Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 83: Tôi vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận sự tồn tại của bà ấy



Nghê Vân Huyên ngồi trên xe của Bách Lam, giờ phút này lòng cô rất bình tĩnh, cô nhìn ra ngoài cửa xe, cô thật sự không nghĩ gì cả.

Quá khứ của cô, giống như bộ phim điện ảnh kia, diễn xong, sau đó liền kết thúc.

Bách Lam nhìn cô từ gương chiếu hậu, tiếp tục lái xe, cô không có ý định khuyên bảo gì, mỗi người đều nên có sự lựa chọn của riêng mình.

Nghê Vân Huyên vẫn nhìn ra ngoài như cũ, cô càng lúc càng thích ngắm nhìn dòng người đến và đi này, nhìn những người xa lạ này không ngừng bận bịu, mà bản thân thì không nghĩ điều gì cả, nên làm cái gì thì làm cái đó, không lo lắng đến tương lai, cũng không suy nghĩ về quá khứ.

Cho đến khi, Bách Lam dừng xe ở trước một bệnh viện tâm thần nổi tiếng trong thành phố.

Cô ngồi trong xe, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Đột nhiên sợ phải vào xem?” Bách Lam cười cười, sự việc thế nào không liên quan đến cô, cho nên cô rất bình tĩnh.

Nghê Vân Huyên ra khỏi xe, nếu đã đến đây rồi, sẽ không cần thiết phải về luôn.

Cô đi theo Bách Lam, vào đến cửa một phòng bệnh, từ ô của thủy tinh nhìn vào trong. Một người phụ nữ đầu tóc rối bù ngồi trên giường, quần áo của bà cũng bị xé rách nhiều chỗ, tay bị còng lại, có lẽ là sợ bà sẽ làm ra chuyện gì đó gây thương tổn cho mình. Người phụ nữ có đôi mắt trống rỗng, khi thì cười ngây ngô, khi thì gào lên, cảm xúc rất không ổn định.

Nghê Vân Huyên nhắm mắt: “Bà ấy tên là gì?”

“Hoàng Thấm Nhã, năm đó cũng là một ngôi sao nhỏ, đáng tiếc không nổi tiếng.”

Cô gật đầu: “Vì sao bà ấy biến thành như vậy?”

Bách Lam cười châm chọc: “Lời nói thật sẽ luôn đả thương người.”

“Nhưng vẫn tốt hơn là lừa gạt chứ?”

“Không biết mẹ cô dùng phương pháp gì mà làm bố cô đưa con gái của Hoàng Thấm Nhã là Điền Tâm Bảo về biệt thự để chúc mừng sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của bố cô, có lẽ mẹ cô sớm đã vạch kế hoạch xong rồi, cho nên để cô rời đi, sau đó để cô em gái kia của cô tới chôn cùng tình yêu của bà ấy. Một trận lửa lớn, đốt hết tất cả. Nhưng cả đời này Hoàng Thấm Nhã chỉ có con gái, con gái chính là sinh mệnh của bà ấy. Bà ấy không thể chấp nhận việc con gái mình vùi thân trong trận hỏa hoạn đó, bà ấy biết con gái mình ở trong biệt thự nhà cô, cho nên sau khi nghe tin thì phát điên. Giờ thì thành như vậy, mỗi ngày bà ấy đều điên điên khùng khùng, cả ngày chỉ gọi tên con gái.”

Nghê Vân Huyên cắn môi: “Điền Tâm Bảo? Tâm can bảo bối?”

Cô cúi đầu.

Bách Lam cũng chỉ cười nhàn nhạt: “Sau khi Hoàng Thấm Nhã gặp chuyện không may, tất cả mọi thứ đều là Lục Tử Chiếu thu xếp. Anh ấy đưa Hoàng Thấm Nhã đến đây để nhận được sự chăm sóc, anh ấy giúp cô làm tất cả.”

Nghê Vân Huyên nhìn Hoàng Thấm Nhã đang bị nhốt trong phòng: “Tôi có thể thương cảm cho bà ấy, cũng có thể giúp đỡ bà ấy, nhưng tôi vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận sự tồn tại của bà ấy.”

Mạnh Tư Nghiên nói không sai, một nhà ba người, ba đôi đũa, ba chiếc bát, nhiều hơn một thứ, ít hơn một thứ đều không còn là người một nhà.

