Trang Hào không ngờ y sẽ tới vào lúc này, có chút miễn cưỡng đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Chương Thỉ ngã nhào xuống đất, trên người khắp nơi đều là máu, y cầm thật chặt tay phải của mình, từng ngụm từng ngụm hô hấp: “Trang......”
Trang Hào nhìn bộ dáng như vậy nhất thời cả kinh, vội vàng ló đầu ra ngoài kiểm tra chung quanh, khoảng thời gian này trên đường không có người đi đường, Trang Hào không nói hai lời đi đến bên Chương Thỉ lôi y vào nhà, tiếp đó chạy đến cửa buông cửa cuốn xuống.
“Hoa tiểu cẩu......” Trang Hào hướng vào trong nhà kêu mấy tiếng.
Hoa Kì nghe tiếng chạy ra, thấy Chương Thỉ nằm dưới đất thì sợ không nhẹ: “Sao thế này?”
Trang Hào lắc đầu một cái: “Đi vào trong lấy băng gạc.” Trang Hào đỡ Chương Thỉ lên, từng bước một dời vào trong phòng nhỏ, anh kéo chăn để dưới đất, đặt Chương Thỉ ở trên sau đó kiểm tra thương thế cho y.
Từ khi Chương Thỉ vào cửa, Trang Hào thấy y vẫn luôn che cổ tay phải, chắc hẳn chỗ này bị thương. Anh nhẹ nhàng lấy tay trái của Chương Thỉ ra để lộ cổ tay phải, nơi đó đã sớm thịt máu be bét.
“Ha ha......” lúc này Chương Thỉ lại cười ra tiếng.
Trang Hào cúi đầu nhìn y: “Anh còn có thể cười?”
Chương Thỉ mở trừng hai mắt, mệt mỏi nói: “Xong...... Dĩ nhiên có thể cười được rồi.” Chương Thỉ thử giật giật tay phải, đổi lấy là cơn đau dữ dội.
Trang Hào thấy y đau đến nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đau thì đừng lộn xộn.”
“Anh......” Hoa Kì lấy băng gạc từ trong quầy, chạy chậm tới bên Trang Hào đưa cho anh.
Trang Hào nhận lấy băng gạc nói: “Em đi lau máu trên đất đi, còn ở cửa siêu thị nữa, thấy ai tới thì, nhớ, nếu như trên đường có người hoặc xe dừng lại, nhanh chóng trở vào tìm anh.”
“Biết.” Hoa Kì cầm một cái quần từ trong nhà, xoay người đi ra ngoài.
Trang Hào đứng dậy đi ra ngoài lấy một chậu nước sạch, lúc vào lại đem một bao thuốc giảm đâu, trở lại phòng thì Chương Thỉ thế mà lại bò dậy cầm một điếu thuốc từ trên bàn, từ từ hút.
Trang Hào đi tới, ngồi xổm xuống nói: “Rốt cuộc là sao?”
Chương Thỉ ngước đầu nháy mắt không ngừng, một lát sau mới mở miệng nói: “Trở mặt với Hồng Ngũ, cho nên mới bị như vậy.” Chương Thỉ chê cười, tiếp tục nói: “Hợp tác với gã, tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như thế.”
Trang Hào thấm ướt một cái khăn lông sạch, thay Chương Thỉ lau chung quanh vết thương.
“Tại sao trở mặt?” Trang Hào lại hỏi.
Chương Thỉ nhép nhép miệng: “Nào có nhiều tại sao như vậy, cùng chung mưu lợi là bằng hữu, không có chỗ dùng thì không phải nữa rồi, hơn nữa tôi biết rõ nhiều chuyện, có thể nghĩ......” Chương Thỉ không nói hết lời, y cũng không muốn nói xong.
“Nếu biết sẽ có kết quả hôm nay, tại sao ban đầu còn hợp tác với gã?” Trang Hào cúi đầu nói.
