tập tàn binh của Vô U Cung lại một chỗ, chuẩn bị chiêu binh mãi mã, làm sống lại sự oai hùng của Vô U Cung lúc trước, mà không bao lâu sau Trì Tâm Nhuế ôm hận mà chết.

Lại sau đó, Diệp Thiên cưới tiểu sư muội Tiểu Nguyệt, nhận nuôi Diệp Kiếm Ngân.

Mà mười tám năm sau, Vô U Cung lại xuất hiện trên giang hồ, hơn nữa lần này Vô U Cung dựa vào đủ loại độc mà hoành hành trên giang hồ. Diệp Kiếm Ngân thay nghĩa phụ của mình là Diệp Thiên xuất hiện trên giang hồ, bởi vì chàng nghe nói có một trấn tất cả đều bị trúng độc, liền hoài nghi là do Vô U Cung làm. Khi đi cứu trấn nhỏ đó, Diệp Kiếm Ngân gặp được con gái của “Độc vương” là Dương Văn Kiều, hai người đồng tâm hiệp lực cứu cả trấn nhỏ, bởi vì tuy rằng Độc vương được gọi là Độc vương nhưng thiên hạ mà không có ông thì không giải được độc, vì thế Dương Văn Kiều thay cha mình đi cứu người.

Dương Văn Kiều cùng Diệp Kiếm Ngân trở lại kinh thành, trên đường đi gặp mai phục, Diệp Kiếm Ngân bảo Dương Văn Kiều rời đi trước, chàng ở lại đối phó với đám người mặc đồ đen này. Diệp Kiếm Ngân bị phấn độc của đối phương làm bị thương, vào lúc này được Thiển Thiển có diện mạo bình thường cứu. Thiển Thiển cũng không tin trên thế gian này có tình yêu thực sự, Diệp Kiếm Ngân đưa nàng đi xem cuộc sống tương kính như tân của một cặp vợ chồng bình thường, muốn làm thay đổi suy nghĩ của Thiển Thiển.

Thiển Thiển lại tỏ vẻ hoài nghi với Diệp Kiếm Ngân, nhưng dưới sự khuyên bảo của Diệp Kiếm Ngân, dần dần Thiển Thiển cũng bắt đầu tin tưởng Diệp Kiếm Ngân. Diệp Kiếm Ngân bị trúng độc rất nặng, Thiển Thiển hút chất độc đó vào trong cơ thể mình. Một ngày, Diệp Kiếm Ngân mua thức ăn trở về, phát hiện Thiển Thiển đã không thấy đâu nữa. Thiển Thiển nói với Diệp Kiếm Ngân, nàng là một cung nhân bình thường của Vô U Cung, tên là Thiển Thiển. Nàng bị thương rất nặng, chỉ có trở lại Vô U Cung mới cứu được, cho nên hi vọng sau này họ còn gặp lại.

Thiển Thiển rời đi, Diệp Kiếm Ngân lại phát hiện mình thích cô gái tuy rằng có diện mạo bình thường nhưng lại có đôi mắt linh động kia, chàng gọi Thiển Thiển, hơn nữa còn chờ mong lần gặp mặt sau của hai người.

Diệp Kiếm Ngân trở về kinh thành, lại nghe được tin Độc vương một nhà bị diệt môn, chàng đến, gặp Dương Văn Kiều bị trọng thương, chàng cứu Dương Văn Kiều, hơn nữa còn an ủi Dương Văn Kiều.

Trong kinh thành có một vài quan lớn bí mật qua lại với Vô U Cung, bởi vì vị quan lớn này quyền cao, nhưng hắn có một ham thích trí mạng – háo sắc, Vô U Cung liền tặng nữ tử tuyệt sắc trong cung cho vị quan lớn này.

Diệp Kiếm Ngân nghe được tin này, liền dẫn người đến phía nhà quan lớn chặn đứng kiệu của nữ tử, nhưng nữ tử có dung nhan tuyệt sắc, hơn nữa còn mềm yếu như cành liễu.

Nàng nói nàng tên Thiển Lăng.

Diệp Kiếm Ngân dẫn theo Thiển Lăng trở về, bởi vì nàng nói nàng không nơi nương tựa, là bị Vô U Cung cướp đi.