“Sự đào hoa của đàn ông lúc nào cũng để người phụ nữ phải gánh chịu hậu quả. Cũng giống như xã hội này xuất hiện người mà họ gọi là tiểu tam, quả thực tiểu tam đó nên bị mắng, nhưng người còn nên bị mắng hơn không phải là người đàn ông ngoại tình đó sao? Vậy mà mọi người luôn đặt ánh mắt lên người tiểu tam, và luôn không quá khắt khe với người đàn ông đó, chỉ biết lên án tiểu tam vô đạo đức. Phải là tôi, tôi phải trách những tên đàn ông thối tha đó đấy. Dù sao thì họ cũng mới là nguyên nhân thật sự gây ra chuyện.”

Nghê Vân Huyên mím chặt môi, không mở miệng.

“Nói trúng chỗ đau của cô à?” Bách Lam nâng cằm: “Năm đó Hoàng Thấm Nhã cũng là một ngôi sao được xem trọng, lúc ra mắt vô cùng thanh thuần, trong một bữa tiệc bà ấy bị bố cô nhìn trúng. Sau đó bố cô cùng hợp tác với một vài người trên thương thường cố ý gây khó dễ cho Hoàng Thấm Nhã, buộc bà ấy không thể không rời khỏi giới giải trí, sau đó trở thành người được bố cô bao dưỡng bên ngoài…”

“Cô đừng nói nữa.” Nghê Vân Huyên nhìn cô ấy: “Cho dù đó là sự thật, cũng xin cô đừng nói nữa.”

Cho dù người được gọi là em gái đó chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng, cho dù sự thật đó vô cùng tàn nhẫn. Người bố đối tốt với cô nhất đó, ở một mặt khác lại là như vậy, tất cả nhận thức trong quá khứ của cô đều là sai lầm.

Nhưng đủ rồi, bởi vì ông vĩnh viễn là bố của cô, chỉ đáng tiếc là vĩnh viễn cũng không thể hoàn mỹ.

Cô thở dài, cứ như vậy đi, trên thế giới này vốn không có nhiều chuyện hoàn mỹ như thế.

Cô xoay người rời đi, Bách Lam đứng sau lưng cô: “Nghê Vân Huyên, không đúng, Điền Tâm Hàm, kì thật cô diễn tốt nhất chính là cuộc đời cô.”

Ai mà không như vậy?

Mẹ cô nhờ vào bộ phim <Tuyệt sắc lan y> mà có được địa vị không thể thay thế trong giới giải trí, khi người khác còn đang bình luận diễn xuất của bà tinh tế biết bao, có nghĩ tới thực ra bà dùng tâm tình thực sự của mình để diễn hay không.

Ảnh Nguyệt biết, rốt cuộc cô không trở về được, không trở về được trấn nhỏ đơn thuần nhất của hai người.

Cho nên, sau khi múa điệu <Tuyệt sắc lan y>, cô rời xa cõi đời.

Mà mẹ của cô, là lấy tâm tình gì để châm lên ngọn lửa thiêu rụi tất cả?

Kì thật, trong lòng mẹ, cũng chỉ muốn giữ lại một phần tốt đẹp thuở ban đầu nhỉ, chồng mình yêu mình, chồng mình vĩnh viễn bầu bạn với mình, chồng mình vĩnh viễn chỉ yêu một người là mình.

Bởi vì không thể chấp nhận một phần không hoàn mỹ kia, cho nên mới lựa chọn phương thức như thế.

Rất nhiều thời điểm trong quá khứ, cô luôn nghĩ, lúc ấy vì sao mẹ lại rời bỏ mình, có một khoảnh khắc nào đó mẹ cũng xếp mình vào trong vòng tròn của cái chết hay không.

Mà nhất định mẹ cũng múa xong điệu <Tuyệt sắc lan y>  trước mặt bố rồi mới rời đi nhỉ! Yêu sâu đậm mới có thể khắc cốt ghi tâm như thế, dùng dũng khí to lớn như vậy tự mai táng mình.

Nhưng hiện tại, cũng không cần suy nghĩ nữa, tất cả đều là quá khứ rồi.

Họ đều là quá khứ rồi, mà cô có cuộc đời của mình, cô phải hoàn thành nốt tiếc nuối của mẹ, đạt được giải thưởng mà lúc trước mẹ chưa đạt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.