Chương Thỉ chợt nâng tay trái lên giữ lấy bả vai Trang Hào: “Cậu muốn biết sao?”
Trang Hào tỉnh táo nhìn y, suy nghĩ một chút nói: “Anh có thể lựa chọn không nói.”
Chương Thỉ khẽ mỉm cười: “Tôi vẫn nên nói đi, nếu không lúc tôi chết, sợ rằng cậu vẫn không biết vì sao tôi lại làm vậy.” Chương Thỉ buông lỏng tay, lúc rũ xuống y ngửa đầu tựa vào giường, nhẹ giọng nói: “Bởi vì đố kỵ, tôi đố kỵ mỗi một người đều sống tốt hơn tôi, đặc biệt là sau khi ra tù, gặp lại cậu và Chương Viễn thuận buồm xuôi gió như thế, trong lòng tôi vô cùng mất thăng bằng, không có cảm giác.” Chương Thỉ thở dài một tiếng: “Từ nhỏ đến lớn ba chúng ta đã quen biết, các người có ba mẹ mà tôi lại không có, ngày quốc tế thiếu nhi các người có thể đi công viên với gia đình, nhưng tôi chỉ có thể theo ngây ngốc ở nhà với bà nội, thi chuyển cấp tiểu học lên trung học, ba mẹ của các người đứng chờ bên ngoài, mà tôi thi xong chỉ có thể về nhà một mình, tết đến, các người có quần áo mới nhưng tôi lại không có, cho nên tôi đố kỵ, dĩ nhiên...... Khi đó không đố kỵ điên cuồng như vậy.” Chương Thỉ nhếch môi cười: “Khi đó các người đối xử với tôi rất tốt, nhưng đó đều là đồng tình, tôi không cần, cho nên khi đi chơi bên ngoài, lúc đánh lộn đánh lạo đều là tôi xông lên đầu tiên, các người bị bắt nạt tôi sẽ đến cửa báo thù cho các người, tôi làm như vậy vì cái gì? Suy nghĩ một chút đã cảm thấy buồn cười.”
Ngoài mặt Trang Hào rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm sóng nổi cuồn cuộn.
“Còn nhớ rõ vì sao tôi vào thù không?” Chương Thỉ hỏi ngược lại.
Trang Hào gật đầu một cái: “Sự kiện đó tôi và Chương Viễn đều có trách nhiệm.”
“Các người không có trách nhiệm, chỉ trách tôi quá ngu, cảm thấy thay các người ra mặt là có thể giải quyết tất cả, nhưng vậy lại làm mình phải vào tù, các người lại làm không được chuyện gì.” Chương Thỉ nhăn mày, hình như khóe miệng càng đau đớn nghiêm trọng.
Chương Thỉ thở hổn hển mấy hơi, còn nói: “Nếu như thời gian quay trở lại, chắc chắn tôi sẽ không ra mặt thay các người.”
Trang Hào gật đầu một cái: “Khi đó nếu không phải là tôi và Chương Viễn giận dỗi chọc người khác, anh cũng sẽ không phải ra mặt giúp chúng tôi, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy, anh là vì chúng tôi nên mới đi vào, cho nên......”
“Cho nên, lúc tôi âm thầm phá sụp thu mua đoàn xe của cậu, cậu mới không thốt lên một tiếng, đúng không?” Chương Thỉ cười khẩy nói: “Cảm thấy thiếu nợ tôi?”
Trang Hào không thể phủ nhận, gật đầu một cái.