Khi trở lại trang viên, Thiển Lăng thời thời khắc khắc đều bầu bạn bên cạnh Diệp Kiếm Ngân, điều này làm Dương Văn Kiều rất không vui. Nhưng Thiển Lăng muốn đi theo Diệp Kiếm Ngân, tuy rằng Diệp Kiếm Ngân cảm thấy không đúng, nhưng cũng không ghét Thiển Lăng, thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của Thiển Lăng rất giống với Thiển Thiển, chỉ là ngũ quan của Thiển Thiển rất bình thường.

Diệp Kiếm Ngân hẹn Dương Văn Kiều đi dò la về Vô U Cung, bởi vì Dương Văn Kiều sẽ giải được khí độc Vô U Cung phóng ra. Diệp Kiếm Ngân nghe được rằng hiện tại Vô U Cung chỉ do một nữ tử mười tám tuổi quản, liền muốn tìm tòi đến cùng, càng muốn mang Thiển Thiển quay về. Nhưng lần này đi Diệp Kiếm Ngân không thu hoạch được gì, vừa không tìm được công chủ của Vô U Cung, cũng không thể tìm được Thiển Thiển, chàng cảm thấy rất chán nản.

Dương Văn Kiều hiểu lòng người, thường cùng Diệp Kiếm Ngân ngâm thơ.

Mà Thiển Lăng lại có vẻ điềm đạm đáng yêu, thường tỏ ra yếu đuối trước mặt Diệp Kiếm Ngân, ban đầu Thiển Lăng rạng rỡ xinh đẹp động lòng người kích động lòng Diệp Kiếm Ngân, dần dần, khoảng cách giữa Diệp Kiếm Ngân và Thiển Lăng càng ngày càng gần.

Không bao lâu, cha mẹ Diệp Kiếm Ngân xuống núi, cùng ở trong đại trang viên này. Lâm Nguyệt rất có thành kiến với Thiển Lăng, khuyên Diệp Kiếm Ngân cách xa cô gái đó ra một chút, nhưng Diệp Kiếm Ngân lại thương cảm cho cảnh đời của Thiển Lăng. Lâm Nguyệt thích Dương Văn Kiều hơn, một lòng muốn tác hợp cho Diệp Kiếm Ngân và Dương Văn Kiều.

Mà tất cả những chuyện này Diệp Thiên đều để vào trong mắt, nhưng không nói gì.

Một ngày, Thiển Lăng cố ý làm tay mình bị bỏng, Diệp Kiếm Ngân có vẻ hơi đau lòng; hai người ở trong một căn phòng, Diệp Kiếm Ngân dần dần muốn hôn nàng. Mà lúc này, Thiển Lăng hỏi chàng: “Huynh thích ta hơn hay thích Thiển Thiển diện mạo bình thường kia hơn?”

Lúc này Diệp Kiếm Ngân không biết, trong tay Thiển Lăng cầm một con dao, chỉ cần chàng nói một câu thích Thiển Lăng, nàng liền đâm vào tim chàng.

Diệp Kiếm Ngân do dự, chàng không hôn Thiển Lăng, mà là bày tỏ, người chàng thực sự thích là Thiển Thiển, chỉ là Thiển Thiển và nàng có một đôi mắt giống nhau, cho nên chàng mới thích ở bên nàng.

Con dao trong tay Thiển Lăng rơi xuống đất.

Thì ra, Thiển Lăng cũng không tin tưởng vào tình yêu, cô cô đã từng nói với nàng, đàn ông đều yêu sắc đẹp, cho nên nàng cố ý tiếp cận Diệp Kiếm Ngân với thân phận Thiển Thiển có dung mạo bình thường, muốn thử xem Diệp Kiếm Ngân có phải cũng giống như lời cô cô nói hay không, chỉ thích sắc đẹp của nữ tử.

Sau đó, Thiển Lăng nói tất cả cho Diệp Kiếm Ngân, Diệp Kiếm Ngân có vẻ rất vui, cũng tuyên bố muốn thành hôn với nàng.

Tuy Diệp Kiếm Ngân rất muốn thành hôn với Thiển Lăng, nhưng Lâm Nguyệt lại kiên quyết phản đối, Diệp Kiếm Ngân cũng có vẻ bất đắc dĩ. Mà lúc này Dương Văn Kiều hay theo đi bồi Lâm Nguyệt, tâm tư của nàng đương nhiên Lâm Nguyệt biết rõ, cũng tạo ra rất nhiều cơ hội để Diệp Kiếm Ngân ở một mình cùng Dương Văn Kiều.

