Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 70: Kiếp này chưa từng gặp nhau, kiếp sau không cần gặp lại



Nghê Vân Huyên trở mình, kịch bản tới không ngừng, nhưng cô lại không lựa chọn một kịch bản nào.

Lương Bích nhìn bộ dạng không yên lòng của cô, thu những kịch bản này vào: “Không ưng bộ nào cả?”

Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Em nghĩ đóng phim không phải ở số lượng nhiều, mà là ở chất lượng. Em muốn đóng những bộ phim em thực sự thích.”

Lương Bích gật đầu, chị hiểu, Nghê Vân Huyên muốn chính là có kịch bản hay có đạo diễn giỏi, một bộ phim có thể ảnh hưởng đến vị trí của cô, bộ phim có thể giúp cô tiếp cận đến danh hiệu Ảnh hậu, mà không phải là những bộ phim nội dung không hay lắm, đạo diễn cũng không giỏi lắm.

Nghê Vân Huyên lật giở những tờ báo mới nhất ra, nhưng tìm khắp cũng không thấy được tin tức mà cô cần: “Những tờ báo mới nhất đều ở đây sao?”

Lương Bích gật đầu: “Em muốn tìm gì?”

“Tờ nào hay đưa tin về mấy vụ tai nạn xe xảy ra gần đây nhất?”

Lương Bích lắc đầu: “Thế giới này mỗi ngày đều xảy ra tai nạn, sao có thể đưa tin cho hết?”

Nghê Vân Huyên ngồi ngã xuống sô pha, mỗi ngày đều xảy ra tai nạn? Mỗi ngày đều diễn ra cảnh tượng bi kịch?

Cô nắm chặt tay, sau đó lại giở mấy tờ báo tài chính kinh tế ra, cô nhìn thấy cổ phiếu của Viễn Xuyên vẫn rất ổn định, nếu anh thật sự gặp chuyện không may, cổ phiếu nhất định sẽ bị dao động, lúc này cô mới thoáng yên tâm.

Lương Bích bị bộ dạng khác thường của cô làm cho kinh ngạc một phen: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Nghê Vân Huyên liếc nhìn chị: “Chị giúp em một việc gấp, được không?”

Nghê Vân Huyên bảo Lương Bích lái xe rời đi, mà các phóng viên ngày đêm canh me tin tức của cô thì liền đuổi theo chiếc xe kia, lúc này Nghê Vân Huyên mới lén chạy ra ngoài. Cô ăn mặc bình thường, chỉ mang theo một chiếc mũ, quấn khăn quàng xung quanh, bộ dạng này mà lẫn trong một vài cô gái thì cũng rất khó gây chú ý. Cô rất rõ ràng, mình càng cẩn thận, sẽ càng khiến người khác chú ý, cho nên cô tự nhiên thoải mái đi gọi xe.

Hôm đó, dù cô không nói gì thêm, Mạnh Tư Nghiên vẫn nói cho cô biết số phòng và bệnh viện mà Lục Tử Chiếu đang ở.

Cô ngồi trên xe taxi, đầu hơi cúi thấp, hai tay cô đan vào nhau.

Cô tự hỏi mình, vì sao muốn đi?

Bởi vì không chắc chắn, bởi vì trong lòng luôn hoảng sợ, bởi vì gần đây chỉ cần rảnh rỗi là sẽ nghĩ tới lời Mạnh Tư Nghiên nói “Lục Tử Chiếu bị tai nạn xe”.

Vì sao anh lại bị tai nạn? Anh không phải người không cẩn thận như vậy.

Cô vẫn hi vọng, cô và Lục Tử Chiếu có thể đứng cùng trên một đường thẳng nằm ngang; anh bỏ lại cô, vậy cô cũng muốn bỏ lại anh một lần; nhưng anh lại không cho cô cơ hội đó, cho nên cô không cam lòng, cô oán giận, rồi lại thực sự hiểu rõ, cô cứ tiếp tục như vậy thì chẳng qua là vĩnh viễn dây dưa với anh, vĩnh vĩnh viễn viễn dây dưa.

Nhưng cô lại muốn giữa cô và anh có hai chữ công bằng, không ai nợ ai.

Nhưng đến cuối cùng, thật ra cô vẫn mắc nợ.

Cô còn có rất nhiều rất nhiều điều chưa nói với anh, anh chính là người mà cô muốn “nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu”. Cô muốn đóng bộ phim đó, không chỉ vì giúp đỡ Lộ Tiết Thần, mà cũng muốn để anh xem nó, để anh nhìn thấy giấc mộng trước đây của cô, để anh thấy được tâm nguyện lúc ban đầu của cô.