Chương Thỉ cất tiếng cười to: “Thôi đi, khi đó ở phòng game, nếu không phải Chương Viễn đụng thằng nhóc kia lại không chịu nói xin lỗi, còn mở miệng mắng chửi người ta, tại sao có thể có chuyện sau đó?” Chương Thỉ lộ ra vẻ mặt hung ác: “Nếu nói hận, thì tôi hận hắn nhất, chẳng qua tôi thật sự không nghĩ ép hắn chết.” Chương Thỉ cười lạnh nói: “Khi đó tôi mới ra tù, chỉ muốn đoạt buôn bán của hắn, trong lòng tôi biết, hắn không chơi lại tôi, ít nhiều gì cũng sẽ thủ hạ lưu tình, mà tôi vạn vạn không ngờ hắn sẽ chống không nổi, thế mà lại mình nhảy lầu...... Ha ha ha ha” Chương Thỉ càng nói càng cười, càng cười lại càng lớn tiếng.
Trang Hào cau mày, quét qua gương mặt đầy hận ý của y, muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Chương Thỉ cười một lát, từ từ ngừng lại, mặt lạnh nói: “Lúc hắn vừa mới chết, tôi còn khó chịu một thời gian, dù sao hắn cũng là em họ của tôi, không phải sao?”
Trang Hào tỉnh táo nhìn y, không có bất kỳ bày tỏ.
“Trang Hào......” Chương Thỉ giơ tay lên giữ chặt bả vai Trang Hào lần nữa, nói: “Trong lòng tôi, cậu vẫn là người anh em tốt nhất, chẳng qua tôi hối hận, hối hận đã làm nhiều chuyện với cậu như vậy.”
Nghe vậy, Trang Hào nhẹ giọng nói: “Thương trường là thế, anh không cần như vậy.”
“Nếu cậu nói như vậy, vậy tôi tiếp nhận.” Chương Thỉ bĩu môi cười.
Trang Hào nhìn y nói: “Còn Bàng Suất thì sao?”
“À...... Đúng rồi, còn có Bàng Suất.” Chương Thỉ cười lạnh nói: “Cũng là hắn xui xẻo, mảnh đất chỗ Ngũ Hành, Hồng Ngũ coi trọng, lúc Trần Hổ giới thiệu chúng tôi quen biết, Hồng Ngũ nói chỉ cần tôi có thể lấy được Ngũ Hành, cái gì gã cũng có thể giúp một tay.” Chương Thỉ ngước mắt nhìn Trang Hào nói: “Cậu nói trên thế giới này sao lại có chuyện khéo như vậy, lúc tôi tìm được Chương Viễn, hắn đã hợp tác cùng Bàng Suất rồi, đây không phải là ông trời đang giúp tôi sao?”
Trang Hào hiểu, bất đắc dĩ nói: “Anh nói anh giày vò tới giày vò lui, rốt cuộc được thứ gì?”
Chương Thỉ cười lạnh một tiếng: “Ít nhất tôi đã đạp được các người xuống.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Trang Hào hỏi ngược lại.
Chương Thỉ khẽ mỉm cười: “Tôi cũng bị người khác đạp xuống, trừ Chương Viễn, tôi còn thảm hơn bất cứ người nào.”
“Biết là tốt rồi.” Trang Hào thay Chương Thỉ băng bó vết thương, lúc đứng dậy nói: “Tay này hơn phân nửa là không dùng được, anh phải đi bệnh viện.”
“Còn nhớ rõ Trần Hổ sao?” Chương Thỉ ngẩng đầu lên nói.
Trang Hào gật đầu một cái: “Nhớ.”
“Văn Đào cắt đứt gân tay của Trần Hổ, Hồng Ngũ cũng cắt đứt gân tay của tôi, nhân tiện còn cho nhiều hơn một đao.” Chương Thỉ ngửa đầu cười.
Trang Hào cả kinh: “Đao đó đâm vào đâu?”
“Đừng nóng vội, không có chuyện gì.” Chương Thỉ thử giật giật đùi phải: “Chân cũng không được rồi.”
Trang Hào vội vàng ngồi chồm hổm xuống kéo ống quần của y lên, vừa nhìn liền gấp, vết thương thế mà còn lớn hơn ở tay, mắt cá chân của y đang không ngừng ứa máu ra bên ngoài, vừa rồi nói chuyện lại không phát hiện.