Nhưng tất cả so ra vẫn kém việc Thiển Lăng đưa Diệp Kiếm Ngân vào căn nhà gỗ nhỏ trong rừng, nàng đốt thêm hương, đêm đó, hai người trở thành người thân mật nhất. Bởi vậy, Diệp Kiếm Ngân không để ý tới sự phản đối của Lâm Nguyệt, nhất định phải cưới Thiển Lăng.

Lâm Nguyệt cũng nói cho Diệp Kiếm Ngân, vì sao bà muốn phản đối, bộ dạng Thiển Lăng giống người phụ nữ mười tám năm trước như đúc, bà sợ hãi con mình sẽ giống như Diệp Thiên, đời này vĩnh viễn không thoát ra khỏi bóng ma của người phụ nữ đó.

Nhưng Diệp Kiếp Ngân vẫn kiên trì phải chịu trách nhiệm với Thiển Lăng.

Ngày đại hôn, hẳn là ngày vui vẻ nhất; nhưng đại trang viên lại nổi lên một trận tàn sát, Vô U Cung đánh vào, mà Thiển Lăng cũng cho Diệp Kiếm Ngân một kiếm, thì ra Thiển Lăng là cung chủ của Vô U Cung, chẳng qua nàng muốn nhận được sự tín nhiệm của chàng nên mới ở lại bên cạnh chàng.

Diệp Kiếm Ngân bị trọng thương, Diệp Thiên thì vì cứu thê tử của mình là Lâm Nguyệt mà bị người của Vô U Cung bắt đi.

Nhất thời Diệp Kiếm Ngân không chịu nổi đả kích này, tinh thần sa sút, lúc này Dương Văn Kiều một mực ở bên Diệp Kiếm Ngân, nhưng Diệp Kiếm Ngân cũng không chịu mở lòng ra.

Sau đó Diệp Kiếm Ngân khổ luyện võ công, nhất định phải cứu phụ thân mình.

Lại sau đó, Diệp Kiếm Ngân một đường đánh vào Vô U Cung. Giống như năm đó Diệp Thiên mang theo nhân sĩ võ lâm, mang theo thanh Tâm Duyên Kiếm, diệt trừ ma cung, giữ lại sự yên bình cho võ lâm.

Mà Thiển Lăng quả thật là con gái của Trì Tâm Nhuế, năm đó Trì Tâm Nhuế về tới Vô U Cung thì đã mang thai, nàng bị nhốt trong hầm giam, cho đến khi Trì Hân Nhiên phát hiện ra. Thời điểm đó, Trì Tâm Nhuế đã mang thai được tám tháng rồi, nhưng Trì Hân Nhiên vẫn sai người đánh bỏ đứa bé. Trì Tâm Nhuế là vì xuất huyết nhiều mà chết, nhưng Thiển Lăng cũng ở dưới tình huống đó bị đánh mà ra ngoài, không ai dám tin vậy mà đứa trẻ này vẫn còn sống sót được.

Từ khi Thiển Lăng còn bé Trì Hân Nhiên đã nói cho nàng biết, đàn ông không phải là thứ tốt, mà mẫu thân của nàng cũng là bị Diệp Thiên phản bội, nàng nhất định phải tự tay xử kẻ phụ bạc đó.

Đó là những điều mà Thiển Lăng đã được nghe từ nhỏ, nhưng, sự xuất hiện của Diệp Kiếm Ngân làm nàng bắt đầu hoài nghi, tất cả những điều Trì Hân Nhiên nói đều đúng sao?

Diệp Kiếm Ngân đánh tới Vô U Cung, mà Diệp Thiên thì bị đặt trên hỏa đài chờ bị xử quyết bất cứ lúc nào.

Ngồi ở bên kia là Thiển Lăng, nàng tự mình nhìn tất cả.

Thiển Lăng nhìn Diệp Kiếm Ngân, nói với chàng, muốn cứu Diệp Thiên, vậy đi cùng nàng.

Diệp Kiếm Ngân đi cùng nàng vào một căn phòng, Thiển Lăng nhìn ấm nước trà trên bàn, bảo Diệp Kiếm Ngân rót nước cho nàng.

Lúc này, nàng hồi tưởng lại lời Trì Hân Nhiên nói: “Thiển Lăng, đặt viên thuốc độc này ở trong răng.”

“Đây là cái gì ạ?”