Cô muốn anh vĩnh viễn nhớ kĩ, cô đã đến sinh mệnh của anh.

Đó là bộ phim anh đầu tư, đó là bộ phim mà cô đóng, ít nhất, trong giấc mộng thuở ban đầu của cô, hai người có mối quan hệ nào đó.

Dù rằng suy nghĩ này thật buồn cười, nhưng cô muốn cho anh biết.

Hai người trở về không được, rốt cuộc hai người trở về không được, nhưng còn có hoài niệm.

Cuối cùng Thẩm Thiển Y và Lạc Tử Thịnh ở bên nhau, bởi vì giữa hai người không có sự cản trở của gia đình, không có thù hận, vấn đề của họ chỉ có bản thân họ.

Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng ở bên nhau, là gia đình thúc đẩy, là họ yêu nhau, nên họ ở bên nhau.

Cuối cùng Thiển Lăng và Diệp Kiếm Ngân không thể ở bên nhau, bởi vì nàng có niềm tin của mình, bởi vì nàng có nơi mà nàng thuộc về, nàng biết rằng tình yêu không phải là tất cả.

Nghê Vân Huyên nhắm mắt, kì thật, họ đều biết, Thiên Thành và Dạ Tiêu Thần không thể ở bên nhau, hắn hủy diệt tộc của nàng, hủy diệt quê hương nàng, phá vỡ thế giới của nàng, hắn biến nàng trở thành tội nhân giết mười vạn người trong tộc; cho dù hắn yêu nàng, đó cũng không phải là cái cớ để hai người có thể bên nhau; cho dù thay đổi kết cục, cho dù để hai người ở bên nhau, đó chẳng qua cũng chỉ là một kết cục ngụy tạo.

Cũng giống như, cô và Lục Tử Chiếu, cũng không nên ở bên nhau.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, rời đi chính là rời đi, rốt cuộc không trở về được nữa.

Nghê Vân Huyên xuống xe, cô chỉ đến xem, xem anh có ổn không, xem anh có vấn đề gì không, không có suy nghĩ khác.

Cô trả tiền, đi vào bệnh viện.

Người đến đây rất vội vàng, không ai chú ý đến cô.

Nhưng cô vẫn cảm thấy căng thẳng, vẫn bất an, thậm chí chân bước đi cũng đang run.

Cô đứng trước thang máy, nhìn con số còn đang tăng lên thì đột nhiên rất không kiên nhẫn, cô từ bỏ việc vào thang máy, trực tiếp đi lên từ cầu thang ở bên kia.

Cô đi rất nhanh, chỉ có thể đủ để nghe tiếng bước chân của bản thân mình.

Cô tự nói với mình, đừng căng thẳng đừng căng thẳng, không có việc gì hết.

Rốt cuộc, cô đến tầng năm, lại ngẩn người ở lối ra.

Cô đi trên hành lang, tim đập càng dữ dội, cô tự nói với mình, cô chỉ nhìn anh một cái, chỉ cần nhìn một cái là đủ rồi.

Cô đi từng bước một đến phòng bệnh có số phòng đang hiện lên ở trong đầu.

Cuối cùng, cô đi tới cửa.

Nhưng cô không đẩy cửa ra, lúc này ở cửa có một khe hở nhỏ.

Bách Lam bưng một bát canh cho Lục Tử Chiếu uống, Lục Tử Chiếu khoát khoát tay, ý bảo cô tự đến.

Bách Lam không lay chuyển được anh, đành phải đặt vào tay kia của anh.

Lục Tử Chiếu uống từng ngụm, động tác của anh rất chậm, giống như bình thường khi anh ăn cơm, một bộ dạng ung dung không dễ bị ảnh hưởng.

Bách Lam chờ anh uống xong mới thu bát: “Hiện tại biết em đối tốt với anh nhất rồi chứ?”

Lục Tử Chiếu cười gật đầu.

Dường như Bách Lam cảm thấy còn chưa đủ: “Nói, em có phải người thân nhất gần gũi nhất với anh không?”

Lục Tử Chiếu thở dài: “Ừ, thân nhất gần gũi nhất.”

Nghê Vân Huyên bám chặt tay vào tường, cô nhắm mắt, sau đó xoay người rời đi.

Bách Lam là người thân nhất với anh, mà cô chẳng là cái gì cả.

Đã nói không bao giờ gặp nữa, nhưng không cách nào khống chế được bản thân mình.

Nước mắt của cô rốt cuộc cũng chảy xuống.

Kiếp này chưa từng gặp nhau, kiếp sau không cần gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.