“Không được, như vậy chịu không nổi.” Trang Hào vội vàng cầm điện thoại di động dưới gối, không nói hai lời gọi cho Bàng Suất.
Điện thoại thông, Bàng Suất vừa nói vừa ngáp: “Ông chủ Trang, nửa đêm anh không ngủ còn gọi điện cho tôi làm gì?”
“Bàng Suất, cậu có người quen ở bệnh viện không? Phải là người tin được ấy.” Trang Hào lo lắng nói.
Bàng Suất cảm thấy Trang Hào không ổn, vội vàng nói: “Có, lần trước chúng ta nằm viện tôi nhờ người bạn kia, thế nào? Có phải Hoa tiểu cẩu đã xảy ra chuyện hay không?”
“Không phải cậu ấy, cậu nhanh lái xe tới đây, nhanh lên.”
“Được, tôi liền tới đây, mười phút.”
Cúp điện thoại, Trang Hào vội vàng cầm một bộ quần áo sạch sẽ trong ngăn tủ, sau đó mở cửa nói với Hoa Kì bên ngoài: “Vợ, em ở nhà trông nhà, anh mang Chương Thỉ đi bệnh viện.”
Hoa Kì nghe tiếng chạy vào: “Được, anh nhanh mang anh ta đi đi.”
Trang Hào không để ý tới điều khác, tháo khăn tắm bên hông xuống bắt đầu lung tung mặc quần áo.
Quần áo mới vừa mặc xong, Trang Hào liền nghe thấy tiếng động cơ xe hơi dừng bên ngoài. Trang Hào vội vàng lôi Chương Thỉ dậy vác trên lưng, xoay người nói với Hoa Kì: “Vợ, em thu dọn trong nhà một chút, nhớ, nếu có người gõ cửa thì đừng mở.”
Hoa Kì khẩn trương gật đầu.
“Đi đây.” Trang Hào cõng Chương Thỉ chạy ra ngoài, mười mấy bước ngắn ngủn, Chương Thỉ thừa dịp nhỏ giọng nói với Trang Hào một câu: “Bàng Suất và cậu càng giống như anh em.”
Trang Hào vô tâm để ý đến y, chạy thẳng tới xe Bàng Suất.
Mở cửa xe, Trang Hào nhét y vào, tự mình ngồi vào rồi nói với Bàng Suất một câu: “Nhanh lên một chút, ra quá nhiều máu.”
“Đi bệnh viện trước, lúc sau lại nói, cậu không thể để hắn chết ở nhà tôi đi? Dọa hỏng vợ tôi thì làm sao?”
Bất đắc dĩ, Bàng Suất không thể không lái xe chạy đến bệnh viện.
Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Trang Hào và Bàng Suất ngồi ở trên ghế phía ngoài, hai người không ai nói chuyện, vẫn cứ chờ như vậy. Rốt cuộc, Bàng Suất không nhịn được, mở miệng hỏi: “Làm sao anh còn cứu hắn?”
Trang Hào thở dài, đem chân tướng nói rõ với Bàng Suất, trong quá trình nghe Bàng Suất đã sớm nổi trận lôi đình, hận không thể vọt vào phòng cấp cứu chém Chương Thỉ ngay tại chỗ.
“Thao, hắn quá biến thái.” Bàng Suất mắng: “Tôi nói này Trang Hào, Chương Thỉ chắc chắn là có bệnh, đố kỵ thành cuồng rồi, nếu không thì sao có thể làm ra chuyện như vậy? Điên rồi sao?”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Chuyện đã như vậy rồi, có biện pháp gì.”