“Thuốc độc, kịch độc, nếu con không thể tự mình xử quyết Diệp Thiên, ta đây dưỡng con cũng vô dụng, tự con uống nước rồi đi tìm cái chết đi. Thuốc này đặt ở trong răng cũng không phải độc, nhưng một khi gặp nước, sẽ trở thành kịch độc.”

Diệp Kiếm Ngân nhìn Thiển Lăng: “Ngươi lại muốn làm gì?”

“Chỉ là muốn chàng rót cho ta một chén nước, chàng rót cho ta, ta lập tức bảo họ thả người, được không?”

Diệp Kiếm Ngân nhìn nàng, vẫn là đi lấy ấm trà, rót một chén nước.

Nàng nhận chén nước, một giọt nước mắt rơi vào trong chén, ánh mắt nàng nhìn Diệp Kiếm Ngân, chậm rãi uống hết chén nước đó.

Nàng không biết cô cô nói những lời đó có đúng không, cũng không biết trên thế giới này có đàn ông tốt hay không, nhưng chàng làm cho nàng tin, chàng cũng không phải người nông cạn như thế, chàng thích nàng với diện mạo bình thường đó, thế là đủ rồi, tất cả đều đủ rồi.

Thiển Lăng uống xong chén nước, Diệp Kiếm Ngân nhìn nàng: “Hiện tại nên thả người rồi chứ?”

Nàng cười: “Ta không lừa chàng, nhưng, họ sẽ không nghe ta, tự chàng đi cứu ông ta đi!”

Khi Diệp Kiếm Ngân chạy ra, chàng không biết, miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi, từ trên ghế chảy xuống mặt đất, chàng không nhìn thấy, ánh mắt nàng nhìn bóng lưng chàng.

Thiển Lăng chẳng qua là chỉ đảm nhiệm thân phận cung chủ, người thực sự có thể làm chủ là Trì Hân Nhiên và thánh nữ.

Diệp Kiếm Ngân dập tắt trận lửa cứu Diệp Thiên, lúc này, người mang theo cung nhân đến ngăn cản chàng dĩ nhiên là Dương Văn Kiều.

Thì ra Dương Văn Kiều là thánh nữ của Vô U Cung, nàng ta và Thiển Lăng lấy hai thân phận khác nhau ở bên cạnh Diệp Kiếm Ngân, một khi gặp chuyện không may, liền đổ tất cả mọi chuyện lên người Thiển Lăng, còn nàng ta thì lại tiếp tục ở lại bên cạnh Diệp Kiếm Ngân; mà người có thể thực sự làm chủ cũng là Dương Văn Kiều, Thiển Lăng đều phải nghe theo lời người chị họ này.

Dương Văn Kiều và Diệp Kiếm Ngân đại chiến một trận, cuối cùng, Dương Văn Kiều lại không tránh, nàng cam tâm tình nguyện chết dưới kiếm của Diệp Kiếm Ngân.

Diệp Kiếm Ngân cảm thấy kinh ngạc, nhưng Dương Văn Kiều lại bảo chàng mau đi cứu phụ thân.

Diệp Kiếm Ngân đỡ Diệp Thiên xuống, Diệp Thiên mới nói Thiển Lăng là con gái ông, ông phải đi xem con gái ông trước.

Hai người đến căn phòng đó, Thiển Lăng đã không biết tung tích đâu nữa, chỉ là trên mặt đất có vết máu.

Trì Hân Nhiên ngăn hai người lại, không để hai người rời đi, hai người đều phải chôn theo Trì Tâm Nhuế.

Diệp Thiên và Trì Hân Nhiên đánh một trận, thù hận mười tám năm, cũng nên dùng phương thức đó để giải quyết.

Diệp Kiếm Ngân nâng Dương Văn Kiều đang hấp hối dậy, lúc này Trì Hân Nhiên lại nói rằng Thiển Lăng đã ăn độc dược gặp nước sẽ trở thành kịch độc, cho nên tính mạng của nàng nhất định không kéo dài được bao lâu nữa.

Diệp Thiên giận dữ, một kiếm giết chết Trì Hân Nhiên.

Diệp Kiếm Ngân ôm Dương Văn Kiều, trước khi tắt thở Dương Văn Kiều nói với chàng: “Ta biết, trong lòng chàng chỉ có Thiển Lăng. Ta nói cho chàng, muội ấy chưa chết, cho nên chàng phải sống thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.