Nghê Vân Huyên đi vào nghĩa trang nhà họ Lục, ở đây, có mẹ cô và bố cô.
Cô cầm bó hoa cúc đặt ở trước mộ phần, nhìn ảnh chụp bố mẹ mình đang ôm nhau, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mẹ của cô, rốt cuộc lấy phương thức như thế đạt được sự viên mãn.
Cô lạy ba cái, sau đó đi ra.
Mà Lục Tử Chiếu đứng cách cô không xa, cô đi từng bước một về phía anh.
“Anh biết em sẽ xuất hiện ở đây?”
Anh gật đầu: “Hôm nay là ngày giỗ của họ.”
Cô cười cười với anh: “Vậy thì có liên quan gì tới anh chứ?”
“Không liên quan, chỉ là anh muốn xuất hiện ở đây.”
Cô nhìn anh, đôi mắt quen thuộc, ngũ quan quen thuộc, cơ thể quen thuộc.
Mà anh cũng nhìn cô, trong đôi mắt anh chỉ có cô.
Cô nhìn xe anh một cái: “Lục Tử Chiếu, chúng ta chơi một trò chơi đi!”
“Đặt cược gì?”
“Anh thắng, em sẽ đi theo anh.”
Cô lấy hai đồng tiền xu ra, sau đó ném một đồng xuống đất: “Hiện tại trong tay em chỉ có một đồng tiền xu, anh nói xem sau khi em ném xuống, sẽ là mặt nào?”
Đồng tiền xu trong tay cô, mặt phía trên là hoa cúc.
Kì thật, hai người đều biết, hai mặt của đồng tiền xu này đều là hoa cúc.
“Anh chọn quốc huy.” Anh nhìn thẳng tắp về phía cô.
“Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Không thay đổi?”
Đôi mắt anh vẫn kiên định như cũ: “Em cho anh đổi không? Em cho anh đổi, anh liền đổi.”
Cho dù vào giây phút này, anh cũng vẫn tuân thủ quy tắc trò chơi, cô không muốn cho anh thắng, vậy anh sẽ không thắng.
Giọt lệ trong mắt cô rốt cuộc tràn ra: “Được, em cho anh đổi.”
Thời khắc cô ném đồng tiền xu lên không trung, một tay anh ôm chặt lấy cô, tay còn lại thì bắt được đồng tiền xu.