Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 68: Xin hãy quý trọng người nguyện ý nắm tay bạn đến bạc đầu



Nghê Vân Huyên trở lại đoàn phim <Mê đồ kiếm ảnh>, quay xong cảnh phim cuối cùng.

Cảnh này nhìn khá đơn giản, nhưng lại rất mang tính kiểm tra khả năng diễn xuất.

Thiển Lăng bảo Diệp Kiếm Ngân rót cho nàng một chén nước, lúc này Diệp Kiếm Ngân vẫn không thể thoải mái với những việc làm của nàng, cho nên cũng nói với nàng những lời không mấy hòa nhã, mà nàng lại chỉ muốn chàng rót cho mình một chén nước.

Thiển Lăng sinh thiếu tháng, từ lúc sinh ra đã rất yếu đuối, là Trì Hân Nhiên cho nàng dùng viên châu của Vô U Cung giúp nàng giữ lấy tính mạng. Từ khi có kí ức nàng đã biết, mạng nàng là của Trì Hân Nhiên, mạng nàng là của Vô U Cung, nàng từng tự nói với mình, nàng và Vô U Cung sẽ cùng tồn vong.

Nếu Thiển Lăng chưa từng quen người đàn ông tên Diệp Kiếm Ngân đó, nàng không nghĩ đến việc thử thăm dò chàng, có lẽ cả đời này nàng cũng không biết thì ra tình yêu là như vậy.

Mà hiện tại, tình yêu của nàng và niềm tin để nàng tồn tại đi ngược lại nhau, nàng chỉ có thể tìm đến cái chết mới có thể cứu thoát bản thân mình.

Nàng bưng chén nước Diệp Kiếm Ngân rót lên, nàng nhìn chàng, giọt lệ trong đôi mắt càng trở nên trong suốt. Nàng nhìn khuôn mặt chàng, giờ phút này nàng thầm nghĩ phải nhìn chàng cho thật kĩ, nhớ kĩ bộ dạng của chàng, nàng muốn vĩnh viễn khắc sâu hình ảnh của chàng vào trong lòng, kiếp sau nàng sẽ lại đi tìm chàng, hi vọng khi ấy, họ chỉ là những tiểu dân bình thường, họ có thể mãi mãi ở bên nhau.

Nàng chậm rãi uống xong chén nước, mà lúc này Diệp Kiếm Ngân phải vội vàng đi cứu Diệp Thiên, chàng không để ý đến nàng liền xoay người chạy đi.

Nàng nhìn bóng lưng chàng, giọt lệ trong mắt rốt cuộc cũng chảy xuống rơi vào trong chén, môt giọt, lại khơi dậy vô số đau thương.

Cơ thể nàng đổ dần lên bàn, máu ở khóe miệng từ từ chảy ra, mà trên mặt nàng lại mang theo ý cười.

Hình ảnh cuối cùng trên ống kính zoom cận mặt Thiển Lăng, thê lương mà xinh đẹp tuyệt trần, rung động lòng người.

Quay cảnh này xong, bộ phim liền đóng máy, phần diễn của các diễn viên khác đã quay xong hết rồi.

Nghê Vân Huyên nhìn bộ dạng đầy hưng phấn của các thành viên trong đoàn phim thì cũng rất vui vẻ, cô đi đến bên cạnh biên kịch: “Tôi rất thích kết cục như vậy, không thần thánh hóa tình yêu quá mức giống như kiểu chỉ cần tình yêu thì chuyện gì cũng có thể. Kỳ thật trong sinh mệnh có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn tình yêu, đáng để quý trọng hơn tình yêu. Cho nên, tôi thích phương thức cuối cùng mà Thiển Lăng lựa chọn, nàng không có lỗi với niềm tin của mình và cũng không phụ tình yêu của mình.”

Biên kịch cười: “Tôi cũng rất vui, rốt cuộc lần này cũng có thể quay kết cục mà tôi muốn.”

“Hả?”

Biên kịch nghĩ nghĩ, vẫn là không nói kết cục thực sự của <Ẩn số. Thiên Thành> cho cô, “Tôi cũng rất thích kết cục của câu chuyện này, mang theo sự hồi hộp, chứ không phải làm người ta chỉ liếc mắt đã nhìn thấu.”

“Vậy Thiển Lăng thật sự còn sống không?”

“Chỉ cần cô tin, nàng sẽ còn sống.”

“Đáp án này thật không chính thức.”

Lựa chọn của mỗi người đều khác nhau, không ai có thể nói nó là sai được.