“Thao con mẹ hắn…, anh và Chương Viễn thì còn nghe được, tôi lại bị hắn vạ lây, tôi trêu ai ghẹo ai nào, cũng vì thằng tôn tử Hồng Ngũ kia coi trọng mảnh đất Ngũ Hành, tôi phải tang gia bại sản sao? Tôi cho anh biết Trang Hào, dù tôi không tìm Chương Thỉ tính sổ thì sớm muộn gì tôi cũng phải tìm thằng tôn tử Hồng Ngũ kia.” Bàng Suất chống nạnh, tức giận không còn ra thể thống gì.
Trang Hào ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chắp tay trước ngực nói: “Cậu thôi đi, vẫn không nên chọc Hồng Ngũ thì tốt hơn, chẳng lẽ cậu cũng muốn giống Chương Thỉ?”
Bàng Suất cười lạnh nói: “Hắn đáng đời.”
“Tôi biết rõ hắn tự chuốc lấy phiền, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cậu cũng như vậy.”
Trang Hào nói một câu chặn kín miệng Bàng Suất lại, hắn suy nghĩ trong chốc lát liền không nhắc lại chuyện này mà là ngồi bên cạnh Trang Hào, nói: “Vừa rồi quá nóng, xem như tôi thúi lắm đi.”
Trang Hào không đáp, chỉ cúi đầu nghĩ tới một vấn đề.
“Tôi thấy Chương Thỉ như vậy, tay phải và đùi phải xem như phế.” trong lòng Bàng Suất rất không có tư vị.
Hai người cứ đợi như vậy, chờ đến rạng sáng bốn giờ Chương Thỉ mới được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Hỏi thăm mới biết, tay phải của Chương Thỉ bị phế, gân chân phải cố gắng thì cũng nối lại được, nhưng đi bộ chỉ sợ sẽ......
Bọn họ đi tới cửa phòng bệnh, xuyên qua tấm thủy tinh thấy Chương Thỉ đang ngủ say. Trang Hào nghĩ đi nghĩ lại vẫn nói Bàng Suất tới siêu thị, để Hoa Kì ở nhà một mình anh có chút không yên lòng, có mình ở nơi này chăm sóc là tốt rồi.
Chương Thỉ ngủ một giấc liền ba ngày, lúc tỉnh lại chỉ ăn vài miếng liền không muốn ăn nữa, vẫn cứ nhắm mắt dưỡng thần, hoặc giả là, y không có gì để nói.
Y không mở miệng Trang Hào cũng sẽ không nói chuyện, hai người cứ giữ nguyên trạng thái yên lặng.
Sau mười mấy ngày, Chương Thỉ không cần ở viện nữa. Trang Hào đón y ra khỏi bệnh viện, an bài ở trong phòng nhỏ nơi siêu thị, đến tối anh và Hoa Kì kê một cái giường trong đại sảnh siêu thị nằm, ai ngờ cứ vậy trôi qua hơn nửa tháng. Một buổi tối ngày nào đó, Chương Thỉ thừa dịp siêu thị còn chưa đóng cửa, ngồi một mình ở lan can ngoài đường hút thuốc, ngửa đầu nhìn trời......
“Sao lại ra đây? Không sợ bị Hồng Ngũ phát hiện à?” Trang Hào cầm hai cây kem ngồi bên cạnh y: “Nếm thử một chút, Hoa Kì rất thích ăn, vị chuối.”
Chương Thỉ cười cười nhận lấy.
“Về sau có tính toán gì không?” Trang Hào gặm kem hỏi.
Chương Thỉ suy nghĩ một chút, nói: “Rời đi nơi này.”
“Vậy mấy chỗ buôn bán của anh thì sao?”
Chương Thỉ cười lạnh một tiếng: “Đã sớm không phải là của tôi rồi.”
“Vậy chẳng phải anh là hai bàn tay trắng sao?”
Chương Thỉ nghiêng đầu, cười nói: “Đừng xem nhẹ tôi, tiền bạc tôi vẫn phải có.”
Trang Hào cười hì hì: “Thật đúng là xem nhẹ anh.”