Sau khi Nghê Vân Huyên quay xong phim thì lập tức lên máy bay trở lại Nam Thành, bắt đầu quay <Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu>.

Tác giả tiểu thuyết này là Lộ Tiết Thần cũng đảm nhận vai trò biên kịch của bộ phim, Nghê Vân Huyên gặp được người quen thì tâm tình cũng trở nên tốt hơn không ít.

Tóm tắt nội dung <Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu>:

Con gái nhỏ là họ Lộ là Lộ Tiết Thần có diện mạo xuất chúng và gia thế khiến người ta cực kì hâm mộ, đời này người mà cô sùng bái nhất chính là anh trai mình Lộ Ôn Diên, hơn nữa cô còn lấy Lộ Ôn Diên ra làm tiêu chuẩn để tìm chồng nữa.

Khi Lộ Tiết Thần lên đại học, người theo đuổi cô có thể xếp thành một hàng dài, thực ra trong đó cũng có vài người tướng mạo khá đẹp, nhưng khi cô so sánh họ với anh trai mình, mức độ kém không chỉ là một chút. Cho nên Lộ Tiết Thần luôn cảm thấy anh trai mình đã làm hại con mắt nhìn đàn ông của mình, luôn cảm thấy họ có vấn đề sao sao ấy.

Trong học viện có biểu diễn kịch, Lộ Tiết Thần bỏ thời gian đến đứng trong đám người.

Kịch bản là cải biên câu chuyện tình yêu của Từ Chí Ma và Lâm Huy Nhân, cuối cùng, Lương Tư Thành nói với Lâm Huy Nhân: “Nếu biết trước lên máy bay sẽ gặp tai nạn, anh ta cũng sẽ lên máy bay, bởi vì em là người diễn thuyết.”

Lúc này, một nam sinh ở phía sau mở miệng: “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ lên chiếc máy bay đó.”

Lộ Tiết Thần nhếch miệng, rất khinh thường, thời đại này còn có đàn ông như thế, ai mà tin.

Nữ sinh bên cạnh hỏi nam sinh đó: “Nhưng mà, không nghĩ đến vợ mình, bố mẹ mình, con mình hay sao?”

“Không kịp nghĩ.”

Không phải không nghĩ, mà là không kịp nghĩ, khoảnh khắc đó, trong lòng chỉ có người mình yêu.

Lộ Tiết Thần cũng không có ấn tượng gì với nam sinh kia, bởi vì anh ta không có khí chất hay khuôn mặt kinh thiên động địa mà người ta hay nói gì đó, chỉ là một người đàn ông bình thường, tiến vào trong biển người cũng không phát hiện ra được.

Mà lần thứ hai nhìn thấy nam sinh này, Lộ Tiết Thần hoàn toàn nhớ kĩ người đó. Bởi vì có một nữ sinh vì bị Vương Tư Khôn từ chối mà muốn nhảy lầu, điều này làm cả trường xôn xao cả lên.

Đương nhiên là nữ sinh kia tự sát không thành công, mà Lộ Tiết Thần thì chung quy vẫn nghĩ không ra Vương Tư Khôn có mị lực gì mà có thể khiến nữ sinh kia đòi tự sát.

Lộ Tiết Thần biết được, Vương Tư Khôn rất nghèo, gia thế không tốt, hàng năm đều giành được học bổng, cuối tuần còn phải đi làm thêm. Có điều, cô nhìn nhìn, cảm thấy tuy rằng anh không được gọi là đẹp trai, nhưng có vẻ cũng rất thuận mắt.

Sau đó vì giúp đỡ một bạn học mà Vương Tư Khôn chủ động tìm Lộ Tiết Thần, hi vọng cô có thể giúp xin chút tài trợ cho Bộ tuyên truyền từ chỗ anh trai cô. Lộ Tiết Thần mượn cơ hội này bắt Vương Tư Khôn phải mời cô đi xem phim, buổi tối đến sân thể dục chạy bộ, còn bắt anh mua cơm trưa cho mình.

Khi đang xem phim, Lộ Tiết Thần hỏi anh: “Về sau anh muốn sống ở đâu?”

Cô đã hỏi qua không ít nam sinh, phần lớn trong số họ đều nói Bắc Kinh, Thượng Hải và một số thành phố khác cũng lớn và cũng có lợi cho sự phát triển.

Nhưng chỉ có Vương Tư Khôn nói với cô: “Anh muốn sống trong trái tim em.”

Năm đó, hai người yêu nhau, không có chúc phúc, không có ủng hộ.