Chương Thỉ hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn trời nói: “Trang Hào, chúng ta còn là anh em sao?”
“Trước kia không phải đã hỏi rồi sao?”
“Cũng thế......” Chương Thỉ tiếc nuối nói: “Loại người như tôi không đáng được tha thứ.” Chương Thỉ đỡ mặt đất từ từ đứng lên, xoay người lại đi vào siêu thị vài bước rồi ngừng lại. Y quay đầu, nói một cậu với Trang Hào: “Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không làm như vậy, khi đó, chúng ta không phải là anh em, cũng không phải là kẻ địch, mà là......” Chương Thỉ khẽ mỉm cười: “Để tôi thay thế vị trí của Hoa Kì đi.” Nói xong, y khập khễnh đi vào siêu thị.
Ngày hôm sau, Trang Hào dậy rất sớm, lái xe hàng tới chợ, đi vòng vo cho tới trưa mua được không ít thứ, đồ ăn cả một đống lớn, trên đường về còn đi bệnh viện một chuyến, lại mua không ít thuốc cho Chương Thỉ.
Trở lại siêu thị anh vừa dừng xe sát ven đường thì Hoa Kì đã chạy như điên vọt tới.
“Anh, không thấy Chương Thỉ.”
Trang Hào ngẩn ra: “Chuyện gì xảy ra?”
“Buổi sáng anh đi em còn ngủ, chờ em thức dậy làm bữa sáng đã không thấy người đâu nữa.” Hoa Kì lo lắng nói.
Trang Hào nói: “Mang đi thứ gì?”
“Ừm, anh ta mang theo ví, còn có hai bộ quần áo anh mua cho anh ta nữa.” Hoa Kì văng nước miếng loạn xa, hoảng sợ nói: “Có phải là đã xảy ra chuyện hay không?”
Trang Hào giãn mày, cười một cái nói: “Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đi, đừng lo lắng.” Trang Hào từ trên xe bước xuống, ôm bả vai Hoa Kì vào siêu thị.
Vào trong phòng nhỏ, trừ có chút sạch sẽ chỉnh tề ra thì không có gì biến hóa, xem ra lúc Chương Thỉ đi còn thu dọn phòng một tý.
Trang Hào lôi Hoa tiểu cẩu nằm trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại.
Hoa Kì chỉ sợ Trang Hào ngủ thiếp đi, đưa tay đẩy anh một cái, nói: “Anh đừng ngủ, không đi tìm anh ta sao?”
“Không cần.” Trang Hào nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng đi, hơn nữa anh ta sớm rời khỏi thì sẽ tốt cho anh ta hơn.”
Hoa Kì không hiểu tại sao Trang Hào lại nói như vậy, suy nghĩ một lát: “Đúng rồi, em quên nói cho anh biết, vừa rồi mẹ em tới.”
Trang Hào liền ngồi dậy, kích động nói: “Thế nào? Có phải đã đồng ý hay không?”
Hoa Kì nhướng mày, nói: “Anh đoán.”
Trang Hào không cần đoán cũng biết kết quả, giang hai cánh tay kéo Hoa Kì vào trong ngực “Rốt cuộc cũng hết khổ rồi.”
Hoa Kì kích động gật đầu.
“Ai......” Trang Hào thở dài một tiếng: “Sống thật là mẹ nó mệt mỏi, vậy nên phải sống thoải mái một chút.” Trang Hào vuốt ve tóc Hoa Kì, lại nói: “Sau này, chúng ta phải sống thật tốt.”
“Ừ, nhất định phải sống tốt.” Hoa Kì cười ha hả nói.
Trang Hào buông tay ra, cúi đầu cười với Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Vợ, rất lâu rồi em không tắm kỳ cho anh đó.”
Hoa Kì nhếch miệng cười láo lĩnh, nói: “Anh, chà xát tắm rửa không?”