Bố mẹ Lộ Tiết Thần biết được chuyện này, không đưa ra lí do, trực tiếp phản đối. Mà tính tình Lộ Tiết Thần cũng rất bướng bỉnh, trực tiếp đối nghịch với bố mẹ.

Bố mẹ Lộ Tiết Thần nhắc nhở cô, chẳng qua là đối phương thấy cô trẻ trung xinh đẹp gia thế không tồi, một khi cô không có tiền, còn ai sẽ cần cô nữa.

Lộ Tiết Thần bị cắt tất cả các khoản chi tiêu, cô và Vương Tư Khôn cùng sống trong một căn nhà đi thuê. Vương Tư Khôn chưa bao giờ hỏi về chuyện nhà cô, chỉ là càng ngày càng cố gắng làm việc.

Nhìn thấy Vương Tư Khôn như vậy, Lộ Tiết Thần giấu anh thôi học, đó là lần đầu tiên cô và Vương Tư Khôn cãi nhau. Vương Tư Khôn hi vọng ít nhất cô cũng phải học xong đại học, anh có thể nuôi cô. Nhưng Lộ Tiết Thần không muốn, cô vốn cũng không thích học, lại càng không muốn trở thành gánh nặng của Vương Tư Khôn.

Vương Tư Khôn chưa bao giờ nói với cô, tất cả học bổng trong trường học đều không có phần của anh, bố mẹ cô đã ra chiêu, không được cho Vương Tư Khôn trợ cấp gì.

Lộ Tiết Thần bỏ học, ở nhà trọ không bao lâu thì cũng cảm thấy không quen, cô quen sống trong căn nhà lớn, ngay cả quần áo cũng chưa từng giặt bao giờ, điều này làm tính tình đại tiểu thư của cô hoàn toàn bộc lộ ra.

Lộ Tiết Thần tiêu tiền như nước, nhưng Vương Tư Khôn không bao giờ hỏi cô mấy chuyện đó.

Lộ Tiết Thần biết bố mẹ mình chắc chắn sẽ chờ mình ở bên ngoài không quen, sau đó khóc lóc về nhà nhận sai, cô sẽ không. Ngày Vương Tư Khôn tốt nghiệp, cô kéo Vương Tư Khôn đến cục dân chính đăng kí.

Sau khi kết hôn, hai người không có nhà, không có tiền, hơn nữa Lộ Tiết Thần còn tiêu tiền như nước, ngày nào cũng ra ngoài chơi đùa cùng đám bạn phú nhị đại của mình.

Khi Lộ Tiết Thần phung phí, Vương Tư Khôn làm xong công việc ban ngày thì còn phải đi làm thêm buổi tối, chỉ có như vậy anh mới có thể ứng phó được với khoản chi tiêu cô chơi đùa bên ngoài.

Bạn bè của Vương Tư Khôn bất bình thay anh, sao lại coi trọng Lộ Tiết Thần chẳng có gì, ngoài chơi đùa thì cũng chẳng biết làm gì kia.

Sau khi Vương Tư Khôn uống say, lần đầu tiên anh trả lời câu hỏi đó: “Cô ấy có thể lựa chọn được người tốt hơn, nhưng cô ấy lựa chọn tôi, tôi phải có nghĩa vụ để cô ấy sống tốt hơn nữa. Vả lại, thanh xuân của phụ nữ chính là thứ quý giá nhất, cô ấy đã tặng thanh xuân quý giá nhất cuộc đời mình cho tôi. Người chiếm tiện nghi là tôi.”

Mọi người đều nói Vương Tư Khôn ngốc, cho nên mới có suy nghĩ như vậy.

Lộ Tiết Thân vẫn chơi đùa, lãng phí như trước, nhưng một ngày cô trở về nhà trọ thì phát hiện không thấy Vương Tư Khôn đâu nữa, mà trên bàn đặt một tờ đơn ly hôn, Vương Tư Khôn đã kí tên, anh chỉ để lại cho cô một câu: anh không nuôi nổi em nữa, cho nên em hãy tìm một người có thể nuôi được em đi.

Lộ Tiết Thần lập tức vô cùng tức giận, liền đi tìm Vương Tư Khôn, tên nhãi này lừa cô rồi muốn rời đi, muốn đi cũng đừng hòng.

Lộ Tiết Thần tìm tới nhà Vương Tư Khôn thì mới biết được thì ra mẹ của Vương Tư Khôn lâm bệnh nặng, anh phải trở về chăm sóc bà.

Mà anh biết rõ, Lộ Tiết Thần yêu sạch sẽ như vậy, thích chưng diện như vậy, cô chắc chắn không thể quen với cuộc sống nông thôn. Anh muốn cùng cô cùng chung phú quý, nhưng anh không muốn cùng cô cùng chung bần cùng, không muốn cùng cô cùng chung cực khổ.

Lộ Tiết Thần nhìn thấy Vương Tư Khôn như thế, lập tức mắng anh, sau đó ôm lấy anh: “Anh phải nhớ kĩ, anh là chồng em, chúng ta là một.”

Lộ Tiết Thần ở lại vùng nông thôn, mỗi ngày đều giúp mẹ anh lau mặt rửa chân xoa bóp cơ thể, còn học nấu cơm, tuy rằng cơm cô làm rất khó ăn, nhưng anh chưa từng ghét bỏ.

Hai người cùng nhau chăm sóc mẹ già, sau đó cùng đi trên con đường nhỏ ngoài đồng ruộng, hai người cùng đi xem vườn dưa.

Cô không để tâm chuyện mình không còn mặc những bộ quần áo đẹp đẽ, cũng không để tâm đến chuyện mình ăn cơm canh đạm bạc, vì từ trước tới nay hạnh phúc của cô đều là bởi vì có người này ở bên cạnh.

Bệnh tình của mẹ anh rất nghiêm trọng, Lộ Tiết Thần giúp mẹ thay quần áo, sau đó giặt giũ. Mà Vương Tư Khôn thì dạy thêm cho một vài đứa trẻ có thành tích kém trong trấn, như vậy có thể tăng thêm chút tiền chi tiêu trong nhà.

Vương Tư Khôn nhận được tiền thì cũng không chia ra, đưa tất cả cho Lộ Tiết Thần.

Hai người sẽ đếm xem mỗi ngày có bao nhiêu tiền, sau đó cùng nhau nấu cơm, cùng nhau kể cho mẹ anh nghe hôm nay đã xảy ra những chuyện gì, có chuyện gì thú vị.

Mà Lộ Tiết Thần rất thỏa mãn với cuộc sống như thế.

Bởi vì anh là chồng cô, cho nên cô đương nhiên có thể tiêu tiền của anh; bởi vì anh là chồng cô, cho nên cô đương nhiên phải ở bên cạnh anh.

Mà rốt cuộc cô cũng hiểu được, người đàn ông mà cô muốn không phải anh ấy nhiều tiền bao nhiêu, anh ấy đẹp trai bao nhiêu, anh ấy có gia thế tốt bao nhiêu, mà là người đàn ông đó nguyện ý nắm tay cô cho đến lúc bạc đầu.

Cuộc sống chính là như vậy, chỉ có quý trọng người ở bên cạnh nắm tay bạn, bạn mới có thể đạt được hạnh phúc thực sự.

[LỤC XU TỰ THUẬT]

Đừng hỏi tôi những lời thế này vì sao tôi không viết vào trong phần “Tác giả có lời muốn nói”, đề mục nói là lời tự thuật của tôi, cũng nói nó không liên quan đến chính văn, rất đơn giản là về câu chuyện này tôi có rất nhiều rất nhiều điều phải giải thích rõ.

Muốn nói cũng rất nhiều, có lẽ tôi cũng viết lộn xộn ra vài suy nghĩ vậy.

Một điểm là quả thật tầm nhìn của tôi rất nhỏ hẹp, cho nên ở phương diện tri thức hẳn là cũng có sai lầm, cảm ơn những người đã chỉ ra chỗ sai cho tôi, tuy rằng tôi cũng không hoàn toàn hiểu, nhưng nó sẽ giúp tôi chú ý hơn vào lần sau. Trong bản truyện gốc tôi cũng sẽ không sửa lại, tôi là người không muốn sửa lại bản truyện gốc, nguyên nhân rất đơn giản.

Một điểm khác thật ra cũng là chuyện nhỏ thôi, tôi quả thật mít đặc về máy tính, rất nhiều năm ngay cả dấu chấm lửng cũng không biết nên ấn phím nào, cho nên hi vọng mọi người đừng nhận xét đánh giá thêm về dấu ngắt câu của tôi, những câu chuyện sau tôi sẽ sửa lại, còn câu chuyện này thì tôi sẽ không động vào.

Mong muốn ban đầu khi viết câu chuyện này có hai điều, một là tôi muốn viết một câu chuyện về giới giải trí, hai là muốn dùng tới những kịch bản đó. Những kịch bản đó có một vài cái là ý tưởng từ thời tôi học sơ trung, vài cái là từ thời cao trung, vài cái là thời đại học, chỉ là rất nhiều cái tôi đều bỏ đi, không muốn viết, nhưng lại không muốn chôn vùi như vậy, cho nên liền viết ở trong câu chuyện này.  Có lẽ bởi vì những kịch bản đó, sẽ tạo ra chướng ngại khi đọc cho độc giả, những người có thể xem qua và tiếp tục đọc, tôi cảm tạ mọi người đã dùng sự kiên nhẫn của mình thực sự đọc tiếp, người không thích có lẽ là bỏ câu chuyện này rồi, cũng sẽ không phát biểu cách nhìn của mình.

Câu chuyện này tiêu tốn của tôi mười sáu ngày, cũng là câu chuyện đầu tiên làm tôi quên đi thời gian, trên đường về trường, đi học, rốt cuộc vào rạng sáng ngày sinh nhật tôi thì được viết xong. Trở thành một món quà chúc mừng sinh nhật tôi, cho nên theo một mức độ nào đó, câu chuyện này cũng là tôi tự viết cho mình.

Câu chuyện này đã khá lâu rồi, từ lúc viết xong đến bây giờ đã qua hai tháng, hiện giờ xem lại nó, có lẽ vẫn còn rất nhiều thiếu sót, rất nhiều người hi vọng tôi có thể bỏ đi một số sự nhầm lẫn hay sửa lại cho câu chuyện được tốt hơn, nhưng tôi không muốn sửa lại, bất luận viết tốt hay không thì đều là cách nghĩ của tôi ngay lúc đó, tôi lại đi gia công, sớm đã không còn là nhiệt huyết trước đây nữa, tôi không muốn làm câu chuyện này bị biến chất.

Mỗi câu chuyện tôi viết, trong đó sẽ thêm vào rất nhiều quan điểm của tôi, rất nhiều lúc tôi đều suy nghĩ, vì sao độc giả không hiểu được những gì tôi muốn thể hiện ra? Trong, tôi muốn viết về loại tình yêu mà cuối cùng Giang Nhân Ly nói, còn có cả sự lý giải của Giang Nhân Ly với mẹ cô ấy. Tôi hi vọng độc giả của tôi cũng có thể hiểu được, nhưng rất nhiều người lại rối rắm chuyện nữ phụ giả chết hoặc là cái gì khác, tôi suy nghĩ vì sao lại như vậy, rốt cuộc có thể đọc hiểu được truyện của tôi không. Mà hiện tại, bỗng nhiên tôi hiểu được, tôi quá mức cường điệu chấp niệm về một thứ gì đó, mà độc giả nhìn thấy chỉ là một mặt mà thôi, tôi không nên dùng tư thái đã thấy rõ toàn bộ để yêu cầu người khác phải thế này hay thế kia. Điểm này là tôi sai rồi, ở những câu chuyện sau tôi sẽ chú ý hơn.

Tôi nghĩ tôi không muốn đăng tiếp, không có kiên nhẫn, đồng thời cũng có chút hay tự ái, tôi sẽ cố gắng sửa chữa tật xấu của mình.

Mà câu chuyện này cũng là như thế, tôi muốn biểu đạt thứ gì đó ở mấy chương cuối, suy nghĩ của tôi ở đó, suy nghĩ về tình yêu, về cuộc sống. Quan điểm đó, không phải là muốn người khác tiếp nhận, chỉ là muốn cho mọi người xem, hi vọng khi nhìn đến đó mọi người có thể thoáng trầm tư một lát, chỉ cần như vậy, tôi nghĩ đối với câu chuyện này cũng là thành công rồi.

Đây chính là một câu chuyện về câu đố và đáp án, tôi không biết mình xử lý có phải không tốt lắm hay không, chỉ là muốn khuyên nhủ mọi người một câu, ở rất nhiều thời điểm chúng ta không thể nhìn thấy kết cục cuối cùng, xin đừng vội kết luận. Mỗi người đều có sự khó xử của riêng mình.

Câu chuyện này tôi đã không còn muốn đăng tiếp, cho nên buổi tối 22 là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã đồng hành, cảm ơn đã tiếp nhận những khuyết điểm của câu chuyện này và xem xong nó, cảm ơn đã đi cùng tôi lâu như vậy.

Nếu xem xong câu chuyện này, nó đem đến cho bạn cho dù chỉ là một chút cảm động, tôi nghĩ đều là chuyện đáng để ăn